Tuyệt Thế Long Thần

Hầu Hiểu Linh hiểu rất rõ triệu chứng của ba mình nên cũng giật mình khi nghe những lời Dương Phàm vừa nói.

Vẻ mặt cô ta trở nên kích động.

Những ngày gần đây, hăng ngày ba cô ta đều sống không bằng chết làm cô ta rất đau lòng, nhưng cô ta đã đến nhiều bệnh viện nhưng không thể làm gì được.

Lạc Thanh Dương đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, ông ấy biết y thuật của Dương Phàm tốt hơn mình, nhưng không ngờ hắn lại giỏi đến thế.

Chỉ cần nhìn sơ qua bệnh nhân đã biết được triệu chứng của Sở trưởng Hầu.

Ông ấy nói với Dương Phàm: "Cậu trai trẻ, Sở trưởng Hầu làm việc cẩn thận, tuân thủ đúng trách nhiệm, thực sự là niềm hạnh phúc của người dân ở Giang Thành. Tôi hy vọng cậu có thể chữa trị giúp ông ấy."

Dương Phàm mỉm cười: "Đơn giản thôi."

Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt mọi người trở nên khó coi, người này quá kiêu ngạo rồi, nhiều bác sĩ như vậy mà còn không có cách gì, hắn lại nói đơn giản thôi.


Làm sao Lão Lạc chịu cho nổi.

Cô gái trong quầy thuốc cũng đi ra, vốn muốn xem Lão Lạc sẽ nói gì khi nhìn thấy đơn thuốc của Dương Phàm.

Cho dù thế nào cô ấy cũng không nghĩ là Lão Lạc và Dương Phàm có quen biết.

Nhìn thái độ của Lão Lạc thì có vẻ trình độ của Dương Phàm khá tốt.

Nghe Dương Phàm nói vậy, cô ấy càng kinh ngạc hơn, tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao hơn Lão Lạc, nhưng tại sao hắn lại viết ra một đơn thuốc như vậy.

Hầu Hiểu Linh vội vàng bước tới nói: "Vừa rồi là tôi thiếu suy nghĩ nên đã xúc phạm đến ngài, mong ngài bỏ qua hiềm khích trước đó để chữa trị cho ba tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ."

Hầu Hiểu Linh đương nhiên biết được nỗi đau của ba mình, thấy trước mắt vẫn còn tia hy vọng, vội vàng cầu cứu Dương Phàm.

Dương Phàm mỉm cười, bước tới nói với Lão Lạc: "Chắc ông cũng nhận ra, mạch tượng của Sở trưởng Hầu rất nặng nề, giống như bị bệnh cảm."

Lạc Thanh Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, chỉ là đã uống vài liều thuốc cảm nhưng không có hiệu quả gì."

Dương Phàm nói: "Ông ta không bị bệnh, là do tà khí, tà khí là vật cực âm nên dùng thuốc thì khó mà tiêu trừ được."

Lạc Thanh Dương khẽ gật đầu: "Khó trách, lão phu không còn nghỉ ngờ gì nữa."

Dương Phàm năm lấy cánh tay Sở trưởng Hầu, nhìn thấy bên trong cổ tay ông ta có một đốm đen mờ nhạt.

Dương Phàm đưa một ít linh khí vào, Sở trưởng Hầu chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp tràn vào cơ thể chạy dọc theo


cánh tay đổ xuống vùng bụng dưới.

Một lát sau, trên trán Sở trưởng Hầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Dương Phàm thu hồi linh khí, bình tĩnh hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Sở trưởng Hầu trở nên hứng khởi, đột nhiên đứng dậy, mặt mày rạng rỡ, như được tái sinh vậy.

"Cậu trai trẻ đúng là Thần y, xin hãy nhận một lạy của tôi."

Nói xong ông ta đang chuẩn bị quỳ lạy Dương Phàm.

Dương Phàm giữ lấy ông ta, nói: "Việc chúng ta gặp nhau ở đây hôm nay cho thấy rằng số mệnh của ông chưa kết thúc, tất cả đều là ý trời."

Hầu Hạ Khởi nói với Dương Phàm: "Khi nào cậu trai trẻ cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ không bao giờ từ chối."

Dương Phàm cười nói: "Loại tà khí cực âm này không giống tà khí cực âm bình thường, có vẻ là có người tạo ra."


"Theo tôi biết, vật này hiện nay chỉ có ở nước Tiếp Bàn mới có, sở trưởng Hầu chắc là đã đắc tội với ai đó ở nước ngoài."

Hầu Hạ Khởi nghiêm nghị nói: "Cách đây không lâu, có một kẻ lang thang người nước Tiếp Bàn đã quấy rối một phụ nữ hiền lành trong một con hẻm nhỏ."

"Khi chồng của người phụ nữ này chạy đến, anh ta đã bị kẻ lang thang đó giết chết, còn người phụ nữ thì bị tấn công dã man.

"Vào thời điểm đó, vụ án này do tôi tiếp nhận, hiện trường vô cùng kinh hoàng."

"Tôi tức giận đến mức bỏ qua áp lực từ La Hán Đường, thẳng tay đánh chết kẻ lang thang đó."

"Tôi nghĩ chắc chắn là do chuyện này."

Dương Phàm suy nghĩ một lát, khó trách tại sao quân đội lại ra tay với La Hán Đường, xem ra La Hán Đường này có gì đó mờ ám.

Hắn nói với Sở trưởng Hầu: "Mục tiêu mà kẻ thù muốn nhắm vào không phải là ông."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận