“Oa ha ha ha ha…”
Trong phòng khách truyền ra một tràng tiếng cười như nước tràn. Anh em nhà họ Bạch sớm đã cười bò lăn ra sàn.
“Trọng Kiếm, ngươi thật không biết nghĩ! Sao lại chờ hắn khôi phục mới nói cho bọn ta biết! Nhiều ít gì cũng phải để cho chúng ta nhìn thấy bộ dạng của Bạch Lộ Hàn biến thành đứa bé chứ?”
Bạch Dịch Kiếm đấm ngực dậm chân, ảo não muốn chết. Trò vui như vậy, anh lại bị bỏ lỡ.
Nghĩ đến việc kẻ luôn làm bừa bãi mà mọi người cũng không giám làm gì Bạch Lộ Hàn biến thành một kẻ trói gà không chặt, thậm chí đi lại cũng không thể đi được, anh nhịn không được muốn bẹo hai má đứa trẻ kia một cái.
“Em…em thật sự không tưởng tượng được anh ấy phải ở trong cơ thể đứa bé kia hai tháng liền chờ đợi! Thiệt thòi như vậy anh ấy cũng chịu đựng được.”
Bạch Như Băng cười đến đau cả bụng.
“Vậy chẳng phải là anh ấy muốn nói gì cũng chỉ có thể y a gọi sao? Còn ăn cơm, đi ngủ cũng phải có người chăm sóc sao?”
Bạch Nhược Tuyết cũng nói.
“Còn gì nữa?”
Thủ phạm không sợ chết đem tất cả chuyện đáng xấu hổ của Bạch Lộ Hàn hai tháng qua tung ra ngoài Bạch Trọng Kiếm giờ phút này đang hăng say sắm vai một phóng viên tường thuật trực tiếp của đài phát thanh.
“Mọi người biết buổi tối thì trẻ con thường làm sao không?”
Mọi người mở to mắt mong chờ đáp án của gã.
“Chính là đái dầm”
Tiếng cười trong phong khách lại một lần nữa òa lên không biết trong bao lâu, hai bóng người trên lầu lao xuống, một trước một sau.
“Trọng Kiếm”
Hình Phong thất kinh chạy tới, giống như có một dã thú đuổi theo phía sau.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Không phải bọn họ ở trên lầu tiến hành màn tỏ tình sao?
“Không phải là tên này làm gì cậu chứ?”
Bạch Trọng Kiếm kinh ngạc nhìn hai người, một người như đang chạy trốn khỏi ôn dịch, một người bộ dáng hổn hển.
“Anh họ anh…Bạch tiên sinh hắn hình như có gì đó không ổn, tôi thật sự không biết nên làm sao.”
Hình Phong sợ tới mức trái tim còn đang nhảy lên không ngừng.
“Hắn, hắn còn nói tôi đã từng tắm cho hắn, đã đút cơm, còn…”
Đến nỗi cái gì mà động chạm, cậu thật không hiểu được.
“Ơ! Chính miệng hắn nói?”
Không thể ngờ được hắn lại chủ động như thế.
Bạch Trọng Kiếm dừng cười nhìn về phía Bạch Lộ Hàn đang nổi lên một cỗ đố kị khi thấy Hình Phong đang chạy đến bên cạnh gã. Những người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn chòng chọc vào hai người bọn họ, nhìn có vẻ như là đang rất háo hức xem trò vui trước mắt.
Đáng chết! Cậu đã chạy thoát!
Bạch Lộ Hàn tức giận trừng mắt nhìn Hình Phong đang nấp phía sau Bạch Trọng Kiếm. Có điều cậu cũng chỉ vì tình hình hiện tại mà hành động thôi, cậu tất nhiên cho hắn là người mắc bệnh tâm thần nên tìm cách tránh né e còn không kịp? Càng tức giận hơn nữa là cậu lại tìm cái tên hỗn đản Bạch Trọng Kiếm kia để được che chở!
Trong phòng khách, ngoại trừ Bạch Lộ Ngâm đang đọc báo, Bạch Lộ Phi đang xem tivi, mỗi người đều mang một bộ dạng cười đến nội thương, mà tất cả ánh mắt đều tập trung vào người hắn, nhìn qua đã biết bọn họ nghĩ cái gì, mà nguyên nhân ngoại trừ cái tên Bạch Trọng Kiếm đầu óc sinh giòi cùng tâm hồn không bại hoại thì cũng bị mọt ăn kia khởi xướng ra thì tuyệt đối không có người thứ hai.
Con mẹ nó! Bạch Trọng Kiếm chết tiệt! Giám đem chuyện của hắn bêu ra.
Đời này kiếp này hắn cùng gã thề không đội trời chung.
“Trọng Kiếm, không phải là hắn hậu di chứng còn chưa khỏi hẳn?”
Hình Phong không thể chống đỡ được ánh mắt nhìn sắc bén như mũi tên nóng rực, đành phải nhỏ nhỏ tiếng hỏi Bạch Trọng Kiếm. Mặc dù nói nhỏ, nhưng ở lỗ tai của những nhân sĩ có tâm thì không thể nào thoát khỏi được, bởi vậy lời vừa ra khỏi miệng, xung quanh lập tức vang lên một tràng cười.
“Đúng vậy, hắn còn có di chứng chưa được chữa khỏi”
Bạch Trọng Kiếm tự gõ đầu, cực lực nhịn xuống khóe miệng không tự chủ được đang được kéo sang hai bên.
“Chịu ảnh hưởng của thân thể hài nhi, đầu óc của hắn ngay lúc này tạm thời mất trí, cậu không cần phải quan tâm làm gì”
Ôi! Gã thực sự không chịu nổi nữa, phải diễn một vai nghiêm túc trong lúc này thật là quá tàn khốc! Khóe miệng của gã sắp không chịu được nữa rồi.
“Bạch Trọng Kiếm”
Một tiếng quát giận giữ làm cả căn phong trấn động.
Bạch Lộ Hàn dùng ánh mắt phẫn uất cùng căm tức nhìn về phía kẻ sợ thiên hạ chưa đủ loạn Bạch Trọng Kiếm.
Tiểu tử này ngày càng to gan lớn mật! Về sau nhất định phải cho gã nếm mùi đau khổ mới được.
Hổ không phát uy, làm gã tưởng là mèo bệnh sao, tôn nghiêm của một Băng hỏa lang coi như rác rưởi trước mặt Hình Phong như vậy sao.
“Làm gì, ta nói sai gì sao?”
Bạch Trọng Kiếm thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói việc A Phong không thay tã được cho ngươi.”
Thảm!
Những lời này vừa nói ra, trong đầu tất cả mọi người đồng loạt xuất hiện ý nghĩ, tuy rất muốn cười một trận thật dữ dội, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lộ Hàn quét qua, khuôn mặt thẹn quá hóa giận trở nên ửng đỏ sau đó là phảng phất là tầng sương lạnh mấy ngàn năm, cả người tràn ngập sát khí, nhiệt độ trong phòng thoáng chốc hạ xuống đến đóng băng mọi thứ.
Thế là người người tự giác cúi gương mặt đang cố nhịn cười đến run rẩy của mình xuống, trừ bọn họ ra chỉ có Bạch Trọng Kiếm là anh hùng vẫn hiên ngang đối diện với ánh mắt chết người của hắn.
Đang lúc diễn ra chiến tranh hết sức căng thẳng, Hình Phong không hiểu chuyện gì nhịn không được nói ra một câu.
“Cái tã…?”
Bọn họ đang nói cái gì vậy? Nghe như là hắn có quan hệ gì với cục cưng vậy, sao cậu nghe một chút cũng không hiểu gì cả?
Đúng lúc này Bạch quản gia cũng bế cục cưng bước đến, tiểu bảo bảo vừa nhìn thấy Hình Phong thật hưng phấn vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ bé kêu lên.
“Ê a! Ô oa…”
“Đứa bé này, ăn một bụng no xong là bắt đầu nhớ cậu”
Bạch quản gia cười nói, sau đó bế cục cưng trao cho Hình Phong.
Bạch Trọng Kiếm nhanh hơn một bước dành lấy đứa bé ôm lấy.
“Đây, đây là đứa bé ngươi đã từng cư ngụ trong cơ thế nó.”
Tuy nói như vậy có chút ti tiện, nhưng gã không tin là có đứa bé này làm lá chắn, Bạch Lộ Hàn còn dám xông tới đánh gã.
“Ê a”
Đứa bé dùng ánh mắt to tròn ngây thơ bập bẹ nói, không hiểu vì sao ông chú hay chơi đùa với nó lại không cho cậu bế nó.
Cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ này. Lại lấy tiểu quỷ kia làm tấm khiên.
Bạch Lộ Hàn nắm chặt tay, cằm run rẩy một chút, thật vất vả mới nhịn xuống được cơn xúc động muốn tống cho gã một đấm.
“Trọng Kiếm, anh đang nói cái gì vậy?”
Hình Phong càng mơ hồ. Chỉ thấy vẻ mặt phẫn nộ của Bạch Lộ Hàn, mà những người khác lại có biểu hiện đang chờ xem kịch vui, chỉ có cậu và cục cưng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không rõ chuyện gì xảy ra.
“Là như vậy, cái mặt thối đủ để so sánh với bồn cầu ngàn năm: Bạch tiên sinh kia không phải là hậu di chứng cũng không phải là bệnh tâm thần, mà là chứng tổng hợp trạng thái của hài nhi.”
“Linh hồn thoát xác?”
Hình Phong quá sợ hãi sau khi nghe xong tình hình thực tế.
“Điều này sao có thể xảy ra?”
Hơn nữa còn là bay đến nhập vào thân thể của cục cưng.
Kể từ đó, chẳng phải là nói đến lúc cậu bắt đầu nhận nuôi đứa bé, sinh sống cùng cậu gần hai tháng chính là Bạch Lộ Hàn chứ không phải là cục cưng lúc này?
Cậu khó tin nhìn về phía Bạch Lộ Hàn.
Chuyện đó, theo như ý của Bạch Lộ Hàn, chẳng lẽ là chỉ việc thay cho hắn cái tã, đi vệ sinh đối với một đứa con nít là đương nhiên, nhưng đối với người trưởng thành mà nói là chuyện khó có thể mở miệng…?
“Anh đã nói với em rồi, em phải chịu trách nhiệm!”
Bạch Lộ Hàn bước đến, đẩy cái kẻ cản trở Bạch Trọng Kiếm ra, một phen kéo Hình Phong lại gần.
Dù sao mặt cũng đã mất hết, mất thêm một chút cũng không sao! Vì Hình Phong, hắn bất chấp tất cả!
Hắn- một đại nam nhân 28 tuổi, ủy ủy khuất khuất ở trong thân thể một đứa bé không thể làm được gì mà chờ đợi cơ hội trở lại, để Hình Phong làm gì cũng đã làm, nhìn gì cũng đã nhìn, còn có cái gì đáng ngại chứ?
Nếu cậu dám cự tuyệt hắn, hắn nhất định nhảy lầu tự tử cho cậu xem.
“Chịu..chịu trách nhiệm?”
Chỉ thấy âm thanh sợ hãi của Hình Phong lắp bắp phát ra, còn chưa kịp tiêu hóa tin tức chết người này, hắn lại nhìn thẳng mặt cậu gần như bắt ép cầu hôn.
“Kết hôn với anh, gả cho anh, cùng anh chung sống cả đời”
Hai tháng qua được sống trong sự che chở yêu thương đã làm cho hắn hư, thời gian không có Hình Phong hắn không chịu đựng được! Hắn muốn cậu vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
“Sao có thể được…”
Hình Phong mãnh liệt lắc lắc đầu, sợ hãi nhìn hắn, giống như đang nhìn một con quái vật làm cho người ta sợ hãi.
Cho dù linh hồn có nhập sai chỗ, cậu chăm sóc cùng chỉ là thân thể cục cưng, chuyện này phải chịu trách nhiệm không phải là quá gượng ép sao? Cậu muốn đền bù tổn thất cho Bạch Lộ Hàn, nhưng cũng không phải là bằng cách này.
“Em đã nói, trừ khi anh chủ động rời khỏi em, nếu không em tuyệt đối sẽ không bỏ rơi mặc kệ anh! Em còn nói sẽ sống cùng anh cả đời! Em phải tuân thủ lời hứa!”
Bạch Lộ Hàn bắt lấy bả vai của Hình Phong kích động hét lên, đem toàn bộ những lời của Hình Phong nói với hắn trước kia nói ra.
Những lời này hắn đều nhớ rất rõ trong đầu, cậu sao có thể nói không.
Tim Hình Phong đập như trống, kinh ngạc đến cực điểm.
Những lời này cậu đã từng nói, nhưng khi đó chỉ có cục cưng và cậu, Bạch Lộ Hàn tại sao lại biết được?
Chẳng lẽ những lời vừa rồi tất cả đều là sự thật?
Thật sự có việc linh hồn thoát xác?
Hình Phong vẫn khiếp sợ không dám tin Bạch Lộ Hàn đã từng là cục cưng.
“Anh chỉ biết lúc ấy em nói với đứa bé, dù sao trong cơ thể đứa bé lúc ấy cũng là anh, nghe những lời nói đó cũng là anh, em không thể đổi ý”
Bạch Lộ Hàn cứng đầu như một đứa trẻ, đem thủ đoạn làm nũng của trẻ con vận dụng, làm cho anh em Bạch gia được tận mắt chứng kiến một đứa trẻ to xác.
“Tôi, chúng ta đều là nam! Điều này không thể được…”
Đối mặt với kích thích liên tiếp, Hình Phong đã vô lực chống đỡ, chỉ có thể vô thức nói ra lý do mà mình cho rằng cực kỳ là chính đáng, nhưng rất nhanh lại bị Bạch Lộ Hàn ném trở lại.
“Ai nói không thể, anh nói có thể là có thể!”
Bạch Lộ Hàn chắc chắn nói.
“Điều này không bình thường…”
Hai người đàn ông sao có thể…
Cậu cũng không phải là đồng tính luyến ái.
“Anh nói bình thường thì sẽ là bình thường”
Lời của Băng hỏa lang hắn nói sao có thể có ai dám phản đối? Hắn nhất định sẽ xẻ thịt lột da ném vào nồi, cho kẻ đó trọn đời không thể siêu sinh.
Liên tiếp đối đáp, anh em Bạch gia bị biến thành người vô hình một lần nữa lại nhận ra một sự thật:
Tam thiếu gia Bạch gia là một người đàn ông ngạo mạn tùy hứng siêu cấp, tuyệt đối tuyệt đối không có người nào trên vũ trụ có thể vượt qua.
Thế là những ánh mắt từ theo dõi kịch vui đã trở thành ánh mắt cảm thông cho người con trai đáng thương sớm muộn cũng trở thành đồng tính Hình Phong.
****
Sau một mảng hỗn loạn, Hình Phong đã hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, đầu óc mê muội tùy ý cho Bạch Lộ Hàn dắt đi. Mà Bạch Lộ Hàn hình như cũng đã bắt được nhược điểm của cậu, chỉ cần liều mạng đeo bám như đia trâu, cậu tuyệt đối không cách nào có thể từ chối được. Có lẽ là do sống trong cơ thể hài nhi hơi lâu, Bạch Lộ Hàn vốn không có nhân tính lại càng phát huy thêm sự không nhân tính của bản thân.
Cứ như vậy, Bạch gia vốn lặng lẽ yên ắng, bởi vì sự có mặt của Hình Phong những ngày tiếp theo lại trở nên ồn ào náo nhiệt. Vì xem cuộc chiến tranh giành giữa lớn và nhỏ, da mặt người người đều tự động trở nên dày hơn trở thành bóng đèn soi mói.
“Ê a”
Cục cưng đáng yêu Hình Linh Bằng đã học được cách tự ngồi, đang ngồi trên ghế salon kêu to.
“Cục cưng ngoan, có sữa ngay đây”
Hình Phong một bên vội vã làm nguội bình sữa, hoàn toàn đem ánh mắt ai oán của Bạch Lộ Hàn bên cạnh bỏ qua một bên không dấu vết.
“Được rồi, cục cưng, có thể uống rồi”
Hình Phong nếm thử nhiệt độ, xoay người trở lại trên ghế salon bế lấy cục cưng nâng bình sữa lên.
Bạch Lộ Hàn thì vẻ mặt ghen ghét trừng mắt nhìn đứa bé mới sinh đã từng là hắn kia. Tuy nhiên, sớm đã biết Hình Phong coi tiểu quỷ này như bảo bối, giống như đối với hắn lúc trước, nhưng không ngờ sau khi hồi phục lại, nhìn đứa bé này sao lại trở nên thật chướng mắt.
Toàn bộ sự vui vẻ của Hình Phong dường như tập trung hết vào Hình Linh Bằng, căn bản là không có chỗ dành cho hắn. Nơi có Hình Phong, chắc chắn sẽ có Hình Linh Bằng, chỉ vì Hình Phong nói muốn mọi nơi mọi lúc đều có thể nhìn thấy cục cưng mới khiến cậu yên tâm, nhưng điều lại biến thành trở ngại cản trở kế hoạch xác nhận thông suốt con đường tình yêu của hắn.
Phiền thật! Tại sao không gọi Bạch quản gia bế nó đi.
Bạch Lộ Hàn đau khổ thất vọng nói thầm, thực sự không dám cho đứa bé nhìn thấy nét mặt của hắn, nếu dọa Hình Linh Bằng khóc, nôn nóng chính là Hình Phong, cuối cùng người không may nhất chính là hắn. Có một sự việc, bởi vì hắn nói chuyện khẩu khí quá mức hung ác, Hình Linh Bằng sợ tới mức khóc thét lên, kết quả là Hình Phong cả ngày không có gặp mặt hắn, nói là sợ cục cưng lại sợ hãi lần nữa, kì thật là vẫn còn chút trách móc hắn sao?
Ai, thật sự là phiền.
Nghĩ vậy, Bạch Lộ Hàn lại nhịn không được thở dài.
Hắn trước đây chưa từng nghĩ ra rằng tình địch của hắn lại là một đứa bé chưa đến một tuổi, phần thắng này…
Thật sự rất nhỏ…
“Anh cũng muốn!”
Quyết tâm không thể làm cây cỏ ven đường được nữa, Bạch Lộ Hàn đột nhiên lên tiếng.
Hình Phong sững sờ, quay đầu nhìn hắn.
Muốn cái gì? Sữa?
Cậu không biết làm sao nhìn xuống bình sữa đã bị cục cưng uống một nửa.
Đây là cho trẻ em nha, lại còn núm vú cao su.
Bạch Lộ Hàn chỉ chỉ tách café trên bàn.
“Anh muốn em đút cho anh”
Cái gì?
Hình Phong cho là mình đã nghe nhầm.
Chuyện này…một nam nhi đại trượng phu sao có thể như vậy…
Trẻ con như thế?
Mỗi ngày dính lấy cậu thì không tính đi, liên tục nói những lời cùng ánh mắt bốc đồng như một đứa trẻ. Nói hắn là một băng hỏa lang giới làm ăn chỉ nghe thấy đã khiếp sợ, sao mà chẳng giống như tin đồn chút nào vậy?
Nhìn cục cưng, rồi quay sang nhìn Bạch Lộ Hàn, Hình Phong đột nhiên cảm thấy bả vai thêm gánh nặng.
Cậu giống như là phải chăm sóc cho hai đứa trẻ con a.
Tùy hứng giống nhau, bướng bỉnh giống nhau, làm nũng giống nhau, nhưng mà giống nhau…
Đáng yêu!
A, chúng ta hình như đã quên đi một nhân vật khác, cuối cùng Bạch Trọng Kiếm lưỡi dài cũng phải gặp báo ứng, mấy ngày nay, gã phải ngồi lì bên máy vi tính do thám, không ngừng nguyền rủa, nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Lộ Hàn cái tên vong ơn bội nghĩa kia, đem vứt gã bên máy vi tính như thế này. Gã đang phải tìm tư liệu quan trọng, gã thật vất vả a, gã đổ bao nhiêu mồ hôi, gã bán mạng làm việc duy trì hoạt động bình thường cho công ty, cuối cùng bị Bạch Lộ Hàn lẻn vào lúc nào mà quỷ không biết thần không hay phá hư tất cả.
Gã có dùng đinh năm tấc nguyền rủa hắn cũng không đủ.
Cùng lúc Bạch Trọng Kiếm đang nguyền rủa, tại Bạch gia.
Rầm.
Một tiếng vang thật lớn vang lên ở cầu thang.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều đã chạy ra.
Hình Phong luống cuống tay chân đứng lên, lại phát hiện mình đang ngồi trên đệm thịt Bạch Lộ Hàn hai mắt nhắm nghiền.
“Lộ, Lộ Hàn, anh không sao chứ?”
Cậu bối rối hỏi, còn chưa quen gọi thẳng tên Bạch Lộ Hàn như thế.
Vừa mới bế cục cưng đang xuống cầu thang, không cẩn thận, trượt chân, mặt chuẩn bị tiếp đất, may mắn Bạch Lộ Hàn nhanh chóng hướng cậu chạy tới ngăn lại phía dưới, mới khiến cho cậu thoát khỏi vận rủi mặt mũi hôn đất.
“Cục cưng? Cục cưng!”
Nhìn lại Hình Linh Bằng trong lòng, phát hiện cũng là một bộ dáng hôn mê, Hình Phong lập tức hoang mang lo sợ.
Sao có thể như vậy? Không phải là ngã bị va vào đâu chứ? Không được gấp gáp, có thể cục cưng bị…
“Cục cưng, mau tỉnh lại!”
“Lộ Hàn, ngươi có sao không?”
Mọi người thấy thế, cũng thất chủy bát thiệt.
“Tiểu tử Lộ Hàn kia da dày không có việc gì, không cần phải lo cho hắn, một lát sẽ tự tỉnh lại, ngược lại đứa bé này, mau xem xem có bị thương ở đâu không?”
Bạch Dịch Kiếm ngay cả anh em mình cũng không quan tâm. Hiển nhiên tất cả mọi người cùng nhau chú ý đứa bé nhiều hơn một chút, không có ai để ý tới con người đang nằm ngất một bên Bạch Lộ Hàn.
“Ê a…?”
Đang nói chuyện, cục cưng tỉnh lại, hắn chớp chớp mắt to, chạm vào ánh mắt mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, lập tức kêu to lên.
“Ê a, ê a, ê a, oa…”
Hắn vung vẩy bàn tay bắt lấy Hình Phong, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập cấp bách cùng kinh ngạc.
“Cục cưng, xảy ra chuyện gì, chỗ nào không thoải mái?”
Hình Phong khẩn trương bế lấy hắn.
“Có phải là bị va đập ở đâu không?”
Bạch Dịch Kiếm suy đoán.
Hình Phong lập tức nâng cục cưng lên kiểm tra, lập tức đưa lại là một hồi kêu to ê a.
Lúc này, người từ nãy vẫn đứng yên một bên quan sát mới đột nhiên lên tiếng.
“Lộ Hàn?”
Mọi người đều giật mình.
Chỉ thấy đứa bé liều mạng gật đầu.
“Ê a, ê a”
Bạch Lộ Hàn lại chạy đến cơ thể của đứa bé sao?!
Chuyện này như là bị thiên thạch rơi chúng vậy.
Như vậy linh hồn đứa bé? Là đi ngủ…hay là…?
Mọi người đồng loạt nhất trí nhìn về Bạch Lộ Hàn đang bị bỏ rơi nằm dưới sàn.
Vài phút sau, Bạch Lộ Hàn ung dung tỉnh lại, hắn ngồi dậy, có chút hoang mang nhìn bọn họ, đang lúc mọi người nín thở chờ đợi, há miệng ra:
“Ê a?”
Nhất thời toàn thể cười ngất.
Lối ra bế tắc.
—Toàn văn hoàn—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...