Tuyệt Thế Long Thần

Dù sao đây là lần đầu tiên hắn nhìn một người phụ nữ một cách toàn diện như vậy nên khó tránh khỏi cảm giác có chút không quen.

Khuôn mặt Hầu Hiểu Linh đỏ bừng vì xấu hổ, hơi quay người sang hướng khác.

Dương Phàm lấy châm bạc ra, dùng khí điều khiển châm, đâm ba mươi sáu cây châm bạc vào cơ thể Hầu Hiểu Linh.

Thấy Hầu Hiểu Linh đã xấu hổ như vậy, hắn cũng không lại gần nữa, trực tiếp dùng khí điều khiển châm, tránh làm cho cô †a càng thêm xấu hổ.

Sau khi ba mươi sáu cây châm bạc được đâm vào các huyệt đạo chính, Dương Phàm cảm nhận được sự dao động trong cơ thể Hầu Hiểu Linh, một luồng khí lạnh lẽo đang phản kháng kịch liệt, vô cùng bài xích sự xâm nhập của kim bạc.

Dương Phàm sử dụng Thiên Huyền Công, truyền linh khí vào trong châm bạc, cưỡng ép áp chế lực bài xích kia xuống.

Khí âm sát tựa như có linh trí, thấy không thể chống lại Dương Phàm, nó nhanh chóng xông thẳng về phía đầu tim của Hầu Hiểu Linh.

Dương Phàm tăng cường phóng thích linh khí, cố gắng ngăn chặn sự di chuyển của khí âm sát.

Một luồng linh khí cuồn cuộn xông vào cơ thể Hầu Hiểu Linh, lập tức tan biến như muối bỏ bể.

Dương Phàm giật mình, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy?"


Sư phụ Huyền Cơ đạo trưởng đã từng nói hắn là Linh Thể Tiên Thiên, linh khí trong cơ thể hắn là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trên thế giới, làm sao có thể bị khí âm sát này hấp thu.

Tịnh tâm ngưng tụ linh khí, Dương Phàm cảm nhận được tình hình bên trong cơ thể Hầu Hiểu Linh.

Kỳ lạ thay, không chỉ linh khí của hắn bị hấp thu, mà ngay cả khí âm sát trong cơ thể Hầu Hiểu Linh cũng bị thứ gì đó hấp thu.

Trong cơ thể Hầu Hiểu Linh không còn chút khí âm sát nào nữa.

Trong khi đó, thứ không rõ là gì kia vẫn đang không ngừng hút lấy linh khí trong cơ thể Dương Phàm một cách tham lam.

Hầu Hiểu Linh giống như cảm nhận được thứ gì đó, vẻ mặt không thể tin được.

Đương nhiên Dương Phàm có thể thu hồi linh khí, nhưng nếu làm như vậy, cơ thể Hầu Hiểu Linh sẽ phải chịu phản phệ ở mức độ nhất định.

Về phần phản phệ nghiêm trọng đến mức nào thì hắn không xác định được.

Dương Phàm lại gia tăng phóng thích linh khí, muốn áp chế lực lượng hấp thu kia, thu hồi linh khí đã mất của mình. Đáng tiếc, lực lượng đó căn bản không sợ bị áp chế, đã hút hết linh khí mà Dương Phàm phóng vào.

"Mẹ kiếp."

Dương Phàm chửi thề, lần này hắn bị lỗ to rồi.

Hắn vội vàng từ bỏ ý định thu hồi linh khí đã bị hút mất, vội vàng rút châm bạc ra, cắt đứt đường liên kết giữa hai người.

Dương Phàm cảm thấy chóng mặt, cảm giác như cơ thể bị hút cạn.

Ngược lại Hầu Hiểu Linh trông rất thỏa mãn, cảm nhận được trong cơ thể mình thoải mái khó tả, trong lòng vui mừng khôn xiết.

"Tôi trở thành võ giả rồi à?"

Cô ta ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn Dương Phàm và hỏi.


Dương Phàm rất không vui nói: "Cô có thể mặc quần áo vào trước được không?”

Sau đó Hầu Hiểu Linh mới nhớ ra mình chỉ mặc một bộ đồ lót, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhanh chóng nhặt quần áo bên cạnh mặc vào.

Sau khi mặc quần áo xong, cô ta cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể mình, lại hỏi: "Có phải tôi trở thành võ giả rồi không?"

Dương Phàm không để ý đến cô ta, lặng lẽ tự hỏi.

Có lẽ khi âm sát trong cơ thể Hầu Hiểu Linh vừa đạt đến giới hạn.

Linh khí của hắn là khí thuần dương, vô tình dung hợp với khí âm sát trong cơ thể Hầu Hiểu Linh, trực tiếp trở thành đan điền của Hầu Hiểu Linh.

Nhìn tu vi của Hầu Hiểu Linh đã ở Ngưng Đan Cảnh, Dương Phàm đành cười khổ.

Phần lớn đều là tu vi mà hắn vừa bị hấp thu trước đó.

"Không chỉ là võ giả, mà còn trực tiếp thăng cấp đến Ngưng Đan Cảnh." Dương Phàm tức giận nói.

"Ngưng Đan Cảnh?" Hầu Hiểu Linh vô cùng ngạc nhiên khi nghe những lời của Dương Phàm.

Ở Giang Thành, Ngưng Đan Cảnh tuyệt đối là chiến lực đỉnh cao, ngay cả ba cô ta đang là sở trưởng sở cảnh sát cũng chỉ ở nửa bước Ngưng Đan Cảnh.

Hầu Hiểu Linh nhìn Dương Phàm với vẻ mặt biết ơn: "Cảm ơn anh."


Dương Phàm mỉm cười: "Không có gì, không phải chỉ là một chút tu vi thôi sao, trên người ai cũng vậy thôi."

Dù có khó chịu đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng không thể thay đổi được, chỉ bằng mỉm cười đối mặt với nó.

Lúc này Hầu Hiểu Linh mới nhận ra, tu vi trong cơ thể cô ta là do hút từ Dương Phàm mà ra.

Cô ta cũng không ngờ Dương Phàm còn trẻ như vậy đã có tu vi Ngưng Đan Cảnh, bây giờ lại bị cô ta hút sạch, vậy thì...

"Anh sẽ không bị tôi hút khô chứ?" Hầu Hiểu Linh cảm thấy vô cùng áy náy nên hỏi.

Dương Phàm mỉm cười nói: "Cô đoán đi."

Sớm biết như vậy hắn đã không xuống núi, lần này tu vi chẳng những không có tiến bộ mà còn bị thụt lùi.

Đôi mắt Hầu Hiểu Linh mở to, không thể tin được nên dùng tay che miệng lại.

"Vậy... vậy anh..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui