Tuyệt Thế Hảo Yêu

Lý Vân đã chứng minh điều mình vừa nói, một mình đấu với bọn họ. Chỉ tiếc, từ lúc mới bắt đầu cái này đã là cuộc tranh đấu không cân xứng. Yêu quái cùng nhân loại bình thường, hoàn toàn là một lực lượng cấp cao hơn rất nhiều. Huống hồ Lý Vân lại là một con yêu khủng bố.

Thân thủ rất nhanh, sức mạnh quả là bá đạo. Ngón tay đang nhúc nhích dưới hạ thân nữ nhân được Hồng gia rút về, vẻ mặt lão trở lên ngưng trọng, giống như không tự chủ nói:

- Không phải người a...

Lý Vân không chút biểu tình mà quét mắt một vòng nhìn lũ lưu manh nằm la liệt trên đất, cuối cùng đem ánh mắt dừng tại trên người Ba Tam mặt sẹo. Lúc này Ba Tam giống như một con gà trống đánh thua, ủ rũ. Bất quá sát ý trong đôi mắt hắn không hề che dấu chút nào.

- Thế nào? Không phục?

Lý Van khẽ cười một tiếng.

Mặt sẹo chậm rãi ngẩng đầu, lập tức cười lạnh một tiếng, trong tay cầm một khẩu súng lục nhắm ngay Lý Vân nói:

- Nhìn thấy thân thủ mày không tệ... Đáng tiếc mày quên mất một điều, công phu lợi hại đến mấy cũng không đỡ được súng lục.

- Mày dám nổ súng sao?

Lý Vân rất có hứng thú nhìn hắn nói:


- Nổ súng tại đây chính là tội lớn đó..

- Phanh...!

Trả lời Lý Vân là một tiếng súng thanh thúy vang lên.

Trong khoảnh khắc, Lý Vân cảm thấy trong ngực một trận đau nhức, mới phát hiện mình trúng đạn. Dấu vết máu ở vết thương cũng không có thẩm thấu ra ngoài. Bất quá hắn có thể cảm giác được đau đớn nóng rực và ướt át. Nói thật, nổ súng ở khoảng cách gần thực vui vẻ. Lúc đó, trong đầu Lý Vân chỉ hiện lên một cái ý niệm, chính mình cũng bị thương sao? Cũng bị trúng đạn.

Ba Tam mặt sẹo nhất thời sửng sốt, hắn cảm giác như là gặp quỷ. Rõ ràng nhắm súng giữa ngực đối phương, bắn trúng, thế nhưng hắn không hề ngã xuống.

Lý Vân ngẩng đầu tựa cười mà không cười nhìn Ba Tam mặt sẹo nói:

- Đúng vậy, lá gan của mày khá lớn... Ban ngày ban mặt, mày tự nhiên dám nổ súng bắn người. Thế nhưng mày lại không giết được tao...

Ba Tam mặt sẹo như bị điên. Đây là người sao? Hít sâu một hơi. Hắn lần thứ hai đi lên phía trước vài bước. Dùng nòng súng tối om ngắm chuẩn, lấy Lý Vân làm hồng tâm:

- Tao không tin không giết được mày. Trừ phi mày không phải người.

Lý Vân ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt xẹt qua một tia yêu dị ánh quang sắc lạnh:


- Tao hiện tại nên phản kích... Tao sẽ không ngu đứng im cho mày tiếp tục nổ súng.

Ba Tam mặt sẹo trong lòng bỗng dưng cảm thấy bất an. Biến sắc. Bộ dáng chuẩn bị bóp cò súng. Vào lúc này, thân ảnh Lý Vân đã biến mất. Cùng lúc đó Ba Tam mặt sẹo cảm thấy tay phải cầm súng của mình có người nắm lấy. Ngay sau đó hắn nghe được thanh âm yêu dị của Lý Vân:

- Còn muốn nổ súng hành hung sao? Buông tay đi....!

Tiếng nói vừa dứt, Lý Vân dùng một chút sức. Ba Tam mặt sẹo kêu lên một tiếng đau đớn. Chỉ nghe thấy tiếng rơi loảng xoảng trên mặt đất. Lúc này cánh tay phải của Ba Tam mặt sẹo đã bị Lý Vân phế. Bây giờ ngay cả Địa Y viện tốt nhất cũng không thể chữa lành vết thương cho hắn. Toàn bộ quá trình nói ra có vẻ dài. Kì thực chỉ xảy ra trong vòng vài giây đồng hồ. Nhâm Hiểu Nguyệt, Nhâm Cường hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Chỉ có Hồng gia là âm thầm gật đầu, tựa hồ có vẻ tán thưởng.

- Nhâm tổng. Gọi điện thoại cho hòa thượng. Bảo ông ấy đến giải quyết hậu quả cho tốt...!

Lý Vân nhàn nhạt nói.

Nhâm tổng sững sờ một chút. Tức thì móc điện thoại ra bấm tới số điện thoại của Trí Hoằng đại sư. Vắn tắn đem sự tình xảy ra tại khu giải trí Tiền Quỹ nói một lần cho lão hòa thượng biết.

Nhâm Cường bên này lời nói vẫn chưa dứt, bên kia lão hòa thượng đã cúp máy. Phỏng chừng rất nhanh sẽ có mặt tại đây trong vài phút nữa.

- Nhâm tổng, sự việc đã được giải quyết, tôi nghĩ tôi nên đi. Mọi chuyện tiếp theo, lão hòa thượng sẽ xử lý.

Lý Vân nói xong câu đó liền xoay người rời đi.


Nhâm Hiểu Nguyệt vốn định đuổi theo xem tình trạng vết thương của hắn, lại bị cha mình gắt gao kéo lại.

- Hắn liệu có chết không?

Nhâm Hiểu Nguyệt hết sức lo lắng thấp giọng hỏi một câu. Thông thường trên TV đều là diễn ra như thế này, nhân vật người anh hùng sau khi chế ngự được kẻ độc ác, sẽ im lặng mà dời đi. Mà chờ đợi hắn đó là thương thế phát tác liên tục mà dẫn đến tử vong. Bây giờ hiện tại không phải đang diễn trò, mà là chuyện chân thật xảy ra. Lý Vân trúng đạn là thật, nàng thấy được chắc chắn 100%.

- Yên tâm đi, không có việc gì đâu..!

Nhâm Cường nắm tay con gái, không ngừng an ủi. Trên thực tế, lúc này hắn trong lòng cũng không hề bình tĩnh như vẻ mặt bên ngoài.

Mắt thấy Lý Vân đi ra ngoài, nữ nhân bên cạnh Hồng gia muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị Hồng gia ngăn cản:

- Không nên gấp... cứ xem xét kĩ đã... mấy ngày nữa sẽ tìm cơ hội tiếp xúc hắn.

Lúc này tổng giám đốc khu giải trí Tiền Quỹ nơm nớp lo sợ đi tới, tự xin chỉ thị, nói:

- Hồng gia, bây giờ nên làm gì? Báo cảnh sát? Hay là trước tiên đem tiểu tử kia ngăn lại, việc này là do hắn gây ra.

- Đồ ngu ngốc...!

Hồng gia hướng về Hàn Quân quát mạnh một tiếng, nói:


- Cậu là đồ óc heo à, cậu không thấy được bản lãnh hắn sao, người như vậy chỉ có thể là bạn, tuyệt đối không thể làm địch nhân. Hiện tại việc cậu nên làm là gọi xe cứu thương, đồng thời phối hợp với bọn họ vận chuyển người bệnh. Mọi chuyện còn lại không cần cậu quản...Đúng, nói cho bọn thủ hạ cậu biết, chuyện xảy ra ngày hôm nay, không ai được phép nói ra ngoài, bằng không cả nhà hắn sẽ không yên ổn.

- Tôi biết.

Hàn Quân ưng thuận một tiếng liền bận rộn chạy đi xử lý mọi chuyện.

Tay Hồng gia tiếp tục luồn vào dưới váy nữ nhân kịch liệt nhúc nhích một trận, nữ nhân ngồi ở trên ghế sa lon, kiều đồn giãy dụa, đôi má ửng hồng, mồm thở dốc có vẻ cực kì vui thích, sung sướng.

- Yến tử.... Điều tra thân phận Lý Vân cho ta.

Hồng gia đột nhiên ngừng tay đứng dậy nói. Nữ tử tựa hồ vẫn chưa đạt đến khoái cảm vui thích lớn nhất, trong ánh mắt rõ ràng có vài phần mất mát cùng oán giận. Bất quá nàng vẫn nhu thuận đáp ứng.



Ánh trăng nhẹ chiếu lên trên đường cái, xa xa truyền đến từng trận âm thanh vui đùa ầm ĩ. Quán ăn đêm phía trước có một mảnh rừng cây nhỏ, thoáng mát. Ở đây là nơi có điều kiện dã chiến tốt nhất. Lý Vân lại không nghĩ nhiều như vậy. Hắn hướng rừng cây nhỏ đi đến, đi tới một chỗ không người trong này, đem cái áo đang mặc cởi ra, bàn tay sờ vùng vết thương bị đạn bắn trúng, sau đó khẽ cười một tiếng, tại đan điền vận khí tức, tích tụ lực lượng tại miệng vết thương. Ngay lâp tức xì một tiếng, đầu đạn liền lao tới tương tự như phóng ra khảm vào thân cây đằng trước.

Một khắc này, miệng viết thương lại chảy máu lần nữa. Đưa tay sờ soạng một chút, trên ngón tay vết máu màu vàng dính vào dưới ánh trăng chiếu xuống có vẻ rất quỷ dị.Thật lâu sau, Lý Vân thở dài nói:

- Xem ra vũ khí nóng đối với chính mình vẫn có lực sát thương nhất định... Nhất là dưới tình huống không phòng bị.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, Lý Vân xếp bằng ngay tại chỗ, hơi nhắm mắt, hai tay kết khởi Bồ Đề Ấn, đem lực lượng trong cơ thể chậm dãi di chuyển, giúp hắn chữa thương. Cũng không biết qua bao lâu, ánh trăng vượt qua bên trên tầm mắt hắn, hắn mở hai mắt ra, khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười. Lưc lượng cường đại, hơn nữa bản thân lại có năng lực biến thái làm liền vết thương, thương tổn do cây súng lục của Ba Tam mặt sẹo đem lại đã hoàn toàn không còn dấu vết.

Cùng lúc đó, tại bệnh viện nhân dân tỉnh đang rất náo nhiệt, chưa tới nửa giờ, viện khám của họ nhận được hơn bốn mươi bệnh nhân tới khám. Không phải gãy chân thì cũng là đứt dời cánh tay. Tại đây bác sĩ trưởng tỉ mỉ quan sát sau đó cho ra một kết luận, muốn bình phục hoàn toàn là rất khó. Qua giám định chụp ảnh, người bệnh nơi thụ thương xương toàn bộ bị nghiền nát. Thật là ngoài sức tưởng tượng của bác sĩ, cánh tay và chân bọn họ, rốt cuộc là bị lực lượng gì tác động mà thành như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui