Lý Vân nhắm chặt hai mắt, hay tay kết thủ ấn không nhúc nhích, tĩnh thần Ngưng Khí,duy trì trạng thái thái tu luyện tốt nhất, trong miệng thầm tụng Bồ Đề Tâm kinh đã nhớ kỹ, một màu vàng nhạt lần thứ hai bắt đầu đi khắp thân thể, cẩn thận tẩy rửa xương cốt cùng kinh mạch của hắn.
Tu luyện khổ cực đến quên ăn quên ngủ cuối cùng cũng chậm rãi trôi qua. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào từ từ yếu đi. Sau đó lại mãnh liệt chiếu thẳng vào trong gian phòng đang lờ mờ ánh đèn.
Lý Vân hai mắt đang nhắm chặt bỗng lông mi hơi nháy động, một hồi sau tự nhiên mở ra hai tròng mắt đen láy, trong mắt léo lên kim quang sáng quác.
Chậm rãi đem ngụm trọc khí trong ngực thở ra.Lý Vân thần thái sáng lạng, chớp chớp mắt, tiếp đó vùng dậy, duỗi cái lưng vốn đang mệt mỏi, cảm nhận được cơ thể mình tràn đầy yêu lực. Lý Vân tin tưởng rằng nếu lần sau có gặp lại Tất Phong tuyệt đối sẽ không có tình trạng lưỡng bại câu thương
Từ khi gặp được lão hòa thượng, yêu lực trên người được khai phát, thì Lý Vân vẫn là lần đầu gặp phải đối thủ mạnh như Tất Phong. Đây là một sự sỉ nhục cũng là một lần giáo huấn sâu sắc. Nhưng hơn nữa cũng là một lần nghiêm khắc thúc giục mạnh mẽ bản thân mình.
Lấy nước lạnh rửa mặt, Lý Vân mở cửa phòng, lúc này bầu trời đã tràn ngập các ngôi sao, trong sân tiếng người ồn ào, tiếng cười nói, tiếng xào rau xoẹt xẹt …… nhiều âm thanh không dứt bên tai, vô cùng náo nhiệt.
Hít sâu một hơi, tâm tình Lý Vân khoan khoái dễ chịu lạ thường.
- Tiểu Lý, sao còn chưa ăn cơm chiều, xuống đây ăn với chị đi….:
Đúng lúc này, trong sân truyền đến âm thanh của Vương Trân Trân
Lý Vân vịn vào hành lang cúi đầu đi xuống tầng một của sân trọ nhìn lại. Thấy Vương Trân Trân đang ngửa đầu nhìn mình, cái áo lông màu đen cao cổ, quần đen ôm sát lấy vóc người hoàn hảo làm tôn lên các đường cong được thể hiện hoàn mĩ. Quả nhiên là một hồ ly tinh xinh đẹp
Lý Vân lấy lại tâm tình bình tĩnh để nói chuyện.
- Ừ, đệ đang đi xuống đây…
Nghĩ lại sự tình lần trước quả thật là có chút nóng vội.
Tất nhiên, cũng là do trên người cửu vĩ hồ vô cùng mị hoặc, nếu không thì Lý Vân cũng không phải nóng nảy đi ăn đậu hũ nóng làm gì.
Chuyện đã qua, mấy ngày nay trong lòng Lý Vân cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tất cả thuận theo tự nhiên đi.
Tuy rằng đầu năm nay, nữ yêu vốn cũng không nhiều lắm, bất quá cũng không phải gấp gáp, Lý Vân nhớ kỹ lão hòa thượng đã từng nói qua, lấy tình trạng hiện tại của nơi này thì coi như là tiên nữ ngủ say cũng không còn.
- Lão tử muốn phao thì phải phao tiên nữ...!
Đứng dưới lầu,tâm tình Lý Vân đã nghiêm chỉnh hơn nhiều.
…
…
Vương Trân Trân đưa ly trà cho Lý Vân cười hỏi:
- Thế nào mà cả ngày nay không thấy đệ xuống nhà ….không phải trốn trong phòng làm chuyện xấu chứ?
Lý Vân một mặt đánh giá hồ ly tinh, một mặt ngồi trên ghế sa lon ngửi ngửi hương thơm của người đẹp, bỗng nhiên nghe thấy Vương Trân Trân nói thế, liền cười hỏi:
- Sao vậy? Nghĩ tới đệ sao?
Vương Trân Trân thấy Lý Vân cố tình bày ra bộ mặt sắc lang, trong đáy lòng không khỏi buồn cười.
Vương Trân Trân toát ra một tia oán ý:
- Tiểu Lý, ta giờ lại không có ý định mở công ty nữa… ta nghĩ nên mở một phòng khám đông y thì tốt hơn, mấy ngày nay ta nhận thấy ta có thiên phú tại phương diện này. Lần trước thương thế của đệ nặng như vậy, không phải để ta chữa bệnh tốt hơn sao? Đệ nghĩ sao? Cuối tuần rồi mà không xuống nhà tâm sự với ta để ta một người buồn chết đi được….
Oán ý này thật sự có chỗ tốt đã làm cho quan hệ của nàng với Lý Vân gần lại với nhau.
Lý Vân mặc dù là yêu quái, nhưng vẫn có nhân tính, hơn nữa tuổi không lớn, thật ra hắn còn rất trẻ, hắn hoàn toàn không thể xem thấu lòng dạ đàn bà, không thấy cũng không quan tâm oán ý của hồ ly tinh, hắn chỉ nghiêm túc hỏi Vương Trân Trân. Lấy thân phận nàng mà mở phòng khám đông y thì phi thường thích hợp, chỉ là lúc này mở phòng khám cũng không phải là việc dễ dàng. Phòng khám bệnh cùng với công ty là hai việc hoàn toàn khác nhau, cũng không phải là muốn mở đâu thì mở. Đầu tiên thì ngươi phải được giám định tư chất, Vương Trân Trân là đệ tử hạ thế của Thần Nông, điều đó không sai, thế nhưng ai biết? Cho dù ngươi có nói thì chưa chắc người của cục giám định cùng cục Công Thương đã tin.
- Trân tỷ... Mở phòng khám đúng là một ý kiến hay, thế nhưng chị phải nghĩ tới một mình chị thì làm kiểu gì?
Lý Vân hỏi:
- Mở phòng khám, thủ tục rất phức tạp, hơn nữa trình tự cũng nhiều. Nếu như chị không có năng lực, rất khó nhận được tư cách hành nghề, chị không phải là định mở phòng khám dởm chứ? Ngược lại trong thôn này cũng có rất nhiều a.
Vương Trân Trân cười giải thích nói:
- Yên tâm đi, đệ nói những vấn đề kia ta đều đã nghĩ qua. Ta không có ý định mở phòng khám dởm ….điều đấy không đúng với quan niệm của ta. Về phần thủ tục cùng trình tự, đệ có biện pháp gì hay không?.
- Biện pháp của đệ sao?
Lý Vân nhún vai, hai tay chìa ra nói:
- Trân tỷ, đệ thực sự rất muốn giúp tỷ, nhưng đệ xác thực không có cửa sau a.
Vương Trân Trân liếc mắt Lý Vân, khẽ cáu một tiếng:
- Xem ra đệ không có ý tứ giúp Trân tỷ mở cửa tiệm … Rõ ràng đệ có biện pháp mà. Ta biết đệ cùng đại sư kia quan hệ không tệ, đệ đi tìm đại sư rồi lấy thân phận của hắn trong thế tục, mở một phòng khám bệnh là chuyện quá dễ dàng, hơn nữa ta mở phòng khám cũng là để phục vụ cho dân chúng, tạo phúc cho con người. Đây là chuyện tốt a ….
Là chuyện tốt thì sẽ sinh ra công đức. Lý Vân ngồi ở trên ghế sa lon nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trong lòng tính toán một chút, lập tức vừa cười vừa nói:
- Không thành vấn đề, đệ sẽ cùng lão hòa thượng nói chuyện xem sao…
Nghe Lý Vân vừa nói như vậy, Vương Trân Trân nhất thời cười tươi. Dừng một chút Vương Trân Trân có chút nghi hoặc:
- Tiểu Lý, có một vấn đề ta không rõ, đệ là người hay yêu quái? hay là gay?
- Tỷ đoán sai rồi…….
Lý Vân cười lắc đầu:
- Đệ là siêu nhân …….
- Ah...!
Vương Trân Trân bộ dạng thuận theo ý Lý Vân, trong lòng biết Lý Vân vẫn còn ý dấu diếm chính mình, nhưng cũng không có ý đi truy vấn. Vả lại cũng không quản hắn có thân phận khỉ gió gì, nói chung hắn đối với mình tốt là được. Nghĩ đến đây Vương Trân Trân bỗng nhiên ngọt ngào cười nói:
- Đói chưa….ta giúp đệ chuẩn bị cơm nước nha.
Lý Vân cười khan một tiếng, gật đầu. Đang định nói, bỗng phát hiện bầu trời tỉnh thành ngoài cửa sổ đang đen tối vậy mà lại bắt đầu hồng lên, trong đêm tối không biết từ đâu nổi lên một đạo hỏa quang, nhìn vô cùng yêu dị không gì sánh được.
Vương Trân Trân cau mày bước nhanh ra ngoài của sổ, sau một lúc trong miệng nói ra một câu:
- Là yêu hỏa…
Lý Vân đi tới bên cửa sổ, trong không khí xác thực ngửi được mùi yêu khí nhàn nhạt, trong mắt hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất, trầm giọng nói:
- Chùa Bạch Mã sẽ xử lý... Chúng ta đi ăn cơm thôi....
Trước đó Trí Hoằng lão hòa thượng đã nói qua, chùa bọn họ đối với việc xử lý Viễn Cổ huyết mạch không có được ý kiến thống nhất. Lúc này yêu tộc đã làm ầm ĩ đến mức này, tin tưởng bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...