Sau đó, dưới sự đề nghị của Vương Trân Trân, hai người đánh xe đi ngang qua bờ sông Phù Dung. Sông Phù Dung nước xanh như ngọc, trong thấy đáy, tĩnh lặng không một gợn nước, tức giận có thể nhấc lên đá tảng, đầu nguồn vô số đàn cá bơi lội, trên sông không một bóng thuyền, gió thổi rát mặt.
Lúc này dưới ánh đèn lớn chiếu xuống, sông Phù Dung bên bờ như mộng cảnh mỹ lệ. Ở đây hầu như trở thành nơi có điều kiện tốt nhất cho các đôi nam nữ nói chuyện yêu đương.
Lý Vân cùng Vương Trân Trân đi tới vì muốn xem cảnh đêm cùng ngắm cảnh trên đài, hai người ghé vào trên lan can lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Bầu trời dường như có chút sương mù, tầng mây dày đặc che khuất ánh trăng, xa xa trong trời đêm thưa thớt điểm xuyết thêm mấy ngôi sao nhỏ, ở đây không có tiếng động lớn của phố xá sầm uất giữa thành phố, tất cả đều chỉ có sự yên lặng mà an tường, làm cho tâm tình của một người trở nên bình tĩnh đến kì lạ.
Gió nhẹ quất vào mặt, Lý Vân nhìn thấy Vương Trân Trân lại chỉ mặc lễ phục dạ hội hơi mỏng liền cởi áo khoác của mình, choàng lên người nàng. Vương Trân Trân thoáng nhìn Lý Vân, cũng không có cự tuyệt. Trên thực tế nàng không lạnh, bởi vì nàng là hồ ly tinh. Chẳng qua nàng rất thích hưởng thụ cảm giác được Lý Vân quan tâm như vậy.
- Tiểu Lý, ở đây đẹp quá a...!
Trầm mặc nửa ngày, Vương Trân Trân nghiêng đầu nhìn Lý Vân trước tiên mở miệng nói. Hắn dễ dàng nhìn ra được, nàng có chút hưng phấn.
- Đúng vậy...!
Lý Vân cười nói:
- Tại tỉnh thành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta đến bờ sông Phù Dung xem cảnh đêm. Thật rất đẹp.
- Về sau chúng ta thường đến, được không?
Giọng Vương Trân Trân rất nhẹ nhàng, mắt vẫn nhìn nước sông. Không biết tại sao, lúc này, tim nàng lại đập nhanh hơn.
Hơi quay đầu, nhìn gương mặt hồ ly tinh xinh đẹp, Lý Vân có chút cử động, cước bộ không tự giác di động vài bước, cùng nàng đến rất gần. thân thể Vương Trân Trân tựa hồ rung động nhẹ một chút, bất quá nàng cũng không có biểu thị bất mãn gì. Tương phản, nàng cũng hướng Lý Vân bên này dựa vào. Thân thể hai người gần kề một chỗ, tuy rằng cách một lớp y phục, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được nhiệt độ trên người đối phương.
- Được...!
Lý Vân nghiêm túc gật đầu.
- Tốt quá...!
Vương Trân Trân nhẹ nhàng cười rộ lên, thân thủ bỗng chốc bị gió thổi loạn tóc:
- Hồng gia không phải người thường.
- Ừ, hắn chính là người của ma tộc huyết mạch thức tỉnh, hơn nữa hắn rất vừa ý với chị.
Lý Vân nhỏ giọng nói thầm một câu, kết quả bị nàng trừng mắt, lập tức hắn đổi giọng:
- Đương nhiên, hắn là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
- Hắn có phải đã nói với cậu cái gì đó đúng không?
Lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, tóc trên trán Vương Trân Trân thoáng tung bay một chút.
- Hồng gia để ý đến Thần Nông xích...!
Lý Vân nhàn nhạt nói:
- Trân tỷ, sau này chị phải cẩn thận một chút.
- Không, ta không cần cẩn thận.
Vương Trân Trân khẽ lắc đầu, nắm lấy bàn tay hắn, khóe miệng lộ ra thần sắc ôn nhu:
- Có cậu ở bên cạnh bảo vệ ta, ta không sợ.
- Sao nào? Muốn ta làm vệ sĩ à?
Lý Vân vui đùa tự nhiên nói.
Vương Trân Trân thở dài ra một hơi, thả tay hắn ra, hai tay nắm chặt lan can, nói:
- Ta có một loại dự cảm, theo huyết mạch Viễn Cổ không ngừng thức tỉnh, ngày thái bình như thế này hẳn sẽ kéo dài không lâu nữa đâu.
Nói đến đây, nàng đột nhiên nắm chặt tay Lý Vân, quay đầu nhìn thẳng mắt hắn:
- Tiểu Lý, cậu vẫn sẽ là người bảo vệ ta, đúng không?
Thân thể nàng áp qua đây, mặt càng ngày càng gần, môi hầu như muốn đụng tới mũi hắn:
- Nói cho ta biết, cậu vẫn sẽ bảo vệ ta chứ?
- Hắn bây giờ là Nê Bồ Tát sang sông, bản thân khó bảo toàn. Chính sự tình của hắn đều khó giữ nổi, nào có thời gian đi quản chuyện của cô.
Đúng lúc này, một giọng nam tử tràn ngập tức giận đang cố gắng đè ép phía sau bọn họ vang lên.
Lý Vân vội vàng xoay người, đi lên phía trước một bước, nhìn kỹ theo hướng âm thanh cách hắn mười mét, mới nhận ra là trong miệng kiếm tiên phát ra. Hắn oán hận mà nhìn Lý Vân, một bộ dạng khổ đại thù sâu.
- Lý Vân, ngươi tên hỗn đản này, ngươi cư nhiên lại dám sau lưng Hải Quỳnh tiên tử cùng với hồ ly tinh thông đồng. Ngươi căn bản không xứng làm hôn phu của Hải Quỳnh tiên tử.
Trương Đại Quốc căm tức nhìn đôi cẩu nam nữ này, mắt trừng lớn như mắt trâu:
- Chỉ có ta mới có thể toàn tâm toàn ý đối đãi Hải Quỳnh tiên tử..
Hai nam nhân vì một nữ nhân đánh nhau tàn nhẫn. Những loại chuyện này Vương Trân Trân căn bản không có ý định xem vào. Thế nhưng người này nhìn thật thà, vậy mà lại thổi phồng câu chuyện. Một câu nói, lại mang cả nàng vào trong chuyện này.
Vương Trân Trân nhất thời không phục, hai tay chống nạnh, khôi phục bản tính đanh đá, nổi giận đùng đùng tiến lên, chỉ vào mặt hắn liền mắng:
- Ta nhổ vào, ngươi bộ dạng đức hạnh như thế này mà còn muốn theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử, một thùng chứa đầy nước tiểu, ngươi nhìn lại bộ dáng ngươi xem có còn có chút quang vinh nào không? Ta khuyên đại thúc ngươi vẫn nên quay về thôn tìm Lý quả phụ đi... Phỏng chừng ngươi mà về trễ một chút Lý quả phụ nhìn ngươi cũng sẽ cảm thấy chướng mắt đó.
Hắn vô ý thức sờ sờ gương mặt mình, làm như tự hỏi chính mình nói:
- Ta rất khó coi sao?
- Ngươi không khó coi?
Vương Trân Trân thở phì phì nói:
- Chẳng qua ngươi vừa ra khỏi cửa thì Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt.
- Cô... cô.....
Hắn lớn tiếng phẫn nộ nói:
- Cô nói bậy, ta tuy có chút già, nhưng cô cũng không nên nói khoa trương như vậy chứ?
- Một chút cũng không khoa trương...!
Vương Trân Trân khẽ cười một tiếng, nói rằng
- Nếu như mẹ ngươi mang ngươi đi dạo phố, người khác nhất định sẽ hỏi: đại tỷ, ngươi mua con khỉ già này bao nhiêu tiền?
Hắn sững sờ giật mình lui về sau hai bước, nói đều có chút lắp bắp:
- Cô.. cô nữ nhân này, nói bậy mấy thứ gì đó? Cẩn thận ta xé nát miệng cô.
- Xé nát miệng ta?
Vương Trân Trân khinh thường nói:
- Ngươi sinh mạng thể tiến hóa không hoàn toàn, đột biến gien người ngoài hành tinh, trình độ học sinh vườn trẻ cấp 3, Tiên Thiên Mông Cổ mắc chứng đầu ếch, ngươi tuyệt đối là đứa trẻ bị mẫu thân vứt bỏ, hố phân tắc nghẽn, con cháu của lợn rừng, âm dương mất cân đối hắc tinh tinh, bị Noah dùng hai chiếc thuyền cùng lúc ép qua sông mã, bị người Eskimo sỉ nhục, cùng con gián cùng tồn tại sống siêu cá thể, sinh mệnh lực hư thối bán thực vật, cái loại người bỏ đi sẽ phát sinh mùi thối... Ngươi chính là người như thế, ngươi biết không?
Lý Vân nghe vậy, hoàn toàn câm luôn.
Hắn là lần đầu tiên nghe được hồ ly tinh nhục mạ người khác như vậy.
Nói nàng là người đàn bà chanh chua chửi đổng, vẫn còn có chút nhẹ.
- Nếu như ta là ngươi, ta đã sớm dùng dây giày thắt cổ tự sát!
Vương Trân Trân nghiêm túc đề nghị.
- Lý Vân, ngươi có bản lĩnh thì chúng ta một chọi một, ngươi để nữ nhân xuất đầu rốt cuộc có phải là đàn ông hay không?
Hắn tựa hồ có chút không chống đỡ nổi khi bị hồ ly tinh nhục mạ.
Lý Vân cười khan một tiếng, đi lên phía trước một bước, hướng về phía hắn và nói:
- Đại thúc, nói thật, ta rất đồng tình với ngươi. Bất quá ta hi vọng ngươi nên về nhà trồng trọt đi thôi. Lý quả phụ mới là một nửa của ngươi, đừng có lại theo ta dây dưa quấy rầy. Ngươi không phải đối thủ của ta, cho dù là hiện tại, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
- Đại trượng phu vì nữ nhân mà mình yêu mến, cho dù chết trận cũng không sao...!
Hắn cũng đi lên phía trước một bước, trên mặt tựa hồ có một cỗ lệ khí. Lúc này, trong ánh mắt hắn nhìn Lý Vân mang theo oán độc cùng sát khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...