Tuyệt Thế Hảo Yêu

Mây đen đầy trời, gió Tây Bắc lạnh thấu xương. Từng bông hoa tuyết lả tả rơi như những chiếc lông ngỗng bị gió thổi cuộn lên như những bông hoa từ trên trời rơi xuống. Cây cối ven đường, nhà cửa, phòng ốc…..chỉ toàn một màu trắng xóa.

Nhìn trên đường dòng người đi lại vội vã, Lý Vân nghĩ rằng chắc chắn họ không giống như mình, trong lòng chứa đầy phiền não.

Trong lúc Lý Vân đang nghĩ vẩn vơ, một chiếc BMW lướt nhanh qua bên cạnh hắn, rồi dừng lại cách hắn chừng 3 mét. Cửa xe chậm rãi mở ra, một người đàn ông trung niên từ hàng ghế phía sau bước ra, ông ta đi đến trước mặt Lý Vân, hỏi hắn với một giọng điệu vô cùng khách khí:

- Cậu là bạn học Lý Vân phải không? Ta là Nhâm Cường, ta được Trí Hoằng đại sư qua đây.

Lý Vân dừng bước, nhìn Nhâm Cường, rồi quay qua nhìn chiếc BMW. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên người Nhâm Cường. Có thể thấy rằng hắn và Nhâm Hiểu Nguyệt chả giống nhau chút nào cả. Tên Nhâm Cường trước mắt này mang một bộ mặt hèn mọn, so với Nhâm Hiểu Nguyệt trên người mang khí chất cao quý và trang nhã hoàn toàn bất đồng.

Lý Vân trả lời bằng giọng điệu nhàn nhàn:

- Ngài tìm tôi có chuyện gì không?

Theo như ý tứ thường ngày của Trí Hoàng thì hẳn là nên cho Nhâm Cường số điện thoại của hắn để hai người nói chuyện trước mới đúng.

Không biết tại sao, trên mặt Nhâm Cường thậm chí mang theo vài phần cung kính:

- Lý Vân, cậu lên xe trước được không? Có chuyện gì chúng ta vào trong xe rồi nói cũng được mà.

Nhìn chiếc BMW màu đen đang đậu ở kia, trong lòng Lý Vân thoáng có chút do dự. Bất quá hắn cuối cùng cũng đi tới. Đây cũng là lần đầu tiên hắn được ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy. Cảm giác rất thoải mái, rất đẳng cấp.

Xe bắt đầu khởi động, Nhâm Cường cẩn thận hỏi:

- Chuyện của ta chắc Trí Hoằng đại sư đều kể cho cậu nghe rồi chứ? Cậu định khi nào thì giúp ta đây…

- Cuối tuần đi….Bình thường tôi không có thời gian…Đến lúc đó tôi sẽ đến công ty của ông. Đến đầu đường kia thì dừng lại đi…

Lý Vân nói.


Nhâm Cường hơi sững sờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.





Gió, càng ngày càng lớn.

Tuyết, càng ngày càng lớn.

Lý Vân đạp lên những bông tuyết mà về phòng trọ của mình, cũng y như lần trước, khi mở cửa phòng ra, Trí Hoằng đại sư vẫn mặc một bộ quần áo hàng hiệu ngồi trên chiếc ghế salon bằng da mà Lý Vân vừa mua ngày trước

- Ông đến đây làm gì?

Lý Vân mặt có chút âm trầm, gần đây lão hòa thượng này luôn làm phiền hắn, làm tâm trạng hắn chả khi nào vui lên được.

- Ta không thể tới đây hả, trên người có thuốc lá không?

Trí Hoằng cười cười:

- Ta kiếm khắp phòng ngươi rồi chẳng thấy một điếu thuốc nào cả…

- Không có thuốc…

Lý Vân thở phì phò, đặt mông ngồi xuống mép giường, giọng điệu chẳng mang tý thiện cảm nào nói:

- Hòa thượng, ngươi có thể đừng giống như bọn trộm phá cửa mà vào nhà ta nữa không...


Trí Hoằng nghiêm túc mà nói:

- Là bà chủ cho thuê nhà mở rộng cửa cho ta vào đấy chứ…

Dừng một chút, Trí Hoằng bỗng dưng nghiêm túc nói:

- Chuyện nhỏ nhặt này ngươi cũng không nên để ý quá, hôm nay ta tới tìm ngươi, là có một chuyện trọng yếu muốn nói với ngươi. Hiện tại ta có thể khẳng định hầu như các Viễn Cổ huyết mạch đều thức tỉnh rồi. Thế đạo sẽ không yên ổn nữa, ngươi nên cẩn thận một chút, không nên tiếp xúc với Yêu tộc… Ngươi cùng bọn họ không giống nhau, chỉ cần bình an cả đời này thì coi như là ngươi có thành tựu rồi…Ngươi có thể công đức viên mãn.

Lý Vân trừng to mắt nói:

- Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, bất quá ta rất muốn biết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

Trí Hoằng đứng dậy, đưa chén trà lên miệng uống một ngụm, lập tức nói:

- Trước đây ta không nói cho ngươi, bởi vì ta nghĩ ngươi không nhất thiết phải biết chuyện này. Bất quá xem tình hình hiện tại, ta phải giải thích cho ngươi hiểu, nếu không ngươi có thể bị cuốn vào những chuyện phiền phức bên trong mà không dứt ra được…

- Nói đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao xã hội loài người như bây giờ lại xuất hiện Yêu tộc cùng huyết mạch Thần tộc.

Lý Vân hỏi

- Nói ra thì rất dài dòng, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do đại chiến một vạn năm trước giữa Thần Ma hai bên đông tây…

Trí Hoằng hòa thượng hé miệng chậm rãi nói tiếp:

- Một vạn năm trước, bởi vì tín ngưỡng cùng quan niệm bất đồng, phương đông Tiên Yêu liên quân cùng phương tây Thần Ma đại quân bắt đầu đại chiến. Trận đại chiến kia có người nói rằng duy trì liên tục trong mười năm..... Chiến sự hầu như lan đến toàn tam giới. Kết quả là đôi bên lưỡng bại câu thương, bất kể là Đông phương tiên giới, yêu giới, hay là Tây phương thần giới, Ma giới đều nguyên khí đại thương. Sau khi đại chiến kết thúc, tam giới khắp nơi đều là cảnh hoang tàn. Chẳng biết tại sao khi đánh nhau một hồi, bất kể là phương đông Tiên Yêu liên quân hay là phương tây Thần Ma đại quân cũng đã chán ghét đại chiến. Bọn họ quyết định đình chiến, sau đó nghỉ ngơi lấy lại sức. Có thể vừa lúc đó, phương tây Thần Ma đại quân phát hiện thần lực của bọn họ đang mất đi, cùng lúc đó, phương đông Tiên Yêu liên quân cũng phát hiện thiên địa linh khí đột nhiên tiêu thất, tiên đạo bị ngăn trở, linh khí khô kiệt, tiên nhân càng ngày càng yếu...

- Liên tiếp có chuyện xảy ra, các cao thủ phương tây Thần Ma liên tục suy yếu rồi ngã xuống, phương đông Tiên Yêu cũng không tốt hơn bao nhiêu tiên nhân càng ngày càng yếu, chết đi vô số. Thế cục càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng tất cả cường giả tam giới tụ tập lại một chỗ, bọn họ thương nghị, nghĩ rằng không thể ngồi chờ chết như thế được, phải ngăn cản thần lực tiêu thất, phải tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân thiên địa linh khí tiêu thất...


Lý Vân hỏi xen vào:

- Cuối cùng có biết không?

- Không có!

Trí Hoằng tiếp tục câu chuyện nói:

- Tất cả đều thật kỳ lạ, mà ngay cả những đại cao thủ cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Trên thực tế, ở vào hoàn cảnh đó, cũng không có năng lực và thời gian để tìm hiểu rõ ràng. Cuối cùng, bọn họ cũng dừng việc tìm hiểu này lại. Trong thời gian ngắn nhất nghĩ ra biện pháp giữ lại một phần năng lượng, đó chính là nhờ vào nhân loại…

Nói đến đây, Trí Hoằng hắng giọng, nói:

- Nhân loại được tôn vinh là vạn vật chi linh, đây cũng là có đạo lý. Nguyên nhân vì nhân loại có thể dung nạp năng lượng của cả tam giới. Một ít người có đại thần thông dùng chút tàn lực đem nguyên thần hóa thành năng lượng trốn vào trong thân thể nhân loại, để được sống lại. Vốn là, bọn họ dự tính không đến nghìn năm, sẽ có thể sống lại. Nhưng thực tế, kế hoạch Thần Ma Tiên Yêu sống lại cũng không có thuận lợi vậy. Trong tam giới linh khí khô kiệt, ngay cả khi nhân loại là vạn vật chi linh cũng không thể vì Thần Ma Tiên Yêu cung cấp đủ năng lượng.

- Đợi một chút…

Lý Vân hỏi ra chỗ mà mình đang phân vân:

- Vì sao trước đó bọn họ đoán chừng là ngàn năm thời gian là có thể sống lại, nhân loại không có sống lâu được như vậy mà?

- Hỏi rất hay…!

Trí Hoằng đại sư nói:

- Trên thực tế, trước khi trận đại chiến kia diễn ra, tuổi thọ của nhân loại quả thật là có thể lên đến cả ngàn năm…

- Nói bậy…!

Lý Vân nghiêng đầu nói:

- Trong lịch sử không có nói như vậy.


- Ha ha…!

Trí Hoằng nhất thời cười to:

- Trong lịch sử cũng đâu có nói trên thế giới này có yêu quái...Trên thực tế ngươi thật chính là một tên yêu quái. Hơn nữa còn là một tên yêu quái tốt bụng…

- Nói đi…

Lý Vân truy hỏi:

- Hơn ba năm ngươi đối với thân phận của ta luôn lảng tránh, ta hoài nghi ngươi biết thân phận của ta…Ta rốt cuộc là yêu quái gì hả.

- Không biết...!

Trí Hoằng đại sư chăm chú nói:

- Ta xác thực không biết thân phận của ngươi. Lạc đề, chúng ta vẫn là nên tiếp tục nói chuyện đứng đắn đi... Lúc đó họ trong cơ thể nhân loại chu du khắp bầu trời Thần Ma Tiên Yêu, phát hiện mình vô pháp nhờ nhân loại sống lại. Tại dưới tình huống như vậy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đánh tan nguyên thần ẩn nấp trong cơ thể nhân loại. Đồng thời mạnh mẽ khu sử những người kia tiến hành giao hợp sinh sôi nẩy nở… Đi qua huyết mạch truyền thừa, này Thần Ma Tiên Yêu nguyên thần thì sống nhờ tại trên người những người mới này, đồng thời dùng hành động truyền thừa này, chờ đợi chính mình thu đủ năng lượng để được sống lại...

- Đây cũng là sự tồn tại của Viễn Cổ huyết mạch…

Trí Hoằng đại sư nói tiếp:

- Sau này, bởi vì trong thiên địa linh khí khô kiệt, nhân loại ở lại hoàn cảnh chuyển biến xấu, dẫn đến thọ mệnh càng lúc càng ngắn. Cho nên việc ngày Thần Ma Tiên Yêu thức tỉnh cũng không hẹn định…cũng không nghĩ rằng cách một vạn năm, Viễn Cổ huyết mạch bắt đầu thức tỉnh.

- Mấy thứ này làm sao mà ngươi biết được?

Lý Vân tò mò hỏi

- Không giấu ngươi…ta chính là đệ tử của Phật Tông.

Trí Hoằng đại sư trầm giọng nói:

- Nếu đã nói rồi, ta cũng sẽ không giấu diếm ngươi nữa. Năm đó trong tam giới cao thủ, duy chỉ có Phật giới cao thủ không có đánh chủ ý lên nhân loại. Bởi vì sau khi đem nguyên thần trốn vào thân thể nhân loại, đối với bản thân nhân loại thương tổn rất lớn. Nguyên thần như là ký sinh trùng chậm rãi ăn mòn năng lượng trong cơ thể nhân loại. Mà lúc thức tỉnh, bọn họ sẽ trực tiếp tiêu diệt linh hồn nhân loại, chiếm thân thể của bọn họ. Phật giới cao thủ cho rằng hành động này quá mức tàn nhẫn cho nên không có lưu lại Viễn Cổ Phật tộc huyết mạch. Bọn họ lựa chọn đối với nhân loại vô hại truyền giáo. Cuối cùng, cao thủ Phật giới chúng ta đều biến mất, nhưng Phật giáo vẫn tại xã hội loài người lưu truyền tới nay, đồng thời chiếm vị trí độc tôn. Cho nên, đã qua vạn năm, Phật tộc chúng ta sẽ ghi lại những chuyện đã xảy ra... Song song, chúng ta cũng đang đợi Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui