Tuyệt Thế Đường Môn


Hoắc Vũ Hạo cười cười, nói:
- Cho dù đệ không làm vậy, chẳng lẽ bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta? Trong cuộc thi này, nhất định Nhật Nguyệt Đế Quốc sẽ có âm mưu. Nhưng có thể khẳng định, trước khi cuộc thi kết thúc, họ sẽ không tự vạch trần âm mưu của mình. Đã như vậy thì bọn họ sẽ vẫn chú ý tới đệ một chút.
Bối Bối gật đầu, nói:
- Tốt lắm, trận thứ nhất trong cuộc thi loại cá nhân cứ sắp xếp như vậy. Vũ Hạo thứ nhất, huynh thứ hai, Đông Nhi thứ ba, nếu như đánh tới trận thứ tư, Tam Thạch, ngươi lên.
Từ Tam Thạch buồn bực nói:
- Vì sao lại sắp xếp ta ở cuối cùng?
Bối Bối nói:
- Ngươi không am hiểu tấn công. Hơn nữa, trong trận chiến đoàn đội, ngươi đóng vai trò rất quan trọng. Đến lúc đó rất nhiều chiến thuật phải dựa vào ngươi để tiến hành. Ngươi có thể duy trì được chiến lực ở mức cao nhất khi bước vào đoàn chiến sao? Việc ngươi muốn làm là vô cùng nguy hiểm.
Từ Tam Thạch gật đầu:
- Điều này cũng đúng, bất cứ lúc nào, ca cũng quan trọng như vậy a!
Mọi người vội vàng quay đầu đi chỗ khác, giả bộ không nghe thấy lời hắn nói.
Những chuyện cần bàn bạc tiếp theo chính là một số chi tiết trong trận đấu. Cho đến lúc cách giờ diễn ra trận đấu còn có nửa canh giờ, mọi người mới giải tán, trở về phòng nghỉ ngơi. Mà thời gian nghỉ ngơi còn lại là một canh giờ.
Nguyên nhân rất đơn giản, trận đấu thứ nhất trong buổi chiều nay chính là trận giữa Học Viện Tinh La Đế Quốc và Thánh Linh Tông. Trận đấu này, không cần phải xem nhiều, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Học Viện Tinh La Đế Quốc sẽ không có bất cứ cơ hội nào. Mà thời gian quy định cho trận đấu thứ hai, nhanh nhất cũng phải bắt đầu sau một lúc lâu. Cho dù trận đấu trước kết thúc trước thời hạn, cũng sẽ có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi giữa hai trận đấu.

Việc quan sát trận đấu của Thánh Linh Tông vốn rất quan trọng. Nhưng đối với Đường Môn, vượt qua được trận đấu trước mắt này mới là quan trọng nhất. Không thể chiến thắng Tuyết Ma Tông có Bản Thể Tông đứng sau, thì không cần nghĩ tới những trận tiếp theo rồi. Điều quan trọng bây giờ chính là phải giữ vững được trạng thái tốt nhất.
Na Na, Nam Thu Thu, Kinh Tử Yên cùng Quý Tuyệt Trần đi tới đấu trường trước. Rất nhanh, Na Na đã truyền tin tức về: Học Viện Tinh La Đế Quốc chỉ cử người tham gia vài trận đấu trong cuộc thi loại cá nhân, sau đó tuyên bố bỏ cuộc thi. Khi thực lực chênh lệch quá lớn Cửu Cửu công chúa cũng không hy vọng những nhân tài trẻ tuổi ưu tú của Tinh La Đế Quốc bị chôn vùi ở trên đài thi đấu. Dù sao cũng không thắng được, thua thì thua, thức thời một chút sẽ tốt hơn.
Khi thời gian chỉ còn lại có mười phút trước khi trận thứ hai diễn ra, Đường Môn mới chậm rãi xuất hiện. Đối với biểu hiện này của Đường Môn, rất nhiều người cũng cảm thấy hết sức kỳ quái. Chẳng lẽ bọn họ không coi trọng trận đấu này sao? Lẽ ra không thể phát sinh tình huống thế này mới phải.
Khi Hoắc Vũ Hạo tiến vào khu chờ chiến, Công chúa Cửu Cửu chủ động tiến lên đón.
- Chúng ta thua rồi, còn lại phải xem các ngươi.
Công chúa Cửu Cửu mỉm cười nói với Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Nhìn qua tâm tình của Công chúa Điện hạ cũng không tệ a?
Cửu Cửu công chúa hừ một tiếng, nói:
- Tâm tình không tốt thì có thể thay đổi được gì sao? Chẳng lẽ tâm tình có thể quyết định thắng bại sao? Trận đấu kết thúc sớm một chút cũng tốt, sáng mai chúng ta sẽ trở về. Đừng quên chuyện của ta và ngươi.
Lời nói này của nàng có chút mập mờ, Vương Đông Nhi đứng ở phía sau Hoắc Vũ Hạo không khỏi chớp đôi mi thanh tú.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Không quên được. Vì Công chúa Điện hạ mà phục vụ chính là vinh hạnh của Đường Môn.

Công chúa Cửu Cửu cúi người xuống, tiến tới bên tai Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng nói một gì đó, sau đó mới nâng người lên, nói:
- Tốt, vậy thì chúc các ngươi thi đấu thuận lợi. Chúng ta sẽ xem hết trận đấu này mới rời đi.
Hoắc Vũ Hạo không nói gì, nhưng rõ ràng trong ánh mắt toát ra sự bất ngờ. Những lời Công chúa Cửu Cửu vừa mới nói rất nhỏ, chỉ có hắn mới nghe được rõ ràng nội dung bên trong.
Ở trong khu nghỉ ngơi, khi đã ngồi vào chỗ của mình, Vương Đông Nhi không nhịn được dùng tay bấm vào người Hoắc Vũ Hạo:
- Thẳng thắn khai báo! Không nghĩ tới huynh cũng rất có duyên với nữ nhân, như vậy mà còn có thể được Công chúa coi trọng.
Hoắc Vũ Hạo nhìn nét cười trên mặt nàng, biết nàng sẽ không tin mình và Công chúa Cửu Cửu có quan hệ gì, không khỏi cười nói:
- Đúng a! Có thể được Công chúa Điện hạ ưu ái chứng minh lão công của muội đẹp trai bức người đến cỡ nào đi.
- Da mặt dày.
Vương Đông Nhi hướng hắn làm mặt quỷ:
- Vừa rồi Công chúa nói với huynh cái gì mà cứ thần thần bí bí vậy?
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói một câu gì đó, khiến tất cả thành viên của Đường Môn đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vương Đông Nhi lại nói:

- Tại sao có thể như vậy, chúng ta thật là…
- Đi một bước xem một bước. Chuẩn bị tiến vào khu chờ chiến.
Hoắc Vũ Hạo nhăn mày, trầm giọng nói.
Bối Bối vỗ vỗ vai của hắn, nói:
- Tiểu sư đệ phải nhớ, nhất định không được miễn cưỡng.
- Đệ sẽ nhớ. Yên tâm đi, đại sư huynh.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Tiến vào đến vòng này thì không thể tiếp tục giấu tài. Uy danh của Sử Lai Khắc Thất Quái, cuối cùng sẽ xuất hiện.
Bên kia, người của Tuyết Ma Tông cũng đã nhanh chóng đứng dậy đi đến khu chờ chiến bên cạnh đài thi đấu.
Giống như phán đoán của Hoắc Vũ Hạo, những đội viên đã từng đóng vai trò chủ lực của Tuyết Ma Tông bao gồm cả Mộ Tuyết, đều ngồi yên tại chỗ. Những người đứng lên, phần lớn đều là đội viên bổ sung chưa bao giờ ra sân thi đấu.
Đối với Hoắc Vũ Hạo, chỉ có một người duy nhất trong số những người kia mà hắn cảm thấy quen thuộc, chính là người đi ở cuối đội ngũ Tuyết Ma Tông, với mái tóc dài thắt thành kiểu đuôi ngựa, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái, ôn nhu động lòng người- Duy Na Công chúa.
Đúng vậy, trong số bảy đội viên của Tuyết Ma Tông, người có tu vi cao nhất là Mộ Tuyết thì không ra sân, trong khi đó Duy Na lại có mặt trên đấu trường, cùng xuất hiện trong đội ngũ chính thức. Như vậy là có ý gì? Mà lúc trước, lời Công chúa Cửu Cửu nói bên tai Hoắc Vũ Hạo chính là: Chú ý Duy Na, nàng không đơn giản.
Mặc dù chỉ có tám chữ, nhưng sự xuất hiện của Duy Na lúc này dường như đã xác minh lời của Công chúa Cửu Cửu. Điều này làm cho cảnh giác trong lòng Hoắc Vũ Hạo càng tăng thêm.
Bốn đội tiến vào vòng trong đã chọn được ba, nửa khu trên là Học Viện Sử Lai Khắc cùng Thiên Long Môn, đội còn lại chính là Thánh Linh Tông thuộc nửa khu dưới. Đội ngũ cuối cùng bước vào Tứ cường sẽ phụ thuộc vào trận chiến này của Đường Môn và Tuyết Ma Tông. Bởi vì kết quả của ba trận đấu trước đều gần như nghiêng về một phía, không có nhiều những tình tiết bất ngờ xảy ra nên khán giả cũng không quá hy vọng vào trận đấu cuối cùng này.
Hai bên tiến vào khu chờ chiến, Duy Na Công chúa dường như cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo đang chăm chú nhìn mình, nàng nghiêng đầu sang nhìn hắn, hướng hắn cười ngọt ngào.

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, coi như chào hỏi. Cho dù kết quả thắng bại như thế nào, Tuyết Ma Tông có Bản Thể Tông ẩn núp hay không, hắn cũng nhận thức được đây chỉ là một cuộc thi, Đường Môn cùng Tuyết Ma Tông không phải là địch nhân. Nếu Bản Thể Tông sáp nhập vào Thiên Hồn Đế Quốc, đối với việc chống lại Nhật Nguyệt Đế Quốc tất nhiên sẽ có lợi ích rất lớn. Địch nhân của địch nhân không phải là bằng hữu sao? Huống chi Thiên Hồn Đế Quốc còn là khách hàng lớn của Đường Môn.
Trịnh Chiến vừa nhìn thấy Đường Môn đã không tự chủ được nhíu mày. Ở trong các trận đấu, những người khiến cho hắn đau đầu nhất ngoài trừ Vương Thu Nhi ra chính là đội viên của Đường Môn này. Những tiểu tử này, cả đám đều không thể dùng lẽ thường mà hình dung, rất khó đối phó. Ánh mắt đầu tiên của hắn rơi vào trên người Vương Đông Nhi, lực chú ý lập tức được nâng lên.
- Vòng Bát cường, trận đấu cuối cùng. Tuyết Ma Tông đối chiến Đường Môn. Cuộc thi loại cá nhân, đội viên đầu tiên của hai đội ra sân.
Bất Phá Đấu La ở trên đài trầm giọng quát lên.
Bên phía Tuyết Ma Tông, một thanh niên có thân hình cao lớn lập tức đứng lên, sải bước, dễ dàng nhảy lên đài thi đấu, đồng thời nhìn sang bên phía Đường Môn.
Sau đó hắn thấy Vương Đông Nhi đứng lên.
Có lẽ người khác không chú ý đến Đường Môn, nhưng Tuyết Ma Tông tuyệt đối sẽ không như vậy. Bởi vì ở trong Tuyết Ma Tông có người khá hiểu về Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, chính là Mộ Tuyết và Duy Na. Các nàng đã sớm đem Đường Môn trở thành đối thủ chân chính. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu cuộc thi hai người vẫn luôn chú ý tới những trận đấu của Đường Môn.
Ở trong cuộc thi này, những người có tu vi vượt qua lục hoàn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà ở trong những người này, Vương Đông Nhi là một trong những người ưu tú nhất. Không chỉ là bởi vì người khác coi nàng là tỷ muội của Vương Thu Nhi- người được xem là đệ nhất nhân của cuộc thi, mà quan trọng hơn chính là thực lực mạnh mẽ mà nàng đã thể hiện. Ở trong trận đấu với Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, thực lực của Vương Đông Nhi đã được thể hiện rõ ràng, tu vi mạnh mẽ, để lại cho rất nhiều người ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa Vương Đông Nhi và Hoắc Vũ Hạo đều có song sinh vũ hồn, chuyện này cũng không còn là bí mật gì. Dù sao ở trong cuộc thi trước giữa các Học Viện, bọn họ đã từng đạt được thành tích huy hoàng, điều này không ai có thể phủ nhận.
Vì vậy, vừa nhìn thấy Vương Đông Nhi đứng lên, ánh mắt của đội viên dự thi bên phía Tuyết Ma Tông nhất thời ngưng lại, sắc mặt cũng trở nên chuyên chú. Những đội viên cần chú ý của Đường Môn, thứ nhất là Vương Đông Nhi, tiếp theo là người có tu vi lục hoàn Hồn Đế, Từ Tam Thạch với khả năng phòng ngự kinh người. Thứ ba là Hòa Thái Đầu, một Hồn Đạo Sư cấp sáu, có tu vi lục hoàn Hồn Đế. Nhất là Khủng Cụ Chi Nhãn của hắn, đã trở thành ác mộng của rất nhiều đối thủ. Đây cũng chính là những người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong những trận đấu trước. Thứ tư mới tính đến Hoắc Vũ Hạo, dù sao, tu vi của Hoắc Vũ Hạo vẫn còn ở trong cảnh giới cực hạn Hồn Vương. Ở trong mắt bất cứ người nào, Hồn Vương và Hồn Đế cũng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, không thể đánh đồng.
Khi trong lòng đội viên bên phía Tuyết Ma Tông còn đang điểm qua những thông tin thu được về Đường Môn thì hắn đã phải kinh ngạc. Bởi vì Vương Đông Nhi cũng không trực tiếp lên đài, mà đi tới phía sau xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, đẩy xe lăn hướng tới đài thi đấu.
Không phải là Vương Đông Nhi lên sàn sao? Chẳng lẽ nàng không muốn chiến đấu giống như tỷ tỷ Vương Thu Nhi của nàng?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một dấu hỏi thật to. Sau đó bọn họ đã thấy, hai tay Vương Đông Nhi giữ chặt xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, mang theo Hoắc Vũ Hạo đi lên đài thi đấu. Nàng chỉ muốn đưa Hoắc Vũ Hạo lên đài thi đấu, sau đó tự mình nhảy xuống, trở lại khu chờ chiến ngồi vào vị trí của mình.
Tay phải Hoắc Vũ Hạo điều khiển bánh xe lăn, chậm rãi hướng tới giữa đài thi đấu.
Không phải là Vương Đông Nhi, mà là Hoắc Vũ Hạo?
Mặc dù trong các trận đấu trước Hoắc Vũ Hạo cũng có biểu hiện không tầm thường, thậm chí còn đã từng dùng sức một người thắng liên tiếp bảy người. Nhưng ở trong những trận đấu sau, hắn ra sân rất ít, hơn nữa khi ra sân cũng không có biểu hiện gì gây chú ý. Hầu hết những thắng lợi giành được trong trận đấu trước đều nhờ vào biểu hiện và thực lực mạnh mẽ của những đội viên khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui