Tuyệt Thế Long Thần

Long Quốc, dưới chân núi Nhị Long.

Dòng người đông đúc, rộn ràng nhộn nhịp đợi để lên núi mừng thọ lão tổ.

Dương Phàm lười biếng ngồi trước một cái bàn cách sơn môn không xa, như thể tất cả sự náo nhiệt này đều không liên quan đến hẳn.

"Thống soái chiến bộ Vương Lạc Phong đến mừng thọ lão tổ."

Cùng với tiếng hô của người giữ cửa, một người đàn ông trung niên đi tới.

Đám đông bên ngoài ồ lên một trận, đều rướn cổ nhìn về phía này.

"Vương thống soái, là thống soái đầu tiên của chiến bộ Long Quốc."

"Không ngờ tôi lại có may mắn nhìn thấy ông ấy một lần, về cũng đủ khoe khoang cả đời rồi."

Một vài người trong đám đông bắt đầu cảm thán.

Vương Lạc Phong đi tới trước mặt Dương Phàm, đưa lễ vật cho người phía sau Dương Phàm.

Hắn ta ghé vào tai Diệp Phàm, nhỏ giọng trêu chọc: "Tiểu sư thúc, nghe nói sư tổ đột phá Hóa Cảnh rồi, có tìm người luyện tập không?”

Dương Phàm vừa mới bị sư phụ đuổi xuống núi tiếp khách, trong lòng đang khó chịu, đương nhiên sắc mặt cũng không tốt.

Vương Lạc Phong cong môi, bất đắc dĩ lên núi.

Hết cách rồi, đánh không lại.

Tiểu sư thúc của hắn ta cũng sẽ không kiêng dè thân phận của hắn ta, nếu thật sự động thủ thì khó coi lắm.

"Gia chủ nhà họ Diệp ở Kinh Thành, Diệp Dương đến mừng thọ lão tổ."

"Thủ phú Long Quốc, Mã Vân Đằng đến mừng thọ lão tổ."

Học thuật của núi Nhị Long chia thành: ngoại, nội, huyền, y, thuật, tu.


Tu bất nhập thế, năm sư huynh của Dương Phàm mỗi người học một môn, đều đã xuống núi tự lập môn phái riêng rồi.

Đến phiên lão lục là hắn, lục môn toàn tu, hơn nữa trình độ cũng không cao bằng các sư huynh, không còn cách nào, dù sao thiên phú cũng không phải thứ ngưỡng mộ là có.

Nhưng hắn chưa từng xuống núi bao giờ, chỉ có các sư huynh và các đệ tử nhập môn sớm mới biết sự tồn tại của lão lục là hắn.

Tận mắt nhìn thấy Vương Lạc Phong cũng phải dè chừng, mấy sư điệt còn lại cũng không dám nhiều lời, sau khi dâng lễ vật, chào hỏi Dương Phàm một tiếng rồi trực tiếp lên núi.

Người vào kế tiếp đều là đồ đệ của những người đồng lứa với Dương Phàm, có chút giao tình với núi Nhị Long.

Thái độ của bọn họ đối với Dương Phàm cực kỳ khách khí, bởi vì sư môn đã dặn dò từ trước, cho dù đắc tội lão tổ cũng không thể đắc tội vị tiểu sư thúc này.

Nhiều giờ sau, khách đến lục tục lên núi, còn lại cũng dần dần tản đi.

Mặc dù người có mặt ở đây cũng không phải người bình thường, nhưng núi Nhị Long cũng không phải là nơi bọn họ có thể lên.

Những người này đến đây xem náo nhiệt, đơn giản là muốn thử vận may, xem có thể kết giao với người của núi Nhị Long hay không.

Đám đông tản đi, chỉ còn lại hai bóng người xinh đẹp đứng ngoài cửa.

"Anh chính là Dương Thanh Hải sao?"

Một cô gái trẻ tuổi đứng phía trước, hướng về phía sơn môn hỏi Dương Phàm.

Cô gái này có làn da trắng nõn, ngũ quan tin xảo, mặc một chiếc váy hoa dài màu xanh dương, nhưng cũng không thể che khuất đi dáng người đầy đặn của cô, mái tóc tùy tiện xõa tung, vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống vạn vật.

Dương Phàm nhíu mày, gật đầu, không nói gì.

Trước đây hắn quả thật tên là Dương Thanh Hải, sau này theo sư phụ lên núi, sư phụ đã sửa tên cho hắn.

Tuy răng đã hơn hai mươi năm rồi chưa xuống núi, nhưng mỹ nữ cũng không không phải chưa nhìn thấy, mấy năm nay các sư huynh đã giới thiệu không ít đối tượng cho hắn.

Nhưng đều bị hắn từ chối.


Lý do chính là phụ nữ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của hắn.

Cô gái thấy Diệp Phàm gật đầu, thả lỏng bàn tay đang cầm bức ảnh, lạnh giọng nói: "Tôi là Lý Thi Thi, nhà họ Lý ở Kinh Thành, hai chúng ta có hôn ước từ nhỏ."

Dương Phàm: "..."

Hôn ước? Sao hắn lại không biết?

Chẳng lẽ là đợi đến tuổi thì phát vợ sao?

Không đợi Dương Phàm lên tiếng, Lý Thi Thi tiếp tục nói: "Hôm nay đến là để nói với anh, hôn ước này tôi không đồng ý, hủy đi."

Dương Phàm không hiểu gì cả, tình huống gì đây?

Khi không có một cô gái đến nói với hắn hai người có hôn ước, sau đó lại nói muốn hủy hôn, đây là vui không quá ba giây sao?

Thấy Dương Phàm không nói lời nào, Lý Thi Thi nhíu mày: "Anh chẳng qua chỉ là một đứa con bị nhà họ Dương vứt bỏ, đến núi Nhị Long làm người giữ cửa để tìm kiếm sự che chở mà thôi."

"Tôi biết nói vậy anh sẽ không chấp nhận, nhưng dù sao chúng ta cũng không phải người cùng một thế giới."

"Tôi hy vọng anh có thể nhận thức rõ ràng khoảng cách giữa hai chúng ta."

Dương Phàm nghe vậy dở khóc dở cười.

Cô gái này dáng vẻ cũng không tệ, nhưng nhà họ Lý gì đó, Kinh Thành gì đó, trong mắt Dương Phàm thì tính là gì chứ? Có gì đáng kiêu ngạo?

Đúng là khó hiểu.

"Tôi không biết có phải cô tìm lầm người rồi không, nếu cô tìm đúng người rồi, vậy tôi đồng ý từ hôn, các người có thể đi rồi."

Dương Phàm khinh thường nói.

Hai mươi năm qua, bất kỳ nhân vật lớn nào đến núi Nhị Long cũng phải khách khí với hắn, đột nhiên bị người ta khinh


thường như vậy, Dương Phàm quả thật có chút buồn cười.

Lý Thi Thi thấy biểu cảm dở khóc dở cười của hắn, còn tưởng Dương Phàm là đang không chấp nhận nổi.

Cô nói: "Tôi biết anh rất khó khăn, nhưng làm người phải biết đối mặt với hiện thực, chung quy chúng ta cũng không

phải người cùng tầng lớp."

Dương Phàm cười thầm: "Cô yên tâm, người như cô tôi không để vào mắt đâu."

"Đừng nói là Nguyệt Lão se tơ hồng, cho dù Nguyệt Lão se cho chúng ta dây cáp, tôi cũng sẽ cắt đứt nó."

"Bây giờ cô có thể đi rồi."

Cảm giác kiêu ngạo của Lý Thi Thi khiến Dương Phàm rất khó chịu, nên hắn nói chuyện cũng không chút nể mặt.

Còn về thân phận đứa con bị nhà họ Dương bỏ rơi, trở về hỏi sư phụ là được rồi.

Lý Thi Thi cười lạnh một tiếng, liếc nhìn cô gái phía sau, rồi trực tiếp xoay người rời đi.

Cô gái kia lấy danh thiếp ra đưa cho Dương Phàm: "Nhị tiểu thư biết chuyện này gây ra đả kích không nhỏ với anh, sẵn lòng bồi thường, sau này nếu gặp phải khó khăn gì có thể đến tìm tôi."

"Nhưng nếu anh dám nhân cơ hội này dây dưa với nhị tiểu thư, vậy đừng trách tôi không khách khí."

Dương Phàm cũng mỉm cười, đùa gì vậy chứ? Tôi mà cần các người giúp sao?

Diệp Phàm vươn tay phải, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy danh thiếp.

Cũng không thèm liếc mắt một cái, tay khẽ động, danh thiếp trực tiếp bay ra, cắm vào thân cây đại thụ cách đó không xa.

"Không cần, cô cũng có thể đi rồi, đồ thần kinh." Dương Phàm nói xong, trực tiếp xoay người lên núi.

Cô gái kia kinh ngạc, sau đó dậm chân, tức giận rời khỏi đó.

Khi Dương Phàm vào Huyền Cơ Các trên núi, yến hội trong đại sảnh cũng đã bắt đầu.

Sau khi yến hội kết thúc, khách mời đều tạm biệt xuống núi.

Không gian yên tĩnh, Dương Phàm đi tới trước mặt sư phụ, cười hỏi: "Sư phụ, con nhớ là người đã nhặt được con ở Giang Thành, rồi đưa con lên núi đúng không?"


Huyền Cơ đạo trưởng sửng sốt, sau đỏ mỉm cười: "Năm đó ta đến Giang Thành du ngoạn, thấy con tư chất phi phàm, là một hạt giống tốt, nên mới đưa con về."

Dương Phàm nghi ngờ, vậy sao lại có hôn ước với người của Kinh Thành chứ?

Huyền Cơ đạo trưởng nói tiếp: "Con cũng nên xuống núi học thêm kinh nghiệm đi, như vậy mới có lợi cho con đột

phá. "Thu dọn đồ, ngày mai ra ngoài du ngoạn đi."

Dương Phàm chỉ vào lễ vật mà khách mang đến, có rượu quý lâu năm, có thảo dược quý hiếm, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo.

"Nhiều đồ tốt như vậy, còn chưa đợi con dùng hết người đã đuổi con xuống núi rồi, sư phụ, người làm vậy là không được nha?"

"Bốp."

Huyền Cơ đạo trưởng võ mạnh lên đầu Diệp Phàm một cái: "Cút, chỉ biết lấy đồ từ chỗ sư phụ."

Dương Phàm gãi đầu, trong mắt có chút không từ bỏ, những thứ này đều là đồ tốt đó.

"Không phải tu bất nhập thế sao? Sao vậy, sư phụ, người sống đến một trăm tuổi lại biến thành người mà mình ghét nhất rôi? Hướng đến trần thế rồi?"

Huyền Cơ đạo trưởng cười nham hiểm: "Đó đều là lừa trẻ con mà thôi, nếu con không yên tâm, bây giờ sư phụ sẽ phế đi †u vi của con rồi cho con xuống núi cũng được."

Nói xong ông ấy giơ tay vào hư không, Dương Phàm vội vàng né tránh.

"Con xuống núi cũng được thôi, nhưng người phải gửi mấy trăm triệu kia vào ngân hàng cho con, để con có thể sử dụng bất kỳ lúc nào."

Huyền Cơ đạo trưởng cười lạnh một tiếng: "Tuy rằng tiền này đều do con kiếm được, nhưng không phải nên hiếu kính sư phụ sao? Không mang theo tiền mới gọi là rèn luyện."

"Ra ngoài chỉ cần nhớ một điều, sinh tử vô thường, không phục thì chịu nhận lỗi."

Nói xong ông ấy lấy hai tờ tiền màu hồng đưa cho Dương Phàm: "Cũng đừng nói sư phụ vô tình, cái này cho con, còn lại là của ta, vậy được rồi chứ?"

Dương Phàm: '...'

Hắn giơ ngón cái với sư phụ: "Quá được luôn ấy chứ, rõ ràng có thể cướp hết, nhưng vẫn chừa lại cho con hai trăm tệ."

Nói xong, hắn lập tức chạy về phòng mình. Huyền Cơ đạo trưởng nhìn bóng lưng Dương Phàm chạy

đi, vuốt râu, lẩm bẩm: "Trải qua trần thế, mong con trở về vẫn là thiếu niên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận