- Không phải!
Khóe miệng Hải Quỳnh nổi lên một tia xem thường, nói:
- Em làm việc, còn không đến mức để cho mấy tên hòa thượng đầu trọc này đến khoa tay múa chân... Lý Vân, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, tất cả nên thuận theo tự nhiên. Có một số việc, có nhiều thứ, chờ thời cơ chín muồi, anh liền sẽ biết.
Bà mẹ nó, nói nửa ngày vẫn là lời vô nghĩa. Tâm tình Lý Vân cực độ phiền muộn. Ánh mắt quét về phía Hải Quỳnh, không hề che giấu tỏ ra vẻ bất mãn.
- Tôi nói tiên nữ đồng chí, tôi có lý do hoài nghi cô, cô đang lừa dối tôi... Có lẽ nói, cô căn bản chính là nhận lầm người. Dù sao sự tình đều đã trải qua một vạn năm, sao có thể nhớ rõ ràng như vậy.
Lý Vân nhướng mày, kế chạy lên não. Dự định lấy phép khích tướng bức cung.
Hắn thật sự rất muốn biết thân phận trước kia của mình.
- Lừa dối?
Đôi mi thanh tú của Hải Quỳnh cũng hơi nhíu lại, mắt trừng lớn nhìn Lý Vân, nói ra:
- Sẽ không, tuy rằng một vạn năm trôi qua, nhưng em tuyệt đối sẽ không quên anh. Trước đây anh cũng đã hứa hẹn sẽ không quên em...
- Vấn đề là hiện tại tôi đã quên cô...
Lý Vân trầm giọng nói tiếp:
- Cho nên nói, việc đời không có gì là tuyệt đối... Tiên nữ đồng chí, tuy rằng cô là tiên nữ, nhưng tôi xác thực với cô không có quan hệ, từ hôm nay trở đi, chúng ta có lẽ không nên gặp nhau thì tốt hơn.
- Ha ha...!
Hải Quỳnh nghe vậy đột nhiên cười:
- Lý Vân, về điểm tiểu tâm tư này của anh em rất rõ ràng. Anh muốn dùng phép khích tướng để đối phó em. Anh không cần như vậy... Nói thật, em không muốn nói thật là vì muốn tốt cho anh. Chỉ cần là sự tình tốt cho anh, mặc kệ có nhiều áp lực thế nào em cũng sẽ làm tất. Dù cho anh hiểu lầm cũng tốt, tức giận cũng tốt, em cũng sẽ không thỏa hiệp. Sự tình cuối cùng sẽ có chân tướng rõ ràng, đến lúc đó anh sẽ hiểu được việc em làm.
- Cô khẳng định?
Lý Vân hừ nói.
- Đương nhiên, bởi vì anh là một người biết phân rõ phải trái...
Hải Quỳnh tự tin cười cười:
- Đợi thời cơ chín mùi, chân tướng rõ ràng, anh sẽ cảm tạ em. Đương nhiên, em làm chuyện này cũng không phải muốn anh cảm tạ em, em chỉ làm vì nghĩa vụ. Thân là vợ chưa cưới của anh.
- Nghĩa vụ?
Lý Vân nghe vậy, đột nhiên bật thốt lên hỏi:
- Cô yêu tôi à... Tôi là nói, Cô yêu Yêu quái Lý Vân sao?
Hải Quỳnh nghe vậy. Thoáng ngây ngốc một chút. Trên nét mặt nhiều hơn một tia thương cảm:
- Cái gì là yêu? Trước đây em không hiểu. Hiện tại em cũng không biết rõ ràng. Năm đó anh đã cứu em. Em cảm kích anh. Cho nên em hoàn toàn không để ý tới quy củ Tiên Yêu hai tộc không thể kết hôn mà vẫn như cũ quyết định gả cho anh... Nếu như không phải do trận Thần Ma đại chiến kia xảy ra. Em nghĩ chúng ta đã sớm thành vợ chồng rồi... Đáng tiếc hôm nay chúng ta đối mặt nhưng lại không quen biết... Tạo hóa trêu người a.
Lý Vân rốt cuộc nghe rõ. Thì ra tiên nữ đồng chí là vì báo ân. Lúc này mới đưa ra biện pháp. Dùng chính thân thể tiên nữ của mình để cùng yêu quái đính hôn... Thật vĩ đại nhưng cũng rất ngu xuẩn. Bất quá nói đi thì nói lại. Có một tiên nữ làm vợ chưa cưới tựa hồ cũng không tệ.
- Đúng. Cô nói cái gì quy củ Tiên Yêu không cho kết hôn. Là ai định ra quy củ đó?
Lý Vân nhíu mi nói:
- Hiện tại ngay cả xã hội loài người đều khuyến khích các tộc kết hôn... Thậm chí chẳng phân biệt ranh giới các nước. Thế nào các người... Nha... Hẳn là những thứ như Tiên Yêu chúng ta như thế nào vẫn còn phong kiến như vậy... Điển hình của tư tưởng phong kiến...
Hải Quỳnh nghe vậy. Ngẩng đầu nhìn Lý Vân. Mỉm cười nói ra:
- Yên tâm đi. Hiện tại đã không tồn tại cái quy củ gì nữa rồi. Trải qua lần đại chiến kia. Bất kể là Tiên Yêu hay là Thần Ma. Cũng đã không còn huy hoàng như trước. Bây giờ là thế giới mà con người làm chủ... Nhập gia tùy tục. Em nghĩ chúng ta hẳn nên đi học cách thích ứng với xã hội loài người này thì hơn.
- Ân. Nói không sai!
Lý Vân khen ngợi nói:
- Cô thật ra có cùng tư tưởng với tôi... Tốt. Nếu mà cô không chịu nói. Như vậy mời trở về đi... Không nên quay trở lại nữa... Thời gian không còn sớm. Tôi phải nghỉ ngơi. Đương nhiên. Nếu như cô không ngại. Ta ngược lại muốn ngủ với cô một giấc. Nói thật ra. Tôi rất thích cùng tiên nữ ngủ. Cũng không biết có tư vị gì đây?
- Em sẽ đi...!
Hải Quỳnh nghe vậy. Mắt hạnh trợn tròn. Khẽ cáu một tiếng. Nói ra:
- Lời anh nói em sẽ không quên đâu. Anh đã nói. Những thứ gì đẹp phải đợi đến thời khắc cuối cùng mới đi hưởng thụ. Trừ phi là đêm động phòng hoa chúc. Bằng không em sẽ không cho anh chạm vào thân thể của em...
Bà mẹ nó, ta khi đó tám phần mười là ngu rồi? Như thế nào lại nói ra một câu "Trang Bức" như vậy. Báo ứng a. Thật sự ứng với câu nói kia, đừng giả vờ "Trang Bức" sẽ gặp báo ứng.
- Đã như vậy, cô đi đi. Tôi không tiễn...!
Lý Vân xua tay tiễn khách.
Mắt thấy Lý Vân dùng thái độ như thế đối đãi với mình. Hải Quỳnh gần như muốn khóc lên, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh, hàm răng cắn chặt môi, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu:
- Anh cứ không muốn gặp em như vậy... Em xem anh đã bị con hồ ly tinh kia mê hoặc. Hồ ly tinh không có một điểm tốt, cho dù là Thần Nông, cũng giống như vậy.
Nhìn vẻ mặt đau thương kia của tiên nữ, Lý Vân cũng có vài phần không đành lòng, trong lòng cũng không tự chủ có chút chột dạ. Kỳ thực hắn không phải không chào đón tiên nữ, then chốt hắn muốn bức bách tiên nữ phá giới, đem những điều hắn muốn biết đều nói ra.
- Kỳ thực cô rất tốt, bởi vì cô là tiên nữ... Tôi là yêu quái, Tiên Yêu khác đường, cô yêu tôi còn là hiếm thấy...
Lý Vân nói:
- Tôi không thích thứ thấy được mà sờ không được...
Đều không cho chạm, vậy nên ít đến thì tốt hơn, miễn cho mắt hưởng phúc, hạ thân chịu tội.
Hải Quỳnh đem chén trà vẫn cầm ở trong tay đặt vào trên bàn, chuẩn bị đứng dậy. Nhìn ra được, nàng rất thương tâm.
- Cái kia... Sau này nếu có trở lại nhớ kỹ trước chờ ở cửa, đừng tùy tiện phá cửa mà vào... Cho dù cô là tiên nữ, cũng phải hiểu thế nào là đạo đức công cộng chứ?
Lý Vân lại dặn một câu.
Hải Quỳnh không lên tiếng trả lời, chỉ là trong con mắt rơi xuống một giọt nước mắt, tí tách một chút, liền rơi xuống trên sàn nhà.
Lý Vân thì dường như không có việc gì ngồi vào trên ghế, tựa như trước mắt không có phát sinh bất cứ việc gì:
- Tiên nữ, đi không tiễn...
- Em sẽ còn đến...!
Hải Quỳnh xoay người uốn éo cái mông đi ra khỏi cửa phòng.
…
Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, Lý Vân liền rời giường. Kỳ thực tối hôm qua hắn căn bản ngủ không ngon. Trong lòng luôn luôn nhớ thương đến người vợ chưa cưới là tiên nữ kia. Hắn đang suy nghĩ, nếu như lúc trên đường chính mình cấp bách hỏi một chút, có thể nàng đã nói ra thân phận của mình. Ai nói không nóng ruột ăn đậu hũ nóng? Mẹ, có đôi khi tâm không vội, sự tình đã phát sinh chuyển biến tốt. Giáo huấn a, Lý Vân cảm giác phiền muộn sâu sắc.
Sau khi dùng nước súc miệng xong xuôi, Lý Vân xuống tầng tại trong phòng hồ ly tinh ăn điểm tâm, hắn vẫn thích ăn bánh bao hấp nhất. Lúc ăn cơm, Lý Vân cảm giác bầu không khí có chút gì đó không thích hợp. Thần kinh Lý Vân rất mẫn cảm, hắn đang suy nghĩ, có đúng hay không sự tình của Hải Quỳnh nàng cũng biết. Yêu nữ cùng tiên nữ, hẳn là đối địch a?
- Tiểu Lý, ngày hôm qua tiên nữ là không đúng?
Quả nhiên, Vương Trân Trân hỏi đến sự tình của tiên nữ:
- Nàng thật là vợ chưa cưới của cậu sao? Thế nào từ trước cho tới bây giờ đều không nghe cậu nói qua a... Các người ngày hôm qua ở trong phòng lâu như vậy, không phải là tiểu biệt thắng tân hôn chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...