Tuyệt Thế Hảo Yêu

- Cái này…Kỳ thực cũng không có gì trở ngại, tôi hiện tại có thể giúp hắn trị liệu.

Vương Trân Trân trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Bàn tay trắng nõn đặt trên ngực Lý Vân nhẹ nhàng xoa nắn. Lý Vân nhất thời như rơi vào thiên đường, phiêu diêu như tiên. Đôi mắt lim dim, thật sự là sảng khoái.

Hải Quỳnh tiên tử thấy thế, thoáng do dự một chút, mắt thấy hồ ly tinh chỉ là xoa nắn bình thường mà thôi.Cũng không phải cái gì làm cho người ta thẹn mặt, lập tức cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, bàn tay trắng nõn hướng bụng Lý Vân vươn tới, bắt đầu xoa nắn nhẹ nhàng

Có thêm Hải Quỳnh tiên tử gia nhập, Lý Vân càng thư thái cực kì. Nhất là cái bàn tay nhỏ tại bụng xoa xoa nắn nắn, khiến cho hắn thật tâm viên ý mã. Trong lúc lơ đãng, bàn tay nhỏ của Hải Quỳnh tiên tử cong hướng cái kia của Lý Vân đụng chạm một chút.Vừa đụng một cái, trong khoảnh khắc cũng đủ khiến Lý Vân giả bộ bệnh bị vạch trần. Bên trong đũng quần, vật kia mạnh dạng bành trướng, đứng thẳng lên khiến Hải Quỳnh tiên tử phải giật mình. Chợt nàng ngượng ngùng nảy tay ra, thầm giận người này thật đúng là đồ sắc lang

- Vẫn còn giả bộ...

Hải Quỳnh có chút dở khóc dở cười, nàng chỉ vào hồ ly tinh hỏi:

- Cô vẫn là bác sĩ đấy chứ......Ngay cả hắn giả bộ, mà cô cũng nhìn không ra?

- Cô nhìn ra?

Vương Trân Trân cũng thấy giữa háng Lý Vân có phản ứng, khuân mặt bất chợt đỏ lên.

- Anh ấy nếu là trọng thương chưa lành, lại có phản ứng sinh lý như vậy?

Hải Quỳnh tiên tử nói

Lý Vân cảm thấy toàn thân một trận tê dại khó nhịn, nội tâm từng đợt từng đợt gào thét, Chỉ là hi vọng bàn tay nhỏ của Hải Quỳnh tiên tử có thể tại hạ thân tiểu đệ của hắn xoa nắn một hồi, khiến hắn hảo hảo phát tiết một lần.

Trong lúc Lý Vân chìm đắm trong ý nghĩ vô sỉ, Vương trân Trân trên mặt đỏ ửng càng sâu, đôi mi thanh tú nhăn lại một hồi rồi hướng tới Hải quỳnh tiên tử nói:

- Cậu ấy có phản ứng sinh lý cũng do cô trêu chọc...


Hải QUỳnh tiên tử hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy rời khỏi giường đến ngồi trên ghế trước cửa sổ.

Vương Trân trân lúc này cũng hừ nhẹ một tiếng nói:

- Tiểu Lý, đừng giả bộ nữa... Vị hôn thê của cậu đang tức giận kìa....

Lý Vân thấy giả chết bị nhìn thấu, khi mở mắt ra, nhìn đến đã thấy Hải Quỳnh tiên tử giống như cười mà không phải cười nhìn mình... Mà Vương Trân Trân cũng là một vẻ mặt đỏ ửng.

Ngửa đầu xem xét, bản thân mình đang ở trạng thái nhất trụ kình thiên

- Khà khà.., đây là bệnh buổi sáng sớm ấy mà..!

Lý Vân biện giải một câu, vội vàng đứng dậy. Để tránh phải tiếp tục xấu hổ.

Lúc này Hải Quỳnh đi tới, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đôi mắt đầy vẻ quyến rũ hướng tới Lý Vân trước mặt nói:

- Có đúng hay không rất muốn? Có đúng hay không nghĩ tới việc chúng ta ba người cùng nhau qua đêm?

- Không muốn...

Lý Vân mặt già đỏ lên, xấu hổ cười hắc hắc nói:

- Tôi không phải là người tùy tiện... Tôi mà là cái loại tùy tiện yêu đương sao..Hắc.. Hắc..

- Hừ!

Hải Quỳnh tiên tử chỉnh lại thần sắc, mắt hạnh phất phới, tại cái trán hắn gõ nhẹ chút nói:


- Vân, em cũng không hy vọng xa vời anh có thể yêu mình em, nhưng anh cũng không thể tìm cho em một hồ ly tinh chứ?

- Nhưng tôi thích cô ấy..!

Lý Vân nghĩ lời của Hải Quỳnh tiên tử có chút kì thị Yêu tộc. Trong lòng có chút khó chịu liền nói ra một câu.

Vương Trân Trân cũng không khỏi nhíu mày nói:

- Tiên tử cô nói người nào? Tôi là hồ ly tinh không sai, nhưng tôi không có làm gì sai cả..Hi vọng cô sau này nói chuyện nên khiêm nhường, chú ý một chút.

- Cô nếu không có làm gì thì khẩn trương cái gì chứ..

Hải Quỳnh tiên tử nhẹ giọng trêu đùa, rồi ngược lại hướng Lý Vân nói:

- Em hi vọng anh có thể nhớ kĩ lúc anh đối với em hứa hẹn, em là thê tử duy nhất của anh.

Lý Vân nhìn nàng ngập nước mắt, đôi môi đỏ mọng gợi cảm mê người. Con ngươi đảo một vòng, vừa cười vừa nói:

- Việc này, hay là chờ tôi khôi phục ký ức cô hãy lại nói với tôi đi... Đúng, cô dự định lúc nào thực hiện chức trách của thê tử?

- Anh.....

Hải Quỳnh không có nghĩ tới tên này kí ức không có khôi phục nhưng vẫn là cái nết đánh chết không chừa. Thật muốn đá cho hắn một cước cho hắn biết thành thái giám luôn.

Đúng lúc này, Lý Vân khóe miệng tươi cười lộ ra một tia giảo hoạt, lập tức bắt lấy cổ tay Hải Quỳnh, trở tay kéo một phát. Hải Quỳnh kêu một tiếng, đã nhào vào trong lòng Lý Vân. Sau đó Lý Vân lấy tốc độ cực nhanh hôn lên trán rồi hôn môi nàng một chút. Ngay lúc Hải Quỳnh tiên tử đang muốn nổi giận, hắn đã buông tay cô ra, làm bộ dạng như không có việc gì xảy ra vậy.


- Kìm lòng không được..!

Lý Vân cười ha hả nói. Hôn môi của một tiên nữ, cảm giác không có gì đặc biệt lắm. Trước tiên nhớ kĩ cảm giác này, hôm nào tìm một người phụ nữ bình thường hôn môi một chút để so sánh mới được. Hắn thầm nhủ

- Vô lại, sắc lang…!!

Hải Quỳnh thở khẽ, nghiến răng nghiến lợi nói, thế nhưng sâu trong tâm hồn thiếu nữ. Nàng kì thực rất thích.

Lý Vân biết vui đùa cần vừa phải. Mặc dù nói Hải Quỳnh tiên tử luôn miệng gọi mình là vị hôn thê. Thế chung nàng thủy chung vẫn chưa nói ra hết nội tâm của nàng với mình. Lý Vân không biết nguyên nhân là bởi vì hắn mất trí nhớ hay là có nguyên nhân gì. Nói chung, hắn biết một vừa hai phải.

Chỉnh lại thần sắc, Hải Quỳnh tiên tử nhịn không được thở dài yếu ớt, nhìn Lý Vân nói rằng:

- Vân, em xem thương thế của anh cũng không còn trở ngại, em sẽ không ở lại…Em vẫn còn một số việc phải làm.

Nói đến đây, Hải Quỳnh tiên tử đưa mắt nhìn sang cửu vĩ hồ, cắn môi nói rằng:

- Tôi không ở đây, giao anh ấy cho cô, hi vọng cô có thể chiếu cố cho anh ấy, tôi sẽ cảm tạ cô. Chẳng qua, tôi hi vọng cô có thể tuân thủ nghiêm ngặt chức trách bác sĩ, không nên động tay động chân đối với người đàn ông của tôi.

Hải Quỳnh lần thứ hai liếc mắt nhìn Lý Vân, hàm răng cắn chặt xuống môi dưới. Làm như hạ quyết tâm. Quay đầu nói:

- Em đi đây…!

- Chú ý giữ gìn sức khỏe..

Lý Vân đối với tấm lưng Hải Quỳnh tiên tử hô một tiếng.

Hải Quỳnh chậm rãi hướng phía ngoài bước đi, biển hiện ra ngoài một bộ dạng không quan tâm, thế nhưng trong lòng thì dâng lên một trận khổ ý, Nàng suy nghĩ muốn giữ người yêu ở bên người. Đáng tiếc có một sộ việc, nàng không thể không đi làm.

Vương Trân Trân thoáng do dự một chút, đứng dậy đưa tiễn. Tới cửa nàng thấp giọng hỏi:

- Cô lúc nào trở về?


- Thế nào? Cô lo lắng tôi đến cướp người?

Hải Quỳnh tiên tử vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy a..!

Hồ ly tinh khóe miệng nổi lên một tia khiêu khích, nói:

- Cô nếu lo lắng thì lưu lại chăm sóc đi, ngược lại chính là tôi không phải bận tâm gì cả.

- Không. Tôi thật có chuyện.

Hải Quỳnh tiên tử có thâm ý khác nói:

- Cửu vĩ hồ, tôi không có nói giỡn với cô, anh ấy đã từng hứa với tôi, mặc kệ có bao nhiêu nữ nhân, tôi vĩnh viễn là thê tử duy nhất của anh ấy. Tôi nói đến thế thôi... Hi vọng cô tự giải quyết cho tốt.



Gần nhất trong khoảng thời gian này, tỉnh thành luôn là một mảng yên ắng. Phía bên nhà Nhâm Cường cũng không có gặp phiền phức, kiếm tiên Trương Đại Quốc cũng không còn trở lại tìm Lý Vân gây phiền toái.

Có thể nói Lý Vân hàng ngày hưởng cuộc sống thanh nhàn êm ả.

Duy nhất khiến hắn phiền muộn chính là từ sau khi Hải Quỳnh tiên tử rời đi, hồ ly tinh đối với hắn biến đổi thái độ. Không còn mập mờ thân mật như trước nữa, ngược lại là một bộ dáng chăm chỉ làm việc.

Hắn thậm chí không ít lần hoài nghi, Hải Quỳnh tiên tử đã từng uy hiếp đối với nàng.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trân tỷ sức chiến đấu mặc dù thua Hải Quỳnh tiên tử, nhưng cũng không phải cái loại nhát gan sợ dính vào phiền phức.

Lòng dạ đàn bà đã khó đoán. Tâm tư nữ yêu còn khó đoán hơn.

Lễ Giáng Sinh sắp diễn ra, bầu không khí tỉnh thành trên đường cái đã tràn ngập vui mừng. Bước chậm trên đường cái, Lý Vân đột nhiên ngửi được một cỗ khí tức rất kì lạ, không giống yêu, cũng chẳng phải tiên. Càng không giống như người. Bởi vì đó là một cỗ khí tức rất cường đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui