Trong lòng có cảm ngộ, thân thể Lâm Thần đột nhiên ngừng lại.
Trên võ đài, Lâm Kỳ không ngừng truy đuổi Lâm Thần chợt thấy người phía trước bỗng nhiên dừng lại, hắn hơi sửng sốt một chút, chợt trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Lâm Kỳ rất tự tin với thân pháp của mình, một võ giả Thiên Cương cảnh, trên bộ pháp không thể so sánh với nhau, nhưng với Lâm Thần là ngang sức ngang tài, hắn không đuổi kịp Lâm Thần, Lâm Thần cũng không đuổi kịp hắn.
- Phá Liệt chưởng.
Giờ khắc thấy Lâm Thần dừng lại, Lâm Kỳ chợt vui vẻ, gầm lên một tiếng, thân thể điên cuongf hướng Lâm Thần đập xuống, cùng lúc đó hắn duỗi ra một chưởng, muốn nhân cơ hội này đánh bại Lâm Thần.
Sự phẫn nộ bị đè nén quá lâu toàn bộ hội tụ trên một chưởng này, khí thế hùng hồn hướng Lâm Thần công kích.
Trên thân thể hắn chân khí phun trào, hiển nhiên là vận dụng toàn lực.
Có điều ngay lúc hắn duỗi nắm đấm ra, bóng người Lâm Thần đột nhiên lóe sáng, biến mất tại chỗ.
Thấy vậy, Lâm Kỳ có một cảm giác uất ức, phảng phất như là một quyền toàn lực của hắn đánh vào trên bông vậy, tức giận vô cùng.
Không để cho Lâm Kỳ uất ức quá lâu, từng trận gió vù vù vang lên.
- Xem Lâm Thần ở trên không trung kìa.
Dưới võ đài, con cháu Lâm gia kiếp sợ nhìn lên võ đài.
Nghe nói như thế, lúc này Lâm Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời. Ngay lúc này, Lâm Thần phảng phất giống như một con ưng lớn vậy, ánh mắt vô cùng sắc bén, hai cái tay như hai móng vuốt lướng Lâm Kỳ đánh xuống.
Lâm Kỳ trong lòng hốt hoảng, thân hình lóe lên, thay đổi công kích, dùng hết sức lực hướng Lâm Thần đánh xuống một chưởng.
Ầm ầm...
Hai đạo âm thanh nặng nề đồng thời vang lên, thân thể Lâm Kỳ đột nhiên lùi về sau, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài võ đài.
- A...
Lâm Kỳ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh oanh kích trong cơ thể hắn, hắn kêu thảm một tiếng, thân thể mặc dù là bị bức lui khỏi võ đài, nhưng phải bay đến chỗ con cháu Lâm gia mới dừng lại.
Thấy một màn này, nhất thời mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Được lắm, thiên tài.
Một đầu lĩnh khí tức hùng hồn nhắm hai mắt lại, kinh ngạc nói:
- Lợi hại, thật sự là lợi hại, một Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ, liền có thể tu luyện công pháp đến mức độ này, quan trọng hơn là vừa nãy hắn cùng Lâm Kỳ đại chiến hình như có lĩnh ngộ được điều gì đó.
Nghe thấy đầu lĩnh đó nói vậy, tất cả mọi người bên cạnh hắn đều gật đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Thành Thiên một bên càng lúc càng khó chịu, vốn dĩ là Lâm Kỳ rất có triển vọng tiến vào vị trí mười người đứng đầu, kết quả lại bị Lâm Thần ở trước mặt đánh bại.
- Hừ, nhìn đứa con trai tốt của ngươi đi.
Lâm Thành Thiên ngồi ở vị trí chủ vị nhìn Lâm Khiếu Thiên hừ một tiếng, sau đó lại hướng một chấp sự phất tay, chấp sự kia lúc này liền sắp xếp người mang Lâm Kỳ rơi xuống võ đài đi chữa thương.
Kỳ thức Lâm Thần cũng không có công kích đả thương Lâm Kỳ, chỉ muốn giáo huấn hắn một trận, Lâm Thần cũng không nghĩ tới muốn làm cho Lâm Kỳ thành thế này.
- Ta cũng rất kinh ngạc.
Nghe được Lâm Thành Thiên bên cạnh nói, Lâm Khiếu Thiên hai mắt nhắm lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, âm thanh thản nhiên nói, có điều mọi người lại cảm giác rõ ràng là trong lời nói của Lâm Khiếu Thiên chỉ là khuyên giải mà thôi.
- Xem ra, ta đối với đứa con trai này quan tâm có hơi ít.
Lâm Khiếu Thiên thầm nghĩ trong lòng, có chút vui mừng gật đầu.
Trước đây, đại chấp sự của Lâm gia còn báo cho hắn, Lâm Thần và Lâm Kỳ ở trong thành phát sinh xung đột, lúc ấy hắn còn tưởng Lâm Thần bị thương, ai biết là hắn cùng Lâm Kỳ đánh ngang tay.
Vốn dĩ đánh hòa nhau đã rất ghê gớm, tại cuộc tranh tài này, Lâm Thần không những không bại mà còn giống như mèo vờn chuột vậy, dễ dàng đánh bại Lâm Kỳ.
- Hừ.
Nghe được lâm Khiếu Thiên nói, Lâm Thành Thiên lại hừ lạnh một tiếng, thầm nói: "Ngươi không biết mới lạ."
Lâm Khiếu Thiên cùng Lâm Thành Thiên từ trước tới giờ không hợp nhau, đã từng phản đối Lâm Khiếu Thiên an bài Lâm Thần tiến vào Thiên Cực tông, mà sau khi gia tộc có được Thanh Nguyên quả, hai người lại tranh giành một phen.
Trên võ đài, Lâm Thần vẫn lẳng lặng đứng thẳng, phảng phất không có cảm giác với sự ầm ĩ từ bốn phía.
Giờ khắc này trong lòng hắn dang suy nghĩ về cảm ngộ với thức thứ ba của Ưng Kích Biến.
"Không đúng, không đúng, vừa nãy ta thi triển thức thứ ba ưng kích, uy lực mặc dù không tệ, nhưng là không phải thi triển ở trên không trung, Thần ưng là yêu thú biết bay, có thể ưng kích dù sao cũng là mô phỏng theo thần ưng chế tạo ra, không thể so sánh với thần ưng đánh nhau được."
Trong lòng Lâm Thần tự nghĩ. Nếu là ở giữa bầu trời triển khai ưng kích không tránh khỏi nguy hiểm quá lớn, rất dễ dàng trở thành mục tiêu của người khác.
Hơi trầm ngâm một lúc, đột nhiên hai mắt Lâm Thần sáng ngời, nhớ tới lúc trước Lâm Kỳ thi triển Thanh Vân bộ.
Thời điểm Lâm Kỳ thi triển Thanh Vân bộ, chân khí trong người dường như phun trào toàn bộ cơ thể, phảng phất như từng đám mây.
Chính là như vậy.
Trên mặt Lâm Thần lộ ra vẻ vui mừng.
Chân khí hình thành đám mấy, thêm vào phương thức ưng kích mô phỏng theo công kích của thần ưng, giờ khắc này Lâm Thần luyện tập Ưng Kích Biến thức thứ ba ưng kích, uy lực dĩ nhiên là vượt qua võ kỹ Hoàng Mịch cao cấp nhất.
Lâm Thần vừa suy nghĩ ra thức thứ ba ưng kích ảo diệu, lúc này bỗng truyền đến âm thanh của trọng tài.
- Lâm Thần thắng.
Hiện tại cuộc thi đã kết thúc được một lúc rồi, vậy mà bây giờ trọng tài mới công bố kết quả, rõ ràng hắn ta cũng đang rất kinh ngạc.
Theo kết quả công bố, ngay lập tức các đệ tử của Lâm gia dưới võ đài bắt đầu ồn ào lên.
Lâm Thần thắng rồi!
Cho đến hiện tại, hắn ta đã thắng liên tiếp bốn trận.
Trận này lại càng lợi hại hơn trận trước đó, đến trận thứ tư, đối thủ được coi như là Thiên Cương cảnh sao Bắc Đẩu sơ kỳ - Lâm Kỳ, là một trong mười đối thủ cạnh tranh mạnh.
Nhưng tất cả vẫn bại dưới tay của Lâm Thần.
- Sao lại có thể như vậy được chứ, ngay cả nhị ca cũng không phải là đối thủ của hắn!
Không xa trong đám người, Lâm Thái với vẻ mặt kinh sợ, vốn dĩ cho rằng chỉ cần Lâm Kỳ ra tay thì nhất định Lâm Thần sẽ bại, nhưng lại không ngờ kết quả vẫn là Lâm Thần thắng.
Mà phải biết rằng, Lâm Thần là một trong mười đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, đến Lâm Kỳ cũng không phải là địch thủ, vậy thế chẳng phải nói, Lâm Thần là một trong mười đối thủ cạnh tranh còn mạnh hơn cả Lâm Kỳ hay sao?
Càng nghĩ, Lâm Thái càng thấy hoang mang, nếu như để Lâm Thần giành được vị trí thứ nhất, vậy thì phải bồi thường cho hắn mười lăm vạn linh thạch hạ phẩm à!
Nghĩ đến điều này, Lâm Thái trong lòng sợ hãi.
Chần chừ một lúc, Lâm Thái nép vào trong đám người vội vội vàng vàng theo hướng của Lâm Hùng ở mà đi.
…
Được sự ngưỡng mộ và kính phục của rất nhiều đệ tử Lâm gia, Lâm Thần từ từ bước xuống võ đài.
Tuy nhiên khi hắn vừa bước xuống, thì đột nhiên một đám người bước đến trước mặt Lâm Thần, nói:
- Lâm Thần, ngươi đã sử dụng công pháp Cổ Đồng Luyện Thể để đánh bại Lâm Kỳ, nhưng ta lại thấy thanh bảo kiếm trên người ngươi, vậy chắc là ngươi mạnh nhất về kiếm pháp đúng không! Ngay cả Lâm Kỳ cũng không thể phá nổi, Lâm Thần, ta rất mong chờ được so tài với ngươi!
Lâm Thần kinh ngạc, chỉ là người này vừa nói xong, liền quay người đi.
Nghe những lời đó, đệ tử bốn phía vừa gây rối hoảng hốt nhìn theo bóng người vừa rời đi, lại nhìn Lâm Thần.
- Hay... Ngay cả Lâm Hẩn cũng mong được so tài với Lâm Thần!
- Lâm Thần vừa mới đối phó với Lâm Kỳ, hoàn toàn chưa dùng hết sức lực. Ông trời ơi, rốt cuộc người này thực lực mạnh đến cỡ nào a?
Lúc này trong đám người mới nhớ ra, Lâm Thần luôn mang theo bên mình một thanh bảo kiếm. Nếu không biết sử dụng kiếm, sao lại mang theo bên mình làm gì?
Từ lúc thi đấu cho đến bây giờ, Lâm Thần chưa bao giờ rút kiếm ra, nhiều đệ tử cảm thấy tâm thần hỗn loạn.
Năm ngoái, Lâm Thần vừa mới thi đấu thì bị áp lực, trở thành một trò cười.
Năm nay, cậu ta có thể thắng bốn trận liên tiếp, Lâm Kỳ lại bại trong tay của Lâm Thần, vì thế Lâm Hẩn cũng muốn so tài với Lâm Thần.
Được biết rằng, Lâm Hẩn cũng là một dũng sĩ, cùng với Lâm Hùng cũng là thiên tài.
Lâm Hẩn hẹp hòi, nghe nói bố mẹ Lâm Hẩn sinh hắn ở ngoài, nhưng mà khi hắn vừa ra đời bị một con chó sói đen tha đi, nhưng lại không ăn thịt mà nuôi đến năm ba tuổi thì mới được Lâm gia tìm về.
Bởi vì từ bé cùng sống với bầy chó sói, nên trên người Lâm Hẩn có một sức mạnh cao cường, khí thế mãnh liệt, kinh ngiệm thi đấu cũng phong phú.
Trước cuộc thi đấu, một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín, dưới uy lực của Lâm Hẩn, không đánh mà hàng, danh tiếng có thể so sánh với đối thủ thiên tài Lâm Hùng.
Nhìn Lâm Hẩn vội vã đến, lại hấp tấp đi, Lâm Thần sững người, nói thầm: "Đúng là một kẻ điên!”
Không nghĩ nhiều, Lâm Thần lần thứ hai đến chỗ rút thăm, lại rút tiếp, quyết định thời gian của trận đấu tiếp theo, rồi quay người về nơi nghỉ ngơi.
Nhưng hắn ta vẫn chỉ vừa đi được vài bước thì một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt cậu ta.
Trước mặt là một người rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, toàn thân khí chất mạnh mẽ, lặng lẽ nhìn Lâm Thần với một tâm tư phức tạp.
Đó chính là Lâm Tuyết!
Lâm Thần với tỷ tỷ Lâm Tuyết là tỷ đệ cùng cha khác mẹ, Lâm Thần lúc trước thường bị bạn bè bắt nạt, tỷ ấy chưa bao giờ bảo vệ đệ đệ cả, dường như là hắn ta chưa bao giờ có tỷ tỷ vậy.
Ánh mắt của Lâm Tuyết nhìn Lâm Thần trong phút chốc dừng lại, vội quay người đi về hướng khác.
Quan sát tình hình lúc này, Lâm Thần lắc đầu một cái, tìm nơi nghỉ ngơi.
Tiếp theo đó, Lâm Thần lại ghi điểm, liên tục thắng lợi, cho dù thời gian sắp hết, màn đêm sắp buông xuống, ngày đầu tiên đã kết thúc.
Chiêm ngưỡng được sự lợi hại của Lâm Thần, trong số đệ tử của Lâm gia, cũng không ít người ủng hộ Lâm Thần giành vị trí đầu, nhưng đại bộ phận người thì cho rằng khả năng của Lâm Thần chỉ đến đây thôi.
Dù sao thì tu vi của Lâm Thần cùng với những người khác cũng cách biệt quá lớn.
Phải biết rằng mười sáu trận đấu trước, ngoại trừ Lâm Thần cũng một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao, thì toàn bộ đều là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, cách biệt lớn như vậy, chỉ có một loại võ kỹ, căn bản là khó mà bù đắp được chênh lệch.
Đêm nay. Lâm Thần lại ngủ ở một viện nhỏ hẻo lánh.
Bóng người Lâm Thần tại viện nhỏ không ngừng lấp lóe. Ban ngày cùng thi đấu với Lâm Kỳ, đối với Ưng Kích Biến thức thứ ba cảm ngộ được không ít.
Hiện giờ có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi, trấn tĩnh một lát.
- Haiz...
Xung quanh người của Lâm Thần, xuất hiện một ít mây mù, phảng phất biến thành một con chim ưng già bay lượn lờ giữa không trung, cái tay biến thành móng vuốt, thân thể hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh một tảng đá lớn, hai tay hướng khối đá tảng này mạnh mẽ cào xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...