Tuyệt Thế Hảo Yêu

Lời vừa nói ra, Lý Vân trong lòng nhất thời phiền muộn, nha đầu có hảo cảm này cho rằng mình vì cuộc sống bức bách nên phải đi làm cái nghề lừa đảo này.

Đây rõ ràng là khinh người mà!

- Lớp trưởng, hiện tại người đang gặp rắc rối là cha cậu, gia đình cậu. Mà tớ thì đang giúp đỡ các người đó.

Lý vân nói:

- Cậu đã từng hỏi tớ, rằng tớ có mê tín không? Tớ khẳng định, tớ không mê tín. Thế nhưng tớ phải nói cho cậu biết, trên thế giới xác thực tồn tại một số thứ mà người thường không thể lý giải được.

- Đủ Rồi!

Nhâm Hiểu Nguyệt căn bản không cho Lý Vân cơ hội giải thích, nàng cắt lời hắn rồi thở phì phì nói:

- Bây giờ người ta lên vũ trụ như cơm bữa, vì cớ gì phải tin những thứ này. Bạn học ạ, hiện tại đã là thời đại nào rồi mà cậu vẫn còn nói với tớ mấy lời như vậy.

- Nghe tớ nói này, mê tín là không thể tin, nhưng có nhiều thứ không hẳn là mê tín, cậu phải tin tớ. Vốn có việc này tớ không định nói cho cậu, nhưng có thể hôm nay cha cậu đúng là bị quỷ vật ám...

- Không cần nói nữa, cậu nói bậy, coi chừng tớ báo cảnh sát!

Nhâm Hiểu Nguyệt cho rằng Lý Vân rõ ràng nói xạo.

Thấy Nhâm Hiểu Nguyệt thái độ kiên quyết, Lý Vân đành thôi, miễn giải thích nhiều lời.

Hữu phụ trọng thác ( thân mang trọng trách)


- Người trẻ tuổi, về thôi, ta tới giúp người làm rõ nguyên nhân...

Lúc này, Nhâm Cường đi ô tô cùng Trí Hoằng đại sư xuất hiện. Lão hòa thượng hướng về Lý Vân cười cười:

- Về thôi.

- Nha đầu kia rất ngoan cố, ông chưa hẳn có thể nói thông được đâu.

Lý Vân nhỏ giọng nói.

- Yên tâm, chuyện nhỏ.

Lão hòa thượng tự tin cười, nói:

- Cùng một lời, nhưng ngươi với ta nói ra hiệu quả bất đồng. Bởi vì ta với ngươi thân phận bất đồng, cách nói chuyện cũng bất đồng.

Lý Vân nghe thấy vậy, trong lòng liền thoải mái hẳn ra.

Đúng là với thân phận của lão hòa thượng, Nhâm Hiểu Nguyệt hẳn là sẽ tin a.





Rốt cuộc lão hòa thượng cũng thuyết phục được Nhâm Hiểu Nguyệt, trên thế giới khoa học và huyền học là cùng tồn tại. Mê tín đúng là không thể tin, nhưng huyền học siêu hình là có tồn tại.

Có điều Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn có chút nghi ngờ với thân phận thần côn của Lý Vân. Có lẽ là do ấn tượng ban đầu a, nàng cảm giác một đứa cô nhi như Lý Vân sẽ không xua đuổi được ma quỷ.

Bất kể thế nào, Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi.

Con người đối với những sự việc không biết đều luôn sợ hãi. Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ. Từ khi đại biểu nhân dân toàn quốc, Trí Hoằng đại sư cùng hắn giải thích về huyền học, Nhâm Hiểu Nguyệt bắt đầu có ý tránh né Lý Vân. Bởi vì, nàng luôn luôn cảm thấy trên người Lý Vân có chút gì đó tà ma. Những niềm nở nhiệt tình trước kia, bây giờ không còn sót lại chút gì.

Đối với chuyện này, Lý Vân rất vui mừng, cũng rất phiền muộn.

Mừng ở chỗ từ nay Nhâm Hiểu Nguyệt sẽ không dây dưa với mình nữa, buồn là mỗi ngày nhìn vào ánh mắt là lạ của Nhâm Hiểu Nguyệt, trong lòng đúng là có chút khó chịu.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Lý Vân mong ngóng gặp được đồng loại, có thể thủy chung trước sau cũng không được thỏa nguyện. Có điều Nhâm Cường bên kia đã có tình hình mới.

Tối hôm qua, khi xem qua bùa chú của lão hòa thượng, Lý Vân cảm ứng được có quỷ vật đang chần chừ ở bên cạnh hắn. Hôm nay là ngày âm, nửa đêm âm khí đại thịnh, sức mạnh của quỷ vật sẽ tăng gấp bội. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, độc thủ cuối cùng nhất định sẽ chọn đêm nay để hạ thủ Nhâm Cường.

Buổi chiều, sau khi rời khỏi trường, Lý Vân vào một tiệm ăn trong thành phố làm một tô mỳ lấp đầy bụng, rồi lập tức xuất phát đến tập đoàn Minh Châu.


Nhận được điện thoại trước đó, Nhâm Cường tự mình xuống lầu nghênh tiếp

- Lý Vân, cậu tới là tốt rồi, từ khi nhận được điện thoại của cậu, trong lòng ta vẫn luôn luôn thấy bất an.

Trên trán Nhâm Cường tràn đầy sầu lo:

- Trời sắp tối, cần ta làm chút gì đó không?

- Ông không cần tận lực làm cái gì cả. Ông chỉ cần như ngày thường ở lại làm thêm giờ, đồng thời an bài giấu ta ở chỗ nghỉ trong phòng ông là được.

Lý Vân vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát 2 người đã vào thang máy lên phòng làm việc của Nhâm Cường.

Bất ngờ đúng lúc này gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn Lý Vân. Nàng nhìn Lý Vân với ánh lành lạnh như vậy, thậm chí còn có chút coi nhẹ khinh thường.

Lý Vân nhàn nhạt quét mắt qua Nhâm Hiểu Nguyệt, thái độ với nàng như không để ý. Có câu, không đấu với nữ nhân chẳng xấu mặt nào. Ông đây là yêu quái, chấp nhặt với một nha đầu như ngươi, chẳng phải tự hạ thân phận sao?

Để công việc tiến hành thuận lợi, Lý Vân kiến nghị Nhâm Hiểu Nguyệt rời đi. Nhâm Hiểu Nguyệt sống chết thế nào cũng không chịu đi. Cha mình đang mang nguy hiểm, cho dù năm lần bẩy lượt yêu cầu vẫn chứng tỏ mình sẽ không gây thêm phiền phức.

Lý Vân lạnh lùng nói:

- Lớp trưởng, nếu như vì sự có mặt của cậu mà dẫn tới hàng loạt hậu quả, tớ không chịu trách nhiệm đâu.

Nhìn khuôn mặt băng lãnh của Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt cắn môi, quật cường nói:

- Tớ sẽ chịu trách nhiệm.

- Chỉ mong vậy...

Lý Vân nhàn nhạt nói một câu, rồi đi về hướng phòng nghỉ. Nhâm Hiểu Nguyệt do dự một chút, cũng theo Lý Vân tiến vào phòng nghỉ. Hai người lần đầu tiên đơn độc ở chung, cũng không có gì gọi là "củi khô lửa bốc", trái lại bầu không khí trong phòng có chút khác thường, rất xấu hổ, rất buồn bực.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nhâm Cường lúc đầu có chút khẩn trương, có điều khi tập trung tinh thần vào hợp đồng đầu tư, hắn như quên chính mình đang ở trong hiểm cảnh đêm nay.


Khi đó trong phòng nghỉ đôi bạn học không ai nói một lời. Nhâm Hiểu Nguyệt hi vọng Lý Vân có thể chủ động nói chuyện, còn Lý Vân thì đang tính toán trong lòng trận chiến sắp tới.

Bầu không khí trong phòng lúc này đúng là rất buồn bực!

- Keng!

Kim giờ của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường đã chỉ số 12. Nửa đêm đã đến, lúc này Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều. Đồng thời, nàng cảm thấy bốn phía có chút gì đó u ám. Vô thức nàng hướng tới phía Lý Vân, thấy trên mặt hắn vẫn thản nhiên, không có biểu hiện gì quái dị.

Trò hay đã bắt đầu! Lý Vân cũng không dám chậm trễ, hắn tỉ mỉ cảm ứng tình hình bốn phía, tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng phòng làm việc của Nhâm Cường gió thổi cỏ lay hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

- Có sát khí!

Đột nhiên, Lý Vân ngửi thấy trong không khí mùi máu tươi đậm đặc cùng sát khí rõ rệt. Không nghi ngờ, quỷ vật muốn động thủ. Đúng lúc này, phòng làm việc của Nhâm Cường phát ra tiếng kêu khủng khiếp. Nhâm Hiểu Nguyệt nghe được lập tức muốn mở cửa ra kiểm tra, Lý Vân liền ngăn nàng lại, nói:

- Không được ra ngoài! Bên ngoài rất nguy hiểm, cậu ở đây, tớ đi cứu cha cậu.

- Không được, tớ nhất định phải ra ngoài.

Nhâm Hiểu Nguyệt tuy rằng sợ, nhưng vừa nghĩ tới cha mình đang trong hiểm cảnh, cái gì nàng cũng không quan tâm.

Lý Vân lập tức hét lớn:

- Đủ rồi! Nhâm Hiểu Nguyệt, nếu cậu vẫn không nghe lời, tớ sẽ không quản việc này nữa, có bản lĩnh thì cậu tự đi mà cứu đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui