- Lâm Thần, mời vào?
Vương Thiên Minh cười ha ha, chắp tay nói.
- Xin mời.
Lâm Thần nhảy một cái từ trên lưng Phong Lôi báo xuống, hướng Vương Thiên Minh chắp tay đi vào trong đại viện của Vuong gia.
Tiến vào bên trong đại viện của Vuong gia, bên tai vẫn là một trận âm thanh leng keng, hiển nhiên giờ khắc này vẫn đang có rất nhiều đệ tử của Vương gia đang rèn đúc vũ khí.
Trong một gian sương phòng.
Lâm Thần cùng với Vương Thiên Minh đi vào, hai người ngồi ngay ngắn. Vương Thiên Minh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một hớp, cũng không phí lời, trực tiếp nói:
- Lâm Thần, lần này ngươi đi di tích Chân Bảo Môn, đã tìm được Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh rồi sao?
Không có hai thứ đồ này, cho dù Vương Thiên Minh có bản lĩnh thế nào cũng không có cách nào rèn đúc ra bán chân khí.
Quan trọng hơn là, dùng Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh rèn đúc ra bán chân khí là có thể lên cấp trở thành chân khí thật sự, mà uy lực của nó so với chân khí được trực tiếp rèn đúc cường đại hơn mấy lần.
- Còn cần phải cảm ơn Đại trưởng lão nhắc nhở, nếu không tiểu bối không có cách nào tìm được Luu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh.
Trên mặt Lâm Thần lộ ra nụ cười, lần này đi tới di tích Chân Bảo Môn, ngoại trừ tìm được Thiên Tàn Minh Tinh cùng Lưu Ly Linh Nham, Lâm Thần còn tìm được mảnh vỡ của cổ kiếm, do đó tăng kiếm kính lên tới mười phần, đạt tới cảnh giới một nửa kiếm ý.
Có điều, bây giờ cách đại hội nội môn còn không tới hai tháng, Lâm Thần không có nhiều thời gian để chờ đợi, nhất định phải mau chóng rèn đúc ra bán chân khí.
- Không biết Đại trưởng lão rèn đúc ra bán chân khí mất bao nhiêu thời gian?
Lâm Thần nói xong, xoay tay lấy ra Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh to bằng nửa cái nắm đấm.
Vương Thiên Minh nhìn thấy Lâm Thần lấy ra Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh thì không khỏi hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc dù nói Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh ở thời kỳ thượng cổ chỉ là đồ vật bình thường, nhưng đó là thời kỳ thượng cổ, ở hiện tại, hai đồ vật này vô cùng ít ỏi hiếm thấy, cho dù chỉ lớn bằng ngón tay cũng là cực kỳ quý giá.
Mà Lâm Thần lấy ra Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh đều to bằng nửa nắm đấm, Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh to như vậy hiện tại có tiền cũng không mua được.
Vẻ mặt Vương Thiên Minh đầy kinh ngạc, hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Rèn đúc vũ khí, trước tiên cần phải nung nấu vật liệu, điều này cần không ít thời gian, còn lại đều dễ nói. Nói một cách toàn diện, rèn đúc một thanh bán chân khí, đại khái cần khoảng một tháng.
Thời gian một tháng.
Vẫn kịp.
Bây giờ cách đại hội nội môn chưa tới hai tháng, rèn đúc bán chân khí cần một tháng, nói cách khác Lâm Thần chỉ còn một tháng chuẩn bị, vậy là đủ rồi.
Vương Thiên Minh nói xong, dừng một chút lại nói:
- Có điều… Lâm Thần, rèn đúc ra một thanh bán chân khí cần có Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh chỉ cần lớn bằng ngón cái thôi, phần còn lại ngươi thu hồi lại đi.
Lâm Thần lắc đầu một cái nói:
- Phần còn lại, coi như thù lao hỗ trợ cho Đại trưởng lão rèn đúc bán chân khí, làm phiền Đại trưởng lão rồi.
Rèn đúc một thanh vũ khí tốt nhất cũng giống như luyện chế đan dược cao cấp vậy, cũng cần một vị Đoán Tạo Sư cực kỳ xuất sắc, nếu không cho dù có vật liệu nếu không có kinh nghiệm rèn đúc, cũng sẽ rèn đúc thất bại, do đó sẽ làm tổn thương tới vũ khí.
Vương Thiên Minh là Đại trưởng lão của Vương gia, kinh nghiệm rèn đúc vũ khí thì không cần phải nói, Lâm Thần mời Vương Thiên Minh rèn đúc bán chân khí thì Vương Thiên Minh cũng tiêu hao tinh lực rất nhiều, lại nói tới tác dụng của Thiên Tàn Minh Tinh và Lưu Ly Linh Nham đối với Lâm Thần cũng không lớn, không bằng dùng nó làm thù lao cho Vương gia.
- Không được, không được, Lâm Thần, Lưu Ly Linh Nham cùng với Thiên Tàn Minh Tinh vô cùng quý giá, ở bên ngoài không có giá cả nào mua nổi, bảo vật như thế ta không nhận nổi.
Vương Thiên Minh lắc đầu, nghiêm túc nói.
Lâm Thần cười cười, hắn biết Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh vô cùng quý giá, nhưng hắn cũng không phải Đoán Tạo Sư, giữ lại hai thứ đồ này cũng không có tác dụng, huống chi, nếu hắn đổi linh thạch, Trữ Vật Linh Giới còn có một khối Hỏa Phượng Song Đồng to bằng đầu người, hai con ngươi Hỏa Phượng Song Đồng còn quý giá hơn so với hai thứ này còn quý giá hơn, kích thước cũng lớn hơn mười mấy lần.
Lâm Thần lắc đầu nói:
- Vương gia là người rèn đúc vũ khí, Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh ở trong tay mọi người mới có giá trị, để trên người tiểu bối chỉ là lãng phí, Đại trưởng lão không cần phải khách khí.
Nghe Lâm Thần nói xong, Vương Thiên Minh hơi dừng lại, há miệng muốn nói điều gì nhưng lại không biết nên nói như thế nào, hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh là vật liệu vô cùng quý hiếm, nếu như ngươi cho ta, ta cũng không thể không công chiếm món hời của ngươi được. Lâm Thần, ta lại dùng Thiên Tàn Minh Tinh và Lưu Ly Linh Nham rèn đúc cho ngươi một cái phàm khí cực phẩm Nhuyễn Giáp, ngươi xem thế nào?
- Đương nhiên là có thể, vậy thì đa tạ Đại trưởng lão rồi.
Vương Thiên Minh trước đây cũng có rèn đúc cho Lâm Thần một cái Nhuyễn Giáp, có điều trong trận chiến loạn thú ở Kim Dương thành đã bị phá vụn không còn mặc được nữa, mà sau đó Lâm Thần cũng không có mua lại Nhuyễn Giáp khác.
Nếu như có một cái Nhuyễn Giáp có sức phòng ngự, như vậy tính mạng Lâm Thần ở trong chiến đấu cũng được bảo đảm nhiều hơn.
Thấy Lâm Thần đồng ý, Vương Thiên Minh không khỏi thoải mái cười lớn:
- Vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.
Nói xong, Vương Thiên Minh cần thận cầm lấy Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh to bằng nữa nắm đấm cất đi.
Vương Thiên Minh an bài cho Lâm Thần một gian sương phòng ở trong phủ.
Lâm Thần dự định ở đây một thời gian, chờ rèn đúc xong bán chân khí mới trở về Thiên Cực tông.
Mà an bài cho Lâm Thần xong, Vương Thiên Minh cũng cáo từ Lâm Thần, vội vã đi tới đại viện của Vương gia, chuẩn bị bắt đầu rèn đúc bán chân khí.
Dựa theo yêu cầu của Lâm Thần, lần này Vương Thiên Minh muốn rèn đúc là một thanh bảo kiếm bán chân khí.
…
Sân sau Vương gia.
Lâm Thần cầm trong tay một thanh Tinh Cương kiếm, lẳng lặng đứng trong sân.
Nơi này là sân sau của Vương gia, Vương gia Đại trưởng lão Vương Thiên Minh đã dặn dò, nơi này là nơi Lâm Thần luyện kiếm, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.
Tinh Cương kiếm trong tay Lâm Thần, cũng là Vương gia cho Lâm Thần sử dụng để luyện kiếm.
Loại Tinh Cương kiếm này căn bản không chịu nổi kiếm kính mạnh mẽ ác liệt của Lâm Thần, có điều Vương gia cho Lâm Thần mượn chuôi Tinh Cương kiếm được trải qua gia công đặc biệt, có thêm Hàng Băng thạch thượng phẩm, vì lẽ đó cho dù Lâm Thần toàn lực triển khai, chuôi Tinh Cương kiếm này vẫn đủ để cho Lâm Thần luyện kiếm.
Cầm Tinh Cương kiếm trong tay, Lâm Thần đứng ở giữa sân, nhanh chóng giơ Tinh Cương kiếm trong tay lên, ở giữa không trung xẹt qua từng đạo ánh kiếm.
Thất Tinh Liên Hoàn kiếm.
Từ bên trong Tinh Cương kiếm bắn ra một đạo kiếm khí dài năm mét xông thẳng tới chân trời, một áng mây ở giữa bầu trời bị kiếm khí trong Tinh Cương kiếm bắn nhanh ra chém thành hai đoạn.
Thất Tinh Liên Hoàn kiếm chỉ là võ kỹ Hoàng Mịch cấp thấp, nhưng ở trong tay Lâm Thần, uy lực triển khai ra có thể sánh ngang với võ kỹ Hoàng Mịch đỉnh cao.
Sức lĩnh ngộ của Lâm Thần vô cùng mạnh, hắn có thể thay đổi một loại võ kỹ, hơn nữa chân khí trong cơ thể hắn cực kỳ tinh khiết, uy lực triển khai võ kỹ tự nhiên cũng vô cùng lớn.
Không dừng lại, Lâm Thần khẽ quát một tiếng:
Huyễn kiếm.
Vung Tinh Cương kiếm lên, chỉ một thoáng ở giữa không trung tất cả đều là kiếm ảnh rực rỡ vô cùng, nhìn hoa cả mắt.
Ầm.
Tinh Cương kiếm chém về tảng đá phía trước, tảng đá nổ ra một tiếng nổ cực mạnh, theo tiếng nổ vỡ thành vô số khối.
So với Thất Tinh Liên Hoàn kiếm, uy lực của Huyễn kiếm càng mạnh hơn, võ kỹ bên trong Hoàng Mịch cấp thấp cũng rất mạnh.
Nhìn thấy tảng đá bị đánh nát, trong mắt Lâm Thần lộ ra vẻ hài lòng.
Hai chiêu thức võ kỹ này đều là Huyền Mịch võ kỹ, có điều được Lâm Thần triển khai ra uy lực cũng tăng gấp mấy lần, so với những võ giả khác triển khai cường đại hơn rất nhiều.
Hít vào một hơi, Tinh Cương kiếm trong tay Lâm Thần lần thứ hai giơ lên, chân khí trong đan điền hắn điên cuồng vận chuyển, đại lượng chân khí phun trào ra hình thành một cơn cuồng phong, thổi trường bào trên người hắn kêu soàn soạt.
Hàng Ma.
Tinh Cương kiếm lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, cũng trong lúc đó ở trên Tinh Cương kiếm biến ảo ra một bóng dáng Cự Mãng gào thét, Cự Mãng há cái miệng to như chậu máu hướng về phía trước cắn tới.
- A…
Đang lúc này, bên tai Lâm Thần vang lên một âm thanh của nữ tử, tiếng kêu cực kỳ sợ hãi.
Nghe được âm thanh này, vẻ mặt Lâm Thần lạnh lẽo, khẽ quát:
- Ai?
Đồng thời, Tinh Cương kiếm trong tay Lâm Thần cũng mau chóng dừng lại, Cự Mãng trên Tinh Cương kiếm cũng mau chóng biến mất không thấy hình dáng.
Trước đây Lâm Thần vẫn chuyên tâm luyện tập kiếm pháp, hơn nữa Vương Thiên Minh đã cố ý phân phó, bất cứ ai cũng không được đến nơi đây phá rối Lâm Thần tu luyện, Lâm Thần cũng cho rằng sẽ không có ai cho nên đối với bốn phía cũng không quá để ý, nhưng mà lại không nghĩ tới lại có người ở trong sân này.
Thu hồi Tinh Cương kiếm, Lâm Thần quay đầu vừa vặn nhìn thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt đầy bối rối đứng ở bên cửa, nàng nhìn thấy Lâm Thần nhìn sang càng thêm hoảng loạn.
Nhìn thấy thiếu nữ này, Lâm Thần nhíu mày trầm giọng nói:
- Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?
Thiếu nữ trước mắt này, tu vi cũng là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, cả người mặc một bộ y phục màu trắng, hiện ra một vóc dáng vô cùng nhuần nhuyễn, mái tóc thật dài tết thành bím, xem ra cực kỳ hoạt bát đáng yêu.
Lâm Thần đánh giá thiếu nữ này một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào hình thêu ngọn núi màu xanh lam trên góc áo.
Hình thêu ngọn núi màu xanh lam là biểu tượng của đệ tử nội môn Lam Sơn môn. Lam Sơn môn là một tông môn trong Nhạn Nam vực, tuy rằng không sánh bằng Thiên Cực tông và các tông môn lớn ở Nhạn Nam vực, nhưng cũng có chút daanh tiếng.
Trước đây lúc Lâm Thần làm nhiệm vụ cũng gặp được vài đệ tử Lam Sơn môn.
- Ta, ta là Vương Hinh…
Vương Hinh Nhi có hơi sợ hãi nhìn Tinh Cương kiếm trong tay Lâm Thần, lúc nãy nhìn thấy Lâm Thần triển khai uy lực của kiếm kỹ, chỉ cần uy thế của Cự Mãng kia lan ra cũng đủ làm cho võ giả kinh hoàng.
Có điều, nàng như là nhớ ra gì đó, vẻ mặt sợ hãi lộ ra vẻ cảnh giác nhìn Lâm Thần nói:
- Câu này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng. Nơi này là cấm địa của Vương gia, ngươi là ai, ai cho ngươi vào đây?
Lâm Thần sững sờ, kinh ngạc nhìn Vương Hinh Nhi.
Vương Hinh Nhi này là con cháu của Vương gia, tu luyện ở Lam Sơn môn hôm nay vừa mới trở về, bởi vậy nàng không biết tin tức Lâm Thần ở Vương gia, cho nên trong lúc vô tình mới đi tới sân sau của Vương gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...