Tuyệt Thế Đường Môn

Mấy chục người đánh xáp lá cà với nhau thì loạn đến mức nào đây? Tuy rằng từ năm hai đến năm năm tu vi chênh lệch không nhỏ nhưng nếu có nhiều người thì tuyệt đối có thể bù lại sự chênh lệch này.
Thử nghĩ xem nếu cùng lúc năm sáu người công kích Bối Bối và Từ Tam Thạch thì bọn họ cũng đỡ không nổi! Bởi vậy, tất cả ngẩn ra một chút rồi lập tức nghĩ đến chuyện tìm đồng đội.
Hoắc Vũ Hạo không tìm đến bạn học cùng lớp vì thật ra bọn họ hoàn toàn không hề ăn ý, mà chưa chắc là đã đoàn kết, hơn nữa tất cả đều là năm hai thì ở cùng nhau liệu có cơ hội tồn tại?
Cây cao bóng cả, cho nên lựa chọn đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo là tìm Đại sư huynh của mình.
Bối Bối hiển nhiên cũng hiểu ý của Hoắc Vũ Hạo, hắn khẽ quát một tiếng:
- Tam Thạch, Nam Nam, chúng ta liên thủ.
Bọn họ không chỉ là học viên năm năm mà lại còn có bốn Hồn Hoàn, cho nên chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người ở đây. Hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng không bình thường như vẻ bề ngoài, người ngoài đều tưởng Bối Bối và Từ Tam Thạch là quan hệ cạnh tranh nhưng thật ra bọn họ là bằng hữu tốt của nhau. Còn Giang Nam Nam tuy rằng không thân với bọn họ lắm nhưng nếu lựa chọn, vị đệ nhất mỹ nữ này hiển nhiên không chọn ai khác ngoài bọn họ, huống chi nàng còn rất thân với Đường Nhã nữa.
Ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo có phản ứng, những người khác cũng không kém, Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ tự động gom thành một nhóm. Đồng thời Vu Phong và Ninh Thiên ở bên cạnh cũng sát nhập vào thành một tổ năm người.
Mặt khác, các học viên năm ba năm tư đều tự lập thành từng nhóm riêng, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc dĩ nhiên cùng Hoàng Sở Thiên thành một đội, riêng Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên thì chạy theo ba người Hoắc Vũ Hạo sang phía Bối Bối. Hai người này rất lanh trí, trừ ngày Hoắc Vũ Hạo biểu hiện ra thiên phú kinh người, bọn hắn đã hoàn toàn minh bạch, theo Hoắc lão đại là quyết định sáng suốt nhất. Đáng tiếc, bọn hắn không phải Hoắc Vũ Hạo, càng không có Hồn Đạo Thôi Tiến Khí gia tăng tộc độ, dĩ nhiên không đuổi theo kịp rồi.
Trong những người ở đây, chỉ có một người duy nhất không tìm người lập nhóm, chính là người có dáng người cường tránh, và cũng là đệ tử hệ Hồn Đạo duy nhất tham gia kỳ sát hạch này - Hòa Thái Đầu.
Trong lúc mọi người nhao nhao tìm nhóm thì hắn đứng đấy lắp ráp vài thứ biến mình thành một người máy đầy sắt thép bao phủ xung quanh, từng ống sắt được lắp ráp lên từng bộ phận khác nhau trên cơ thể hắn. Từ ngoài nhìn vào trông hắn y hệt một con nhím. Thứ kinh khủng nhất trên người hắn chính là hai cái khẩu pháo bự chà bá trên bắp đùi. Cho dù các đệ tử hệ Vũ Hồn không biết đó là Định Trang Hồn Đạo Pháo cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ nó.
Hòa Thái Đầu đã theo Phàm Vũ rất lâu rồi, hắn được Phàm Vũ mang từ bên ngoài vào gia nhập học viện Sử Lai Khắc. Ngoài những Hồn Đạo Khí trên người hắn còn có bốn cái Hồn Hoàn rực rỡ từ dưới chân bay lên, phân biệt là hai vàng, hai tím. Rõ ràng hắn đã tăng cấp lên bậc Hồn Tông rồi.
Sau khi hoàn chỉnh những trang bị trên cơ thể, Hòa Thái Đầu cũng không chút khách khí chĩa mũi vào phía những nơi có nhiều người rồi nả từng phát pháo.
Trong số đó, xui xẻo nhất chính là Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên, hai người bọn họ chẳng hiểu tại sao lại rơi trúng tầm bắn của hắn. Công kích đến quá bất ngờ, quá nhanh, hơn nữa công kích từ Hồn Đạo Khí không hề có điềm báo trước, bọn hắn lại lần đầu tiên gặp phải nên nhất thời sững sờ cả người.
Cũng ngay lúc này, cả hai đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ bẫng, như là đang bay lượn trên bầu trời vậy.
- Hai ngươi bị loại. (M2: số đúng xui, hồi lần trước thì Tào Cẩn Hiên bị nốc ao trước khi xuất ra vũ hồn, lần này cũng không ngoại lệ, có điều bạn tốt Chu Tư Trần cũng dính cái xui theo, đúng là ăn ở )
Một mùi rượu xông vào mũi khiến Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên giật mình tỉnh táo lại, lúc này bọn họ mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã lơ lửng trên không trung rồi, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh Huyền lão. Một luồng ánh sáng màu trắng đang bao phủ lấy cơ thể bọn họ.
Mà cũng đúng lúc này, phía dưới vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Hai mươi luồng sáng bay từ Hồn Đạo Khí tỏa ra khắp nơi, lúc này ở bên dưới trừ Tào Cẩn Hiên và Chu Tư Trần ra, những người khác đều điên cuồng chạy ra ngoài.
Một kích này của Hòa Thái Đầu không phải bắn bừa, hắn đang giúp tiểu sư đệ của mình cản đường phía sau. Nếu không làm sao vừa vặn bắn trúng hai người Chu Tư Trần chứ? Nhờ công kích của Hòa Thái Đầu mà Hoắc Vũ Hạo có thể thuận lợi kéo Tiêu Tiêu và Vương Đông đến trước mặt ba người Bối Bối.
- Hòa sư huynh, bên này.
Hoắc Vũ Hạo quay sang vẫy tay với Hòa Thái Đầu, sau đó hắn cũng lập tức phát động kỹ năng phụ trợ.
Từ đáy mắt hắn lóe lên môt tia sáng màu vàng kim, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nháy mắt bao phủ lấy Vương Đông, Tiêu Tiêu, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu.
Trong sáu người, chỉ có Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam là hai người lần đầu tiên được thử qua kỹ năng này.
Phải biết rằng, tu vi càng tăng thì hiệu quả từ Tinh Thần Tham Trắc càng nhiều, tuy hiện giờ Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa thể bao phủ khắp Đấu Hồn Tràng như cũng che phủ được phần lớn diện tích. Tất cả mọi thứ, mọi diễn biến xung quanh không ngừng truyền vào đầu óc của mỗi người. Đối thủ xung quanh bọn họ đang làm gì và định làm gì đều có thể Tinh Thần Tham Trắc phân tích rõ ràng chính xác hết. Loại phụ trợ tuyệt vời này dĩ nhiên sẽ không có hồn sư nào cự tuyệt.
Bối Bối quay sang Hoắc Vũ Hạo đưa ngón tay cái lên rồi đột nhiên giậm chân phải một cái, sau đó vang lên một tiếng long ngâm, vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long từ trên người hắn lập tức được phóng thích.

Từ Tam Thạch cũng bắt đầu phóng thích vũ hồn, từng dòng khí màu đen không ngừng xoay quanh cơ thể hắn, một lá chắn từ Huyền Vũ Quy thật lớn xuất hiện, nhưng vẻ mặt hắn thì không tốt chút nào.
- Bối Bối, lúc trước ngươi thắng Huyền Thủy Đan của ta có phải nhờ vào kỹ năng này của Vũ Hạo không? Ta biết mà, ngươi làm sao mạnh như thế chứ, ngươi dám ăn gian ta.
Bối Bối liếc nhìn Từ Tam Thạch đang vô cùng phẫn nộ nói:
- Dù sao tiểu sư đệ đã dùng rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Từ Tam Thạch tức giận nói:
- Để xong vụ này rồi ta tính sổ với ngươi.
Bối Bối và Từ Tam Thạch đứng đầu, Giang Nam Nam đứng chếch một bên Bối Bối, Hòa Thái Đầu đứng phía sau Bối Bối, còn Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thì đừng sau cùng.
- Chúng ta vừa đủ bảy người.
Giọng nói vừa đủ nghe của Hoắc Vũ Hạo truyền vào tai từng người. Ý của hắn đã quá rõ ràng, bọn họ vừa đủ bảy người, cho nên không cần lo cạnh tranh lẫn nhau.
- Đánh.
Bối Bối khẽ quát một tiếng liền lập tức sải bước ra ngoài, kinh nghiệm chiến đấu của hắn có thể nói vô cùng phong phú. Hắn, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu, bốn Hồn Tông ở một chỗ, muốn người khác không chú ý cũng khó. Một khi không biết những người kia khi nào mới ra tay thì thôi mình ra tay trước sẽ tốt hơn. Tiên hạ thủ vi cường.
Bất quá ở đây đều là đệ tử hạch tâm, làm sao có người ngu ngốc chứ? Ngay lúc Bối Bối lao về phía trước đã có một đệ tử hạch tâm năm thứ tư hét lớn:
- Mọi người tập trung lực lượng, giải quyết nhóm người có bốn Hồn Hoàn trước.
Hồn Tông, hai chữ này cực kỳ có hiệu quả, hắn vừa lên tiếng nhắc nhở, mười tám học viên khác liền có phản ứng nhanh chóng chạy đến vây kín đám người Bối Bối.
Bảy đấu mười tám? Tất cả đều là đệ tử hạch tâm, cho dù nhóm bọn họ có bốn Hồn Tông nhưng thực lực của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu không đủ, bọn họ căn bản không có cơ hội chiến thắng.
Phía bên phải bọn họ có sáu học viên, bao gồm hai nhóm khác nhau nhưng đều là đệ tử năm ba. Tất cả bọn họ đều đã phóng xuất ra vũ hồn của mình, sáu người đều là Hồn Tôn, hơn nữa số Hồn Hoàn còn là hai vàng hai tím đẳng cấp nhất.
Sáu người này phản ứng tương đối nhanh, tất cả đều đã bắt đầu thi triển Hồn Kỹ của mình, nhưng đúng lúc đó, bọn họ cảm giác đầu của mình nháy mắt bị choáng váng, động tác lập tức chậm lại nửa nhịp.
Bọn hắn không biết ai ra tay, nhưng đồng đội của Hoắc Vũ Hạo dưới Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng dĩ nhiên cảm nhận được Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng Hồn Kỹ.
Bối Bối đi đầu, tự tin nhảy vào bên trong trận chiến, chào đón hắn là hai Chiến Hồn Sư hệ Cường Công.
Bên trái là một người có mái tóc dài màu đỏ, cơ thể phình to gấp đối người bình thường, vũ hồn là một loài trong họ sư tử. Hắn hung hãn tung một chưởng về phía Bối Bối. Chiến Hồn Sư hệ Cường Công phía bên phải vũ hồn là một cây thương, cây thương dẻo như rắn hóa thành một luồng sáng màu trắng đâm vào ngực Bối Bối. Bọn họ dĩ nhiên không phải lần đầu tiên phối hợp nên một trước một sau vô cùng ăn ý, người có vũ hồn là cây thương tuy ra tay sau nhưng lại đến trước, cây thương bén nhọn đâm thẳng vào người Bối Bối.
Đối mặt với công kích của hai người này dĩ nhiên Bối Bối không hề cảm hấy sợ hãi, hắn hét lớn một tiếng, khắp người hắn xuất hiện một đàn rắn điện, không chỉ bao trùm lấy bọn họ mà cả bốn hồn sư ở phía sau cũng không trốn thoát.
Cùng lúc đó, một tiếng tiêu lặng yên vang lên, tất cả mọi người ở khắp nơi đột nhiên bị giảm tốc độ, Tiêu Tiêu lựa chọn thời điểm rất chính xác để sử dụng Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu.
Tay trái của Bối Bối vung thẳng vào thanh thương đang bay tới, thanh thương cùng Long Trảo của hắn vừa va vào nhau liền lóe ra hàng loạt tia lửa, chỉ cần một trảo quét ngang đã có thể tống gã Hồn Tôn có vũ hồn sư tử đó bay đi.
Giang Nam Nam vô thanh vô tức di chuyển, tốc độ của nàng thật sự quá nhanh, cho dù là người trong nhóm cũng không nhìn thấy rõ lắm. Thời điểm hành động của nàng chính là dựa theo những gì Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phân tích trả về, cho nên vô cùng hoàn hảo. Vị hồn sư có vũ hồn sư tử vừa bay lên, cổ hắn đã bị hai chân Giang Nam Nam kẹp lấy, nàng xoay lưng một cái, trực tiếp đá hắn bay ra ngoài.
Lúc này rõ ràng người quan trọng nhất trong sáu hồn sư kia dĩ nhiên là vị hồn sư đứng phía trước này, trách nhiệm của hắn là giữ chân Bối Bối tạo cơ hội cho đồng đội, đồng thời tranh thủ thời gian cho những người xung quanh. Có điều, hắn không ngờ mấy Hồn Tông này phối hợp với nhau lại mạnh đến vậy, hắn chỉ kịp thi triển một Hồn Kỹ đã bị đá bay ra ngoài. Hơn nữa đấy là Giang Nam Nam hạ thủ lưu tình chứ với hồn lực chênh lệch của hai người, Giang Nam Nam đã có thể dễ dàng bẻ gãy cổ hắn rồi. Bởi vậy, sau khi vị hồn sư này bay lên trời liền trở thành một thành viên trong tiểu đội lơ lửng trên không cạnh Huyền lão.

Ở phía sau, Từ Tam Thạch cũng bắt đầu xuất thủ, hắn ở bên cạnh hỗ trợ Bối Bối, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn nhanh chóng hóa lớn trực tiếp chặn hai gã Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công và một gã Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế giúp lực công kích của Bối Bối được phát huy một cách lớn nhất.
Cũng chính hắn là người đã đỡ lấy thanh thương của gã Chiến Hồn Sư hệ Cường Công kia, sau khi công kích của người kia thất bại lập tức phải đối mặt với chuyện phải đỡ lấy một trảo của Bối Bối, vị Chiến Hồn Tôn này chỉ kiên trì được ba giây đã được Huyền lão kéo lên không trung đoàn tụ với người bạn của mình.
Khi đám người Bối Bối phát động công kích, những hồn sư xung quanh cũng không phải ngồi xem. Trong đó đội mạnh nhất lúc này có thể tạm thời xem là đội của Đái Hoa Bân.
Tác dụng phụ trợ khủng bố từ Thất Bảo Lưu Ly Tháp của Ninh Thiên nhanh chóng hiện ra, được sự giúp đỡ của cô bé, thực lực của Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Vu Phong và Chu Lộ liền tăng lên một cấp bậc mới. Bốn người đồng thời vọt tới, Đái Hoa Bân và Tà Huyễn Nguyệt dẫn đầu, hai bên là Vu Phong và Chu Lộ, cả đám bay như một mũi tên nhằm vào ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu.
Ba người Hoắc Vũ Hạo đứng phía sau, sau khi Bối Bối vọt về trước, Giang Nam Nam cũng phát động công kích thì phía sau trở thành một chỗ không người.
Hoắc Vũ Hạo dừng bước xoay người vọt về phía Đái Hoa Bân nở một nụ cười sáng lạn. Sau đó, nghênh đón bọn người kia chính là mười luồng ánh sáng màu trắng rực rỡ.
Được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng điều khiển, mỗi tia sáng đều bay đi nhưng không hẳn đều nhằm vào đám người Đái Hoa Bân đang vọt tới.
Trong số những đệ tử hạch tâm ở đây, xét về mặt chiến đầu và lực công kích, người mạnh nhất không phải Bối Bối cũng chẳng phải Từ Tam Thạch mà chính là người cũng đang có bốn Hồn Hoàn nhấp nháy vừa bước chân vào cánh cửa Hồn Đạo Sư cấp bốn kia - Hòa Thái Đầu.
Dưới bảy Hồn Hoàn, dĩ nhiên ở cùng cấp bậc Hồn Đạo Sư là người chiếm ưu thế hơn, huống chi Hòa Thái Đầu còn là đệ tử đích truyền đầu tiên của Phàm Vũ nữa, về phương diện chế tạo Hồn Đạo Khí hắn cực kỳ có thiên phú. Có thể nói là một người nổi bật trong lớp bạn đồng lứa, điểm này dễ dàng nhận ra từ uy lực Hồn Đạo Khí của hắn. Công kích và phòng ngự từ Hồn Đạo Khí của hắn hơn các Hồn Đạo Sư đồng cấp ít nhất 20%.
Hiện giờ nếu Hòa Thái Đầu công kích toàn lực, cho dù là Từ Tam Thạch cũng không chắc chắn có thể đỡ được. Khi đối đầu với Hồn Đạo Sư đồng cấp, các hồn sư chỉ có một cách duy nhất chính là tìm mọi cách khiến người kia tiêu hao hết hồn lực, đến lúc đó bọn họ mới có cơ hội chiến thắng.
Ở thời điểm Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam phát động công kích cũng đã từ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng biết được biến hóa của Hòa Thái Đầu. Cho nên, bọn hắn hoàn toàn không lo lắng phía sau của mình, ít nhất trong một thời gian ngắn sẽ không có ai có khả năng đột phá được bức tường lửa của Hòa Thái Đầu.
Đương nhiên, Hòa Thái Đầu không phải vạn năng, với tu vi hiện giờ, hắn không dám liều lĩnh sử dụng Hồn Đạo Khí viễn trình, vì nó cần quá nhiều hồn lực, mà Hồn Đạo Sư tiêu hao hết hồn lực thì chẳng khác nào như hổ mất răng.
Mặc dù hắn có đem theo cả Định Trang Hồn Đạo Khí, nhưng nếu trong kì sát hạch này hắn mà dám sử dụng thì người đầu tiên đến lột da hắn không ai khác ngoài Phàm Vũ.
- Xếp thành một nhóm, tiến lên.
Một gã đệ tử năm tư thấy tình hình trước mắt dứt khoát hét lớn. Hắn là một Chiến Hồn Tôn hệ Phòng Ngự, hai cánh tay hắn lập tức hình thành một ấn trước người, sau đó nháy mắt trở nên vô cùng cường tráng. Hồn Hoàn ngàn năm màu tím trên người hắn nhấp nháy. Trên cánh tay hắn không ngừng xuất hiện từng mảnh giáp lớn, sau đó hắn liền xông nhanh về phía Hòa Thái Đầu chặn lấy các đòn công kích.
Tuy những học viên này đều lần đầu tiên phối hợp với nhau nhưng ai cũng là tinh anh của học viện Sử Lai Khắc, chỉ cần một lời nhắc nhở cũng đủ để bọn họ biết mà phát sinh biến đổi. Tất cả hối hả núp sau tên Chiến Hồn Tôn hệ Phòng Ngự kia rồi ào ào bay về phía trước.
Vị Chiến Hồn Tôn hệ Phòng Ngự này dĩ nhiên không thể so được với lực công kích của Hòa Thái Đầu, vốn dĩ với lực phòng ngự của hắn chỉ có thể tạm thời đỡ lấy công kích của Hòa Thái Đầu, chuyện hắn cần làm chính là hỗ trợ những người phía sau tiến về bên này mà thôi.
Tuy vậy, Hòa Thái Đầu cũng không hề hoang mang dừng lại công kích, một cái đỉnh lớn xuất hiện vừa vặn chặn đứng lối đi của gã Chiến Hồn Tôn hệ Phòng Ngự.
Xếp thành một nhóm đúng là có thể giúp cả đội nhận một lượng công kích nhỏ nhất, cho dù lực công kích của Hòa Thái Đầu có mạnh đến mức nào. Nhưng nó cũng có một điểm yếu đó là nếu người đứng đầu gặp trở ngại thì những người phía sau đều phải dừng lại, chậm chí còn vì sự ách tắc này mà trở nên hỗn loạn.
Cũng trong nháy mắt này, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như vạn vật xung quanh đều đã hóa thành hư ảo.
Tinh Thần Kiền Nhiễu của Hoắc Vũ Hạo đã ra trận.
Bình thường Tinh Thần Kiền Nhiễu chỉ là gân gà, có cũng được mà không có cũng chả sao, tuy nhiên nếu sử dụng đúng lúc sẽ có thể thay đổi cục diện. Hơn nữa chỗ tốt nhất của nó chính là không bị cắn trả.
Ở một nơi khác, một đôi mắt thật lớn vô thanh vô tức xuất hiện. Sau đó Quang Minh Nữ Thần Điệp vô cùng huyễn lệ ôm chằm lấy nó, sau khi cả hai tiếp xúc với nhau, đôi mắt đó nháy mắt mở ra.
Lam, Tím, Ánh Kim, hỗn hợp ba màu sắc hóa thành một đường thẳng tấp tạo thành một luồng sáng màu ánh kim vô cùng sáng lạn - Hoàng Kim Lộ. Sau khi nó xuất hiện và di chuyển, bất kỳ nơi nào nó đi qua đều để lại một chút ánh sáng ánh kim, nháy mắt mười hai tên đệ tử hạch tâm đang xếp thành một nhóm bị nó phủ lên hóa thành từng pho tượng màu vàng rực rỡ.

Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo. Là một Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế, Hoắc Vũ Hạo không chỉ sử dụng tinh thần dò xét mọi nơi mà hắn còn khống chế cục diện trên chiến trường nữa.
Bất luận là đám người Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Vu Phong, Ninh Thiên đã quá quen thuộc với hắn hay những học trưởng năm ba năm tư đều không sao ngờ được một hồn sư có hai Hồn Hoàn như hắn và một người có ba Hồn Hoàn là Vương Đông có thể tạo thành uy hiếp của bọn họ.
Rực rỡ - Điêu tàn, Hoàng Kim Lộ.
Cho dù là Hồn Đế hôm nọ đuổi giết bọn họ cũng bị trúng chiêu thì những đệ tử tu vi còn không đến bốn Hồn Hoàn này làm sao tránh được.
Mười hai pho tượng màu hoàng kim nháy mắt đứng lặng dưới mặt đất, trong đó ba người Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc và Hoàng Sở Thiên có tu vi khá kém đã xuất hiện nguy hiểm.
Huyền lão mang vẻ mặt khiếp sợ từ trên trời bay xuống, tay phải của lão giơ lên giơ xuống không ngừng, từng luồng sáng trắng bao phủ lấy từng học viện bên dưới. Mỗi đệ tử bị luồng ánh sáng trắng ấy rọi vào đều ngã lăn xuống đất.
Hồn sư có ba Hồn Hoàn còn đỡ, chỉ có điều dáng vẻ vô cùng chật vật, quần áo đều bị ăn mòn, vũ hồn tạm thời bị phong ấn. Hồn lực trong cơ thể bọn họ vì bị Hoàng Kim Lộ ăn mòn mà tiêu hao một lượng lớn. Mà các hồn sư chỉ có hai Hồn Hoàn thì thảm hơn, tất cả đều đã hôn mê rồi. Nếu không phải Huyền lão ra tay kịp thời chỉ sợ bọn họ bị nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không ngờ Hoàng Kim Lộ sau lưng bọn họ lại có hiệu quả như thế. Nhất thời cả hai đều ngẩn người ra. Mà Bối Bối , Từ Tam Thạch sau khi giải quyết sáu gã đối thủ xong cũng ngỡ ngàng nhận ra cả Đấu Hồn Tràng chỉ còn bảy người bọn họ.
Hòa Thái Đầu giật mình há hốc mồm, ba người Bối Bối cũng không ngoại lệ.
Bốn vị Hồn Tông đều không thể ngờ lần sát hạch này lại kết thúc như thế này. Những người có tác dụng quyết định không ngờ lại là hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Hơn nữa trong số những người hứng chịu công kích còn có hai đôi có thể tạo thành Vũ Hồn dung hợp kỹ, ấy vậy mà sau khi bị Hoàng Kim Lộ chiếu vào cũng không thể thay đổi được kết quả.
Đái Hoa Bân nhìn tình hình trước mặt hoàn toàn chả biết làm sao nữa.
Từ lần đầu tiên bại dưới tay Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu, hắn hoàn toàn không phục. Hắn luôn cảm thấy mình mạnh hơn những người này rất nhiều.
Cho nên, đến tận lúc này hắn mới hiểu được những gì chủ nhiệm Đỗ Duy Luân đã đánh giá sau khi chặn lấy hai Vũ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ là hoàn toàn chính xác. Hoàng Kim Lộ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đúng là U Minh Bạch Hổ của hắn và Chu Lộ không thể nào so sánh được. Hắn không rõ đây là cái gì nhưng cảm nhận được hồn lực trong cơ thể chỉ còn một nửa hắn đã biết, bản thân mình đã thua, thật sự thua, thua một cách thảm hại.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của bọn họ ngoài sự vui sướng còn cái gì nữa?
Uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ có cùng một nhịp thở với tổng lượng thực lực của đôi bên. Hoàng Kim Lộ của bọn họ sở dĩ mạnh hơn U Minh Bạch Hổ không phải vì nó vốn là Hồn Kỹ mạnh mà vì cấp bậc dung hợp quá cao. Đây là Vũ Hồn dung hợp kỹ với mức độ hòa hợp đến 100%, độ hiếm của nó chắc chắn hoàn toàn vượt qua Vũ Hồn Cực Hạn. Có điều đến nay cũng không có ai hỏi bọn hắn chuyện này mà thôi.
Tu vi của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông ngày một tăng lên, Hoắc Vũ Hạo đã có thể chịu đựng Hồn Hoàn đến bốn ngàn năm Vương Đông thì có thêm một hồn cốt. Thực lực của bọn họ so với hôm trước bị tập kích đã tăng lên một cấp bậc mới, hơn nữa thời gian thi triển Hoàng Kim Lộ cũng được rút ngắn còn ba ngày một lần. Mặc dù thời gian được rút ngắn nhưng mỗi lần thi triển vẫn hút hết toàn bộ hồn lực của bọn họ. Nhưng chuyện này không còn là vấn đề nữa, cả hai đang nắm lấy tay nhau sử dụng tác dụng khôi phục hồn lực từ Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, hồn lực của bọn họ đang từ từ được khôi phục.
Với tu vi của Huyền lão, lão không cần cẩn thận kiểm tra cũng có thể biết chính xác tình trạng của từng học viên hiện giờ, nhận thấy không có ai bị trọng thương lão liền quay ra phía ngoài Đấu Hồn Tràng vẫy vẫy tay.
Vương Ngôn, Mộc Cận và vài vị lão sư nữa đang đứng chờ bên ngoài vội vàng chạy tới.
Quá trình chiến đấu vừa rồi bọn họ đều trông thấy, cho nên hiện giờ ánh mắt bọn họ nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hoàn toàn là ánh mắt nhìn thấy quái vật. Cho dù đây là học viện quái vật cũng không ngờ có loại học viên quái vật như vậy. Một người hai Hồn Hoàn, một người ba Hồn Hoàn, vậy mà có thể đồng thời khiến mười hai người có tu vi không kém bọn họ mất đi sức chiến đấu.
- Những người bị loại đều trở về đi. Bảy người các ngươi ở lại.
Huyền lão đầu tóc rối bù vừa cắn đùi gà vừa tuyên bố, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông một cách quái lạ.
Được các vị lão sư giúp đỡ, những học viên đang hồn mê từ từ tỉnh dậy, rất nhiều đệ tử đều mang vẻ mặt cực kỳ khó chịu, cũng đúng thôi, đa số bọn họ đều chưa kịp phát huy ra thực lực của mình mà.
Cho nên, dù bọn họ đều nghe thấy lời Huyền lão nói nhưng không ai chịu rời đi, tất cả đều tập trung nhìn vào Huyền lão.
Huyền lão lại cắn một miếng đùi gà, rồi hừ một tiếng nói:
- Sao? Không phục à? Không phục cái gì? Có phải cảm thấy ta chọn phương pháp loạn đấu như thế này không công bằng phải không? Khiến các ngươi chưa kịp phát huy ra thực lực đã phải chịu thua rồi?
Các đệ tử hạch tâm sử dụng sự im lặng để trả lời lão.
Huyền lão bĩu môi nói:
- Thật sự các ngươi cảm thấy không công bằng? Loạn đấu cũng giống như trên chiến trường, các ngươi có quyền chọn đối thủ và tình huống phải đối mặt không? Dĩ nhiên là không. Ít nhất trận chiến hôm nay các ngươi chỉ hạn chế trong một phạm vi nhất định chứ không bị rơi vào tuyệt cảnh. Tâm tính hiện giờ của các ngươi ta có có thể nói, không có bất cứ đứa nào có tư cách trở thành đệ tử nội viện. Cái phương thức loạn đấu tưởng như vô cùng bình thường này lại là cách kiểm tra tốt nhất thực lực tổng thể của các ngươi. Chỉ trong một trận chiến ngắn ngủi ta đã có thể nhìn ra khả năng tác chiến, thực lực chiến đấu cá nhân thậm chí cả tính cách của các ngươi nữa. Muốn có người giúp đỡ chẳng cần phải nhiều lời, đầu tiên ngươi phải có duyên, thứ hai là thực lực, những người có tính cách quái gở thì thôi dẹp, chả làm được đại sự gì.

- Loạn đấu kiểu này trong nội viện diễn ra nhiều như cơm bữa. Nếu chỉ mỗi chút khả năng phản ứng đấy cũng không có thì các ngươi nói ta nghe xem, các ngươi lấy tư cách gì trở thành đệ tử nội viện? Các ngươi có biết ở trong nội viện, các người đi trước đã từng đối mặt với chuyện gì không? Chính là nhiệm vụ mười hai người đấu với một hồn thú mười vạn năm, mười hai người đi chết hết tám người, chỉ còn sống sót bốn người mà thôi. Có điều bốn người này đã trở thành bốn đại cường giả, trong đó có một người có được Hồn Hoàn và Hồn Cốt mười vạn năm. Đừng tưởng được học tập ở đây mọi thứ đều thuận lợi. Muốn mạnh mẽ, muốn trở thành cường giả thì bất cứ lúc nào các ngươi cũng phải đối mặt với nguy cơ sinh tử.
Giọng nói của Huyền lão đều đều tưởng như vô cùng bình thản nhưng từng câu từng chữ đều ẩn chứa một lượng tinh thần lực cực lớn, nó như một cái búa lớn đánh thẳng vào lòng những đệ tử ở đây.
- Các ngươi cũng đừng nghĩ cứ có thể trở thành đệ tử hạch tâm là tương lai sẽ được làm đệ tử nội viện. Mà đệ tử nội viện cũng chả phải vinh quang gì, nó chỉ nói cho các ngươi biết, các ngươi đã bước vào một cách cửa lớn. Một cánh cửa sinh tử. Các ngươi có biết việc đầu tiên phải làm sau khi trở thành đệ tử nội viện là gì không? Chính là ký giấy sinh tử. Vì để theo đuổi cấp bậc Hồn Sư đỉnh cao, thì phải bỏ mặc sinh tử của bản thân. Bất kể ngươi xuất thân như thế nào, sau khi vào bên trong học viện Sử Lai Khắc, ngươi chính là một phần của học viện, cả đời đều sẽ mang dấu ấn của học viện. Nhưng đồng dạng, mỗi giây mỗi phút lúc nào các ngươi cũng sẽ phải đối mặt với những nguy cơ thật lớn. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy cơ đến tình mạng mình. Mà các ngươi muốn vào nội viện, vậy thì khảo nghiệm trước mặt còn tàn khốc hơn.
- Tại sao Học viện Sử Lai Khắc có thể đứng vững suốt vạn năm không ngã? Dựa vào cái gì chứ? Chính là sự phấn đấu không ngừng của các đệ tử nội viện. Ta có thể nói chính xác cho các ngươi biết, không khi nào đệ tử nội viện vượt qua con số năm mươi cả, vì hàng năm đều có đệ tử nội viện thiệt mạng, còn các ngươi, có vấn đề gì nữa?
Giọng nói của Huyền lão đến đây càng lúc càng lạnh như băng, từ lời nói của lão, các đệ tử ngoại việc dần dần hiểu rõ thế giới bên trong nội viện là như thế nào. Không phải làm bọn họ tăng thêm hi vọng mà khiến bọn họ càng hiểu rõ sự bi tráng của nó. Một lịch sử học viện Sử Lai Khắc đầy huy hoàng cũng không thiếu bi thương.
Tất cả sự bất mãn trong lòng bọn họ đều tan theo mây khói, những đệ tử bị loại đều cúi đầu đi ra khỏi Đấu Hồn Khu. Hôm nay từng lời của Huyền lão, bọn họ đều đã khắc sâu vào tận đáy lòng, có lẽ, suốt cuộc đời này cũng không thể nào quên.
Vương Ngôn cung kính thi lễ với Huyền lão:
- Cám ơn ngài đã dạy bọn trẻ một bài học quan trọng như vậy.
Huyền lão uống một hớp rượu rồi thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói sự thật mà thôi.
Không ai trông thấy, bên dưới mái tóc tung bay của lão, ở khóe mắt đã xuất hiện một giọt lệ.
Ngày trước, khi mười hai đệ tử nội viện đối mặt với hồn thú mười vạn năm, lão sư dẫn đầu chính là lão! Mười hai người đi, tám người chết trận, đó cũng là một trong những lần bi thảm nhất của học viện Sử Lai Khắc. Từ lần đó, lão mới bắt đầu say sưa và sa ngã . Từng là một thiên tài đệ nhất học viện, vốn lẽ sau lần đó trở về, lão sẽ trở thành chủ nhân của Hải Thần Các và viện trưởng hệ Vũ Hồn thế mà lại sa ngã đên mức này, cho nên, Hải Thần Các vẫn phải do Mục Lão chỉ huy.
Sự việc đã qua nhiều năm rồi, nhưng trong lòng lão, nỗi đau đó vẫn âm ỉ khôn nguôi.
Mặc dù không ai trách lão, nhưng bản thân lão không lúc nào không tự trách chính mình (M2: muốn khóc quá huhuhu )
Bên trong Đấu Hồn Khu lúc này chỉ còn bảy người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.
Bảy người im lặng đứng thành một hàng, không ai đến quấy rầy Huyền lão cả, cảm nhận của bọn họ với sự bi thương kia là sâu sắc nhất, nhớ lại những gì bọn họ vừa làm, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Vinh quang của học viện Sử Lai Khắc trước nay không hề liên quan đến ngoại viện. Rất nhiều người không hiểu tại sao nên cảm thấy nó vô cùng kỳ quái, nhưng đến hôm nay, bọn họ đã hiểu, vinh quanh đấy được đánh đổi từ máu và nước mắt của những đệ tử nội viện. Giờ phút này, bỗng dưng trong lòng bọn họ cháy lên một ngọn lửa nóng bỏng, bọn họ hi vọng bản thân mình có thể cũng có được sự vinh quang chỉ thuộc về đệ tử nội viện này.
Cảm xúc của ba người Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam là sâu sắc nhất, bởi vì bọn họ đã tiến rất gần rất gần đến cánh cửa này rồi.
Huyền lão chậm rãi xoay người nhìn bảy người bọn họ:
- Các ngươi đã nghe nói về danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái rồi phải không? Ngay tại cửa học viện chúng ta có sừng sững mười bức tượng của Sử Lai Khắc đời thứ nhất và những người đã thành lập học viện. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất từ đâu mà có không?
Lúc này sẽ không có ai lên tiếng ngắt lời Huyền lão, bọn họ chỉ im lặng tiếp tục hắn nghe.
Huyền lão trầm giọng nói:
- Năm đó, Miêu Ưng Phất Lan Đức, người đứng đầu trong Hoàng Kim Thiết Tam Giác đã sáng lập ra học viện Sử Lai Khắc, bất quá khi đó chỉ có vài vị lão sư mà thôi, số lượng đệ tử thậm chí còn không bằng số lão sư nữa. Mà viện trưởng Phất Lai Đức thì đưa ra khẩu hiệu, học viện chỉ nhận quái vật, không nhận người thường. Nhưng, quái vật dễ tìm lắm sao? Mãi đến khi Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất xuất hiện, học viện Sử Lai Khắc mới có cơ hội chuyển mình.
- Bọn họ sở dĩ gọi là Sử Lai Khắc Thất Quái vì bọn họ là những thiên tài quái vật xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc, mà học viện lúc đó cũng chỉ có bảy người bọn họ mà thôi. Quan trọng nhất, cũng là thời điểm học viện chúng ta vang danh khắp đại lục chính là khi bọn họ đại diện học viện tham gia kỳ thi đấu Tinh Anh Đại Tái giữa các học viện cao cấp nhất trên đại lục. Khi mới bắt đầu, không có ai coi trọng học viện Sử Lai Khắc của chúng ta, vì học viện chúng ta chỉ là một học viện vô danh mà thôi. Nhưng, nhờ thực lực của Sử Lai Khắc Thất Quái mà dần dần bọn họ từng bước tiến vào vòng trong, trận chung kết, đối thủ của bọn họ là người của Vũ Hồn Điện. Vậy mà nhờ vào bản lĩnh của tiên tổ Đường Tam cộng với sự đoàn kết chiến đấu của Sử Lai Khắc Thất Quái mà học viện chúng ta đoạt chức vô địch. Từ đó, danh tiếng của Sử Lai Khắc Thất Quái cũng truyền khắp đại lục.
- Vì tưởng niệm những cống hiến của Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, mỗi năm năm, học viện sẽ chọn ra một nhóm Sử Lai Khắc Thất Quái. Mà những người được học sẽ thay mặt học viện tham gia tranh đấu với các hồn sư của các học viện cao cấp khác tại kỳ thi Tinh Anh Đại Tái. Mà hiện nay, Tinh Anh Đại Tái đã được sửa thành Đấu Hồn Đại Tái vì sự xuất hiện của Hồn Đạo Khí. Mà sau khi đổi tên, cuộc thi đã có nhiều điểm khác biệt so với ngày xưa.
- Lúc trước, đế quốc Nhật Nguyệt bị ba đại đế quốc ở đại lục Đấu La đánh bại, nhưng bên phía chúng ta cũng chịu tổn thất rất lớn. Mấy ngàn năm nay, đế quốc Nhật Nguyệt không ngừng nghiên cứu phát triển Hồn Đạo Khí, vì bọn họ muốn dựa vào đó để rút ngắn thực lực giữa hai bên. Có điều, thực ra ba đại đế quốc có thật sự đoàn kết đâu, còn đế quốc Nhật Nguyệt mãi mà không khai chiến cũng vì bọn họ sợ. Học viện Sử Lai Khắc chúng ta còn tồn tại nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ta nói lời này không hề có ý khoác lác, đế quốc Nhật Nguyệt muốn xưng bá đại lục thì mục tiêu đối phó đầu tiên của bọn họ không phải đế quốc Tinh La, Thiên Hồn hay Đấu Linh mà chính là học viện Sử Lai Khắc này. Cũng chỉ có chúng ta mới có đầy đủ thực lực để đối kháng với bọn họ.
- Đế quốc Nhật Nguyệt không dám phát động chiến tranh để kiểm tra thực lực của chúng ta, nhưng bọn họ không ngừng dò xét, biện pháp để thử tốt nhất chính là thông qua Đấu Hồn Đại Tái của các học viện cao cấp nhất trên đại lục. Bởi vậy, đối thủ của chúng ta chỉ có một, chính là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui