U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hừ một tiếng, nói: "Ngươi thật sự không quan tâm tiên đan của ta? !
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Nếu như sau này ta cần, nhất định sẽ lấy của ngươi. Cám ơn ngươi, U U."
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hừ một tiếng, nói: "Vậy ngươi hãy mau đi đi, ta xem ngươi cũng không muốn đợi nữa."
Cũng không biết sao, từ Sử Lai Khắc học viện đi ra ngoài đã được một tuần, Hoắc Vũ Hạo mặc dù biết rõ nội thương của Vương Đông Nhi sẽ không có việc gì, nhưng lòng vẫn như lửa đốt. Vì có thể chuẩn bị tốt nhất để đạt được Tương Tư Đoạn Trường Hồng, hắn nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, không thể để cho tinh thần của mình có nửa phần thành kiến. Nếu không, một khi thất bại, như vậy, cũng chưa chắc có cơ hội thứ hai! Đây mới là điều hắn sợ nhất.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trên mặt của Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia thần quang lạnh như băng, hai tay khép lại ở trước ngực, tia sáng trong mắt mỗi một lần lóe lên, không khí cũng sẽ vặn vẹo nhẹ.
Hắn không có nóng lòng đi tới trước mặt Tương Tư Đoạn Trường Hồng, mà là đứng lên, nhìn phương xa hướng thuộc về Sử Lai Khắc học viện.
Dần dần, hắn tỉnh táo lại, ánh mắt bắt đầu trở nên nhu hòa, sâu trong đáy mắt chỉ có một đạo thân ảnh. Khóe miệng của hắn có vẻ mỉm cười. Hắn hồi tưởng đến lần đầu tiên khi mình nhìn thấy Vương Đông Nhi.
Khi đó muội thật là kiêu ngạo! Muội rõ ràng là cô bé gái, nhưng lại nữ giả nam trang, khó trách muội có nhiều chuyện kỳ quái như vậy.
Cùng nhau học tập, cùng nhau tu luyện, cùng nhau có vũ hồn dung hợp kỹ, cùng nhau thi triển Rực Rỡ trong Điêu Tàn, Hoàng Kim Lộ.
Cùng nhau đi tới, một đường làm bạn, một đường đầy màu sắc.
Ở trên dòng nước tuyệt đẹp của Hải Thần Hồ, ở trong Hải Thần duyên tương thân đại hội. Thân phận con gái của nàng cuối cùng cũng bộc lộ ra. Hải Thần duyên trên Hải Thần Hồ, từ “nhất kiến chung tình” đến “tái kiến khuynh tâm”, rồi đến “tam sinh hữu duyên”, sẽ thành “trăm năm hảo hợp”.
Đông Nhi, muội rốt cục làm bạn gái của huynh. Là huynh ngốc, huynh thật là ngốc, cho đến một khắc kia, huynh mới có thể chân chính khẳng định thân phận nữ nhi của muội. Cho đến một khắc kia huynh mới biết được, thì ra ở trong lòng của muội, huynh không phải là huynh đệ, không phải là đồng bạn, mà là. . .
Đông Nhi, huynh ngu lắm, đúng không? Ở trong lòng muội, huynh vẫn rất ngu, rất ngốc. Có thể muội chính là thích thằng đã ngu lại còn ngốc này. Lấy thân phận thiếu tông chủ của Hạo Thiên Tông, muội có vô số lựa chọn, lấy dung nhan Quang Minh Nữ Thần của muội, lại càng có thể khuynh đảo chúng sinh.
Nhưng muội lại chọn huynh, chọn người có tướng mạo bình thường, mới vừa vào học, thậm chí là người kém cõi nhất trong lớp.
Đông Nhi, vì huynh, muội đã hy sinh nhiều như vậy. Trong lòng muội phải đối mặt áp lực cỡ nào! Nhưng muội chưa từng nói với huynh. Khi Ngưu Thiên thúc thúc cùng Thái Thản thúc thúc chất vấn huynh, muội cũng nghĩa vô phản cố đứng ở bên cạnh huynh.
Muội là nữ thần của huynh, nên huynh sẽ dùng tất cả đi bảo vệ nữ thần, thân thể, tấm lòng, còn có linh hồn của huynh, cũng đã thuộc về muội. Đông Nhi, huynh yêu muội.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Quang Chi Nghê Thường đang nhảy múa, Hoắc Vũ Hạo mang theo thỏa mãn mỉm cười, hắn động.
Hắn từng bước đi về phía trước, giờ này khắc này, dường như tinh thần cùng linh hồn của hắn đã bị lạc ở trong thế giới tình cảm của mình. Ở trong ánh mắt của hắn, chỉ có nồng đậm ý nghĩ, đó là yêu thương.
Vương Thu Nhi đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn một màn này. Vào giờ khắc này, nàng đã hiểu, sợ rằng cả đời này mình cũng không thể chiếm giữ được nội tâm của người nam nhân này.
Nước mắt, không thể khống chế chảy xuôi xuống, nàng khóc, nàng khóc vô cùng thương tâm. Trước khi gặp được hắn, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới mình sẽ vì một người đàn ông mà khóc. Có thể hiện tại nàng thật sự khóc vì cái tên ngốc chấp nhất kia.
Ngắn ngủn trong thời gian bảy ngày, tên ngốc này đã có mấy lần đối mặt nguy cơ sinh tử, nhưng hắn cũng đã xông qua được, chỉ dựa vào phần chấp nhất đối với tình yêu, hắn đã xông qua được. Hắn yêu nàng khắc sâu như thế sao? Tại sao để cho ta gặp được hắn trễ như vậy?
Vương Thu Nhi khóc, nàng khóc vô cùng thương tâm. Vào giờ khắc này, nàng cũng không còn là Hoàng Kim Long bá đạo cùng cường hãn nữa, có chăng chỉ là một cô thiếu nữ mất đi người mình yêu, thống khổ cùng bi thương.
Hoắc Vũ Hạo tiếp tục đi về phía trước, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng không giúp hắn, nhưng từng gốc từng gốc thực vật giống như là cảm nhận được nội tâm an phận của hắn đều chậm rãi tách ra hai bên, tránh ra thành một cái thông lộ.
Rốt cục, hắn cũng đã tới trước mặt của tảng đá lớn màu đen kia, khi đi tới đó nhìn hắn yếu nhược vô cùng, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi hắn đến trước mặt đóa hoa nhỏ màu trắng kia.
Đóa hoa màu trắng hình dạng như Mẫu Đơn, nhưng mỏng manh hơn. Nó không có mùi thơm, không có bất kỳ trang sức nào khác, thậm chí ngay cả lá cũng không có. Chẳng qua chỉ có một chút Huyết Hồng sắc tràn đầy bi thương.
Tương Tư Đoạn Trường Thảo, Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Chỉ vì yêu mà sinh, vì yêu mà đến.
Là thần phẩm trong số các Tiên Thảo, nó cũng có cảnh giới là mười vạn năm, nhưng lại không có trí tuệ riêng cho mình cùng lực lượng như hồn thú. Không phải nó không thể tiến hóa, nếu như nó lựa chọn tiến hóa, như vậy, nó chắc chắn sẽ trở thành một trong những Tiên Thảo cường đại nhất. Nhưng mà nó không có như vậy, bởi vì nó không muốn tiến hóa. Nó chỉ muốn yên lặng bảo vệ một chút chấp nhất đối với tình yêu. Cũng như tên thư sinh năm đó, hay Tiểu Vũ cũng vậy, lẳng lặng đợi người hữu duyên xuất hiện, một khi đã quyết định, nó sẽ nguyện ý hy sinh tất cả. Đây chính là chấp nhất về tinh yêu của Tương Tư Đoạn Trường Hồng.
Dừng bước lại, Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, yên lặng nhìn phần đỏ sẫm trên đóa hoa nhỏ màu trắng kia, quang mang nhàn nhạt lóe lên, ở trên màu đỏ sẫm này, tựa hồ thật sự có máu tươi đang chảy ra.
"Đông Nhi, Đông Nhi. Chờ huynh, huynh lập tức trở về." Mang theo một tình cảm chân thành, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi ngẩng đầu, một tầng kim quang nhàn nhạt chậm rãi bay lên ở trên người hắn. Kỳ dị chính là, quang mang màu vàng kia sau khi xuất hiện giống như hoả diễm dao động nhẹ. Giống như là hắn đang thiêu đốt sinh mạng của mình.
Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo, ngay một khắc này nổi lên sóng gió kịch liệt, thuần túy là sóng tinh thần, dần dần làm Tinh Thần Hải hóa thành Băng Hải. Một thân ảnh kim sắc ở trong băng hải nhảy múa. Nồng đậm ý nghĩ yêu thương, kèm theo thân ảnh của Quang Minh Nữ Thần, lan tràn ở trong lòng hắn.
Theo kim sắc quang diễm kia xuất hiện. Vương Thu Nhi dại ra khi nhìn thấy ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện một cái thân ảnh giống Vương Đông Nhi như đúc. Đúng vậy, mặc dù tướng mạo giống nhau, nhưng nàng có thể khẳng định, đó tất nhiên là Vương Đông Nhi, mà không phải là nàng.
Ngay cả khí chất, hơi thở, cùng với mỗi một cái ánh mắt, cũng rất giống Vương Đông Nhi. Nàng cũng đang cười, ôn nhu mỉm cười. Giống như là cảm thụ được cái gì đó, lẳng lặng huyền phù ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo, hợp nhất cùng kim sắc quang diễm mà tự thân của Hoắc Vũ Hạo tản mát ra.
Lúc này rung động nhất chính là Thiên Mộng Băng Tằm, khi chui ra từ trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo, nó ngạc nhiên khi nhìn thấy thân ảnh của Vương Đông Nhi ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo, lẩm bẩm tự nhủ: "Hữu hình vô chất, đệ, đệ thật sự làm được. Đem hết thảy tập trung trong tình ái, yêu đến cực hạn, biến ảo thành thần. Tinh thần hóa diễm, hữu hình vô chất. Đệ ấy lại cứ như vậy, chân chính tiến vào đến cảnh giới hữu hình vô chất. Cái Quân Lâm Thiên Hạ kia từ đây sẽ không tồn tại nữa, chỉ có tự đệ ấy lĩnh ngộ ra Quang Minh Nữ Thần a!"
Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo tinh thần lực tiến hóa. Tựa như Quý Tuyệt Trần yêu kiếm đến cực hạn vậy, hắn cũng tìm được con đường chân chính dung hợp tinh thần cùng hồn lực của riêng mình. Không còn là Quân Lâm Thiên Hạ, Quân Lâm Thiên Hạ hạ là do Mục lão sáng chế, nhưng lại cũng không phài là chân chính đường của hắn. Quân Lâm Thiên Hạ dẫn dắt hắn đi lên đường bằng phẳng, giờ khắc này, hắn rốt cục tìm được con đường của chính mình. Tên của con đường này, chính là người yêu của hắn, kêu là: Quang Minh Nữ Thần.
Trở bàn tay một cái, tay phải của Hoắc Vũ Hạo nặng nề đánh vào lồng ngực của mình.
"Oa……" một tiếng, một ngụm máu mang theo băng lam sắc điên cuồng bắn ra, phun ở trên mặt ngoài của Tương Tư Đoạn Trường Hồng.
Nhất thời, Tương Tư Đoạn Trường Hồng kịch liệt run rẩy lên. Mà thân ảnh màu vàng ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt cũng nhạt đi rồi biến mất.
Hắn chăm chú nhìn gốc thần phẩm Tiên Thảo trước mặt này, nhìn chăm chú vào gốc Thiên Thảo có thể mang lại sự sống cho Vương Đông Nhi.
Một ngụm tâm huyết này, tràn đầy ý nghĩ yêu thương của hắn đối với Vương Đông Nhi, một chưởng kia không có chút lưu lực nào, thậm chí đã làm Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực bị áp chế trong cơ thể hắn đang điên cuồng tàn sát bừa bãi, đánh sâu vào kinh mạch của hắn.
Nhưng mà đối với hết thảy những thứ này, Hoắc Vũ Hạo dường như chẳng quan tâm, chỉ là mở to hai mắt nhìn, nhìn máu tươi rơi vào trên mặt cánh hoa của Tương Tư Đoạn Trường Hồng.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn ngốc trệ. Bởi vì hắn giật mình nhìn thấy, máu của mình lại ngưng kết thành băng, bị Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực ảnh hưởng, bọn chúng căn bản không thể dung hợp vào trong Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Mà là ngưng kết thành băng, lẳng lặng dừng lại ở trên mặt cánh hoa, không có thấm vào trong đó.
"Không ••••••, không, không thể như vậy." Hoắc Vũ Hạo luống cuống, một khắc trước trên mặt còn tràn đầy mỉm cười cùng ước mơ đối với tình yêu. Giờ đây hắn luống cuống.
Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Sao lại có thể như vậy, tâm huyết của ta sao lại bị đóng băng. Không thể như vậy, không thể như vậy.
Trong giây lát, hắn xoay người, chạy như bay về hướng Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Thực vật dưới chân nhanh chóng tách ra, tránh ra mở đường cho hắn.
"Hoắc Vũ Hạo, ngươi định làm gì?" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cùng Vương Thu Nhi cơ hồ là cùng một lời nói. Bởi vì bọn họ trơ mắt nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo phóng về hướng cực nóng dương tuyền. Xem ra Hoắc Vũ Hạo vì thất bại, không thể hái được Tương Tư Đoạn Trường Hồng mà dường như muốn điên cuồng.
Hoắc Vũ Hạo tốc độ quá nhanh, khi Vương Thu Nhi kịp phản ứng, hắn đã vọt tới trước mặt của cực nóng dương tuyền. Không chút do dự quỳ rạp xuống trước mặt dương tuyền tràn đầy nóng bỏng lực. Đem hai tay của hắn, đồng thời đưa vào trong Cực Hạn Hỏa nóng bỏng dương tuyền.
Toàn thân tràn đầy Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực, hắn giống như là một định trang hồn đạo đạn pháo tùy thời có thể nổ tung, khi song chưởng trong nháy mắt tiếp xúc với hồ, cực nóng dương tuyền ầm ầm nổ vang, dương tuyền phun lên cao. Hơi thở kinh khủng kia thậm chí khiến Vương Thu Nhi cũng té ngã.
Toàn thân của Hoắc Vũ Hạo cũng bốc lên hơi nước nồng nặc, đó là kết quả của Cực Hạn Băng cùng Cực Hạn Hỏa đang đối kháng nhau. Mà trong giờ khắc này, hắn như người si như người say, đối với hết thảy dường như cũng hoàn toàn không còn cảm giác. Hai tay của hắn chậm rãi múc nước của cực nóng dương tuyền lên, đưa đến trước mặt mình.
Đại lượng hơi nước, không ngừng từ trong song chưởng của hắn bốc hơi lên. Mặc dù có Cực Hạn Băng hộ thể, nhưng mà lúc này hắn căn bản không có bất kì ý nghĩ muốn bảo vệ mình, hai tay của hắn nhanh chóng nổi bong bóng, đỏ bừng, tựa như trứng hoặc tôm được nấu chín.
"Đông Nhi! Tình yêu của huynh đối với muội, tuyệt đối không có bất kỳ tạp chất. Huynh nhất định sẽ thành công." Hắn quỳ gối ở bên cạnh dương tuyền, trong lúc U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cùng với hàng vạn hàng nghìn Tiên Thảo, độc thảo đang nhìn soi mói, trong lúc Vương Thu Nhi chỉ thiếu chút nữa là có thể bắt được hắn. Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, giơ tay lên. Đem một ít nóng bỏng cực hạn dương tuyền đưa vào trong miệng mình.
Một cổ hỏa hồng sắc trong nháy mắt từ đầu của Hoắc Vũ Hạo lan tràn khắp người. Từ trên người hắn, một tầng băng vụ nồng đậm trong nháy mắt nổ bung, đánh tay của Vương Thu Nhi văng ra bên ngoài.
Hoắc Vũ Hạo không có ngừng lại, sắc mặt của hắn đã là một mảnh đỏ bừng, cả người hắn giống như là uống rượu say. Nhưng hắn đột nhiên quay lại, kích phát hồn kỹ di chuyển tức thời của Tả Thoái Cốt.
Kim quang chợt lóe, hắn lại có thể vượt qua cả khoảng cách có thể viễn trình, lại tới tảng đá lớn màu đen kia. Đi tới trước mặt Tương Tư Đoạn Trường Hồng.
Hai mắt của hắn lúc này cũng đã biến thành một mảnh màu đỏ, trên mặt của hắn lại mỉm cười một cách thỏa mãn. Chẳng qua phần thỏa mãn này cùng khuôn mặt đỏ bừng của hắn, lộ ra vẻ có chút quỷ dị, nhưng mà cũng có chút thần thánh!
"Không, ngươi sẽ chết." Vương Thu Nhi bi thống kêu một tiếng, nàng cũng kích phát hồn kỹ di chuyển tức thời, Nhưng nàng không thể giống như Hoắc Vũ Hạo đột phá truyền tống đến được xa như vậy. Hết thảy cũng không kịp . Nàng trơ mắt nhìn tay phải của Hoắc Vũ Hạo, lần thứ hai đánh vào trên lồng ngực mình.
Một ngụm tâm huyết từ trong miệng đã nuốt vào nóng bỏng dương tuyền mà trở nên nóng hổi của hắn điên cuồng bắn ra, phun ở trên Tương Tư Đoạn Trường Hồng trước mặt.
Một cái chớp mắt này, thời gian tựa như dừng lại. Mạnh mẽ như Vương Thu Nhi cũng bổ nhào, ngã xuống đất, nước mắt đã hiện đầy trên khuôn mặt của nàng. Vào giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra những gì mình thấy được. Nhưng vào giờ khắc này, nàng cảm thấy tim của mình đã chết.
"Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo!" Vương Thu Nhi nhẹ giọng bi thống, bi thống nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lại trừng thật to, trừng mắt nhìn gốc hoa nhỏ màu trắng trước mặt mình, trừng mắt nhìn máu tươi của mình chảy trên nó.
Băng tan ra rồi. Máu của hai lần phun ra lặng lẽ dung hợp ở chung một chỗ, ở lặng lẽ thấm vào trong đóa hoa nhỏ kia. Một tầng thánh khiết quang mang, lẳng lặng từ trong đóa hoa nhỏ đó phát ra, đem Hoắc Vũ Hạo bao phủ ở bên trong. Nó run rẩy nhẹ, hướng về phía trước lay động. Một ít máu huyết trên mặt cánh hoa đại biểu thương tâm lại thấm mất đi.
Mặc dù nhìn qua nó cũng vẫn nhỏ yếu như vậy, nhưng mà khi nó phá vỡ ô tuyệt thạch bay lên, trong chớp mắt, thực vật xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn và trong sơn cốc, bao gồm U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, Bát Giác Huyền Băng Thảo, Kỳ Nhung Thông Thiên cúc, toàn bộ đều khép lại, toàn bộ rũ xuống. Giống như là các thần tử hướng quân vương của mình hành lễ vậy.
Đóa hoa nhỏ màu trắng kia lẳng lặng bay tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, lẳng lặng dán ở trên hai gò má của hắn, giống như là tìm tới người yêu của mình, tản ra sáng bóng như ngọc.
Hoắc Vũ Hạo ngây dại , ánh mắt của hắn cũng ngây dại . Mặc dù hai tay của hắn đã nổi đầy bọc nước , hơn nữa còn đang thối rữa. Mặc dù miệng, mũi, thậm chí là thất khiếu của hắn cũng đang không ngừng chảy máu, sau đó hóa thành vụn băng bay ra, nhưng hắn vẫn cười, thỏa mãn cười.
Hắn hé miệng muốn nói chuyện, nhưng mà cổ họng của hắn, cũng đã bị nóng bỏng dương tuyền kia làm bỏng. Chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn, chỉ có thể miễn cưỡng từ cái miệng của hắn đoán ra, hắn tựa hồ muốn nói.
"Đông Nhi, huynh thành công rồi."
Đóa hoa nhỏ màu trắng kia cũng lẳng lặng dán chặt ở trên khuôn mặt của hắn, không có rơi xuống, sáng bóng như ngọc, lặng lẽ lóe lên, giống như là muốn an ủi thân thể tràn đầy vết thương của hắn.
Thân thể của Hoắc Vũ Hạo thoáng động một cái, suýt nữa ngã xuống. Hắn miễn cưỡng nghiêng đầu sang chỗ khác, đem ánh mắt nhìn về phía Vương Thu Nhi. Trong ánh mắt, tràn đầy khẩn cầu.
Vương Thu Nhi bò dậy, vào giờ khắc này, vô luận nội tâm của nàng cao ngạo cỡ nào, bi thương cỡ nào, cũng hoàn toàn nói không ra nửa câu cự tuyệt lời của hắn.
"Ta, ta đáp ứng ngươi." Vương Thu Nhi khóc không thành tiếng nói.
Hoắc Vũ Hạo đôi môi giật giật, một ngụm lớn máu tươi từ trong miệng hắn xông ra, thân thể của hắn, rốt cục chậm rãi lảo đảo, ngã xuống trên mặt đất. Nhưng cho dù trong nháy mắt hắn ngã xuống, hắn vẫn có thể miễn cưỡng thay đổi hướng đầu của mình, không để cho Tương Tư Đoạn Trường Hồng rơi xuống đất, sợ đè hư đóa hoa nhỏ gầy yếu kia. Không, hẳn là sợ phá hư hy vọng sống sót của Vương Đông Nhi.
Vương Thu Nhi từng bước từng bước, chậm rãi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo
Thân thể của hắn, không theo quy tắc gì té ngã trên mặt đất, máu tươi vẫn từ miệng và mũi không ngừng chảy ra. Sinh cơ của hắn đang biến mất với tốc độ kinh người. Hai tay của hắn đã thối rữa, dần dần có thể thấy được xương. Một cổ nồng đậm hàn khí ở trong cơ thể hắn đang bành trướng với tốc độ kinh người, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Hắn, hắn sẽ chết. Hắn sẽ phải chết đúng không?
Tim của Vương Thu Nhi đang run rẩy, nàng xoay người lại, quay người lại nhìn về phía U Hương Khỉ La Tiên Phẩm.
"Cái gì có thể cứu hắn, cái gì có thể cứu hắn." Nàng cơ hồ hét như là bệnh nhân tâm thần. Vừa nói, nàng đột nhiên ôm lấy Hoắc Vũ Hạo, bay trở lại trước mặt U Hương Khỉ La Tiên Phẩm.
Thanh âm của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm tràn đầy bi thương: "Thương thế của hắn quá nặng. Hắn uống nóng bỏng dương tuyền kia, đã khiến cổ họng của hắn bỏng cả rồi, khí quản, thậm chí là tâm mạch. Hắn căn bản cũng không có điều động Cực Hạn Băng trong cơ thể đi đối kháng nóng bỏng dương tuyền. Bởi vì như vậy hắn mới có thể phun ra nóng bỏng tâm huyết kia. Đây mới thật sự là tâm huyết! Hắn là người tốt nhất mà ta đã thấy. Chấp nhất của hắn đối với tình yêu, tuyệt đối không thua gì Đường Tam cùng Tiểu Vũ năm đó.
"Đừng nói những lời nhảm nhí này nữa, có thể cứu được hắn hay không? Nếu như hắn chết, ta cho hết thảy tất cả các ngươi chôn cùng hắn." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thu Nhi mang theo nước mắt, nhưng trong nháy mắt này, một cổ uy nghiêm khó có thể hình dung chợt từ trên người nàng bộc phát ra. Tóc dài màu lam phấn của nàng nhanh chóng biến thành màu vàng, ở sau ót tung bay lên, tròng mắt màu lam phấn cũng đồng dạng hóa thành màu vàng. Một cổ hơi thở khó có thể hình dung bắt đầu phát ra từ trên người nàng. Kim sắc cũng bắt đầu từ trên người của nàng lan tràn ra phía ngoài với tốc độ kinh người. Đem hết thảy chung quanh cũng nhuộm thành màu vàng. ( sao viết giống như đang biến thành siêu sayda thế )
Thực vật bắt đầu run rẩy, cảm xúc sợ hãi bắt đầu nhanh chóng lan tràn.
"Dừng lại, trước tiên ngươi hãy dừng lại đã." Thanh âm của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm run rẩy nói.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Hắn chết, ta chết, mọi người chúng ta cùng chết." Kim quang dừng lại, từng chữ từ trong miệng của nàng nói ra, thật kiên định. Kiên định đến mức đáng sợ.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm tựa hồ có chút dại ra nói: "Hắn, người hắn yêu tựa hồ cũng không phải là ngươi mà."
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Cái đó và lời nói của ta có quan hệ gì sao? Hắn yêu ta hay không cũng không quan trọng, nhưng mà, ở một khắc mới vừa rồi, ta đã hiểu, ta đã yêu hắn. Nếu hắn có thể vì nàng ta dâng lên cả sinh mệnh, như vậy, ta cũng có thể dâng sinh mệnh của ta cho người ta yêu. Ngươi, có cách hay không? Nếu như ngươi không có, ta có. Nhưng mà biện pháp của ta nếu như sử dụng ra, các ngươi đều phải chết."
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm thở dài một tiếng, nói: "Vốn là không có. Nhưng mà ngươi đã thương hắn như vậy, có lẽ, còn có một cơ hội. Trừ phi ngươi có thể ….. "
Sử Lai Khắc học viện.
Hải Thần Đảo trên Hải Thần Hồ. Hải Thần Các Trên Hải Thần Đảo.
Hoàng Kim Thụ tản ra khí tức sinh mệnh nhu hòa, nhưng ở trong hơi thở nhu hòa lại có một tia bất đồng.
Vương Đông Nhi lẳng lặng ngồi ở trong phòng của Hoắc Vũ Hạo, cửa sổ mở ra, khiến cho nàng có thể nhìn ra thảm thực vật xanh tươi tốt ở bên ngoài. Có thể giờ này khắc này, ở trong con ngươi của nàng tựa hồ tất cả cũng là màu xám tro.
Ở chỗ này, nàng đã ngồi một ngày một đêm, một ngày một đêm không nhúc nhích.
Mười ngày nay, nàng cùng các đồng bạn tìm khắp phương viên trăm dặm trong Sử Lai Khắc học viện, tìm đến mỗi một cái góc nhỏ trong thành Sử Lai Khắc. Thậm chí tìm cả một vùng của Tinh Đấu đại sâm lâm.
Nhưng mà vẫn không có nửa phần tin tức của huynh ấy.
Vương Đông Nhi hai mắt có chút sưng đỏ, nàng cũng không biết mình đã khóc mấy lần.
Lúc ban đầu khi nàng vừa phát hiện hắn và Vương Thu Nhi cùng nhau biến mất. Trong lòng của nàng trừ một mảnh lạnh như băng ở ngoài còn tràn đầy tức giận. Huynh ấy, huynh ấy phản bội ta sao? Không, Vũ Hạo của ta sẽ không. Hai cái bất đồng ý niệm này xuất hiện ở trong đầu, không ngừng ở trong nội tâm của nàng đấu đá.
Ngưu Thiên cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra, ban đầu hắn đưa túi gấm cho Vương Đông Nhi, giờ cũng đã trở thành một phần khảo nghiệm đối với nàng. Một phần khảo nghiệm làm nàng đau đến không muốn sống.
Lúc ban đầu tức giận cùng lạnh như băng, theo thời gian dần dần phát sinh biến hóa. Sự tức giận càng ngày càng mãnh liệt. Nàng hận vì không lập tức tìm được hắn, nắm được ngực của hắn, hỏi hắn, tại sao phải rời đi, tại sao phải cùng Vương Thu Nhi cùng nhau rời đi. “Chẳng lẽ thật sự là do muội không tốt, nàng ta thật sự yêu huynh hơn muội sao?
Tức giận, thậm chí đã từng suýt nữa làm Vương Đông Nhi mất đi lý trí.
Nhưng mà khi tức giận qua đi, trong nội tâm nàng chỉ còn lại nồng đậm sợ hãi.
Lúc trước nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ mất Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà khi thật sự mất đi, nàng mới phát hiện, mình không thể không có huynh ấy. Không có huynh ấy, toàn bộ thế giới cũng biến thành màu xám tro. Trở nên lờ mờ không ánh sáng.
Tức giận qua đi, chỉ còn lại một loại khó có thể hình dung tư niệm và tưởng niệm.
Lúc này, trong lòng của Vương Đông Nhi chỉ có một ý niệm. Chỉ cần huynh trở về, cái gì muội đều không hỏi. Muội tin tưởng huynh yêu muội mà thôi. Vũ Hạo, cầu xin huynh trở về đi.
Ngay khoảnh khắc đó, nàng khóc, nàng thương tâm khóc suốt một đêm. Ngày thứ hai nàng đứng lên, tiếp tục kiên cường đi tìm tung tích của hắn.
Mãi đến ngày hôm qua khi nàng trở lại Hải Thần Các, mới có chút mất hết can đảm. Tâm tình của nàng tiếp tục phát sinh biến hóa.
Vũ Hạo, huynh trở về đi. Chỉ cần huynh trở về, để muội thấy được huynh vẫn ổn, thấy được huynh vẫn còn sống, thấy được huynh không gặp bất cứ chuyện gì. Vô luận huynh chọn lựa như thế nào, muội cũng sẽ không giận dữ với huynh. Nếu như huynh còn yêu muội một chút, muội nguyện ý, nguyện ý cùng nàng yêu huynh. Vũ Hạo, huynh trở về đi, huynh về là tốt thôi mà? Muội chờ huynh, vô luận bao lâu, muội đều ở chỗ này chờ huynh.
Vì thế, nàng đi tới phòng của hắn, cứ như vậy lẳng lặng ngồi đó.
Bối Bối đã tới, các đồng bạn đều đã tới. Thậm chí Ngôn Thiểu Triết, Huyền Lão cũng đã tới khuyên nàng, nhưng mà đối với lới khuyên của bọn họ, Vương Đông Nhi căn bản một chữ đều không có nghe được. Nàng đã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong thế giới của mình. Trong thế giới của nàng chỉ có Hoắc Vũ Hạo.
Mãi đến lần này khi Hoắc Vũ Hạo mất tích, nàng mới hoàn toàn biết được mình yêu hắn nhiều như vậy, yêu hắn khắc sâu như vậy.
Nàng sợ, sợ Hoắc Vũ Hạo giống như Đường Nhã và Mã Tiểu Đào, một đi không về.
Vũ Hạo, huynh về là tốt thôi mà? Vô luận huynh muốn như thế nào, muội đều đáp ứng. Chỉ cần huynh trở về.
Nước mắt, lại một lần nữa không tự chủ chảy xuôi xuống dọc theo hai gò má, Vương Đông Nhi chậm rãi đứng lên, đi đến trước giường của Hoắc Vũ Hạo, đầu tiên là im lặng ngồi xuống, sau đó lại im lặng nằm xuống, lấy cái gối đầu của hắn đặt tại ngực mình thật lâu. Ngửi thấy một mùi vị như còn sót lại. Lệ rơi đầy mặt.
Thì ra yêu một người là thống khổ như vậy, khắc cốt ghi tâm như vậy. Vũ Hạo, Vũ Hạo, huynh có biết không? Rốt cục huynh đang ở nơi nào! Chỉ cần huynh bình an trở về, xem như dùng tánh mạng của muội để đánh đổi muội cũng nguyện ý. Muội chỉ muốn nhìn thấy huynh vẫn ổn, dù không thể ở cùng với huynh, muội cũng nguyện ý.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, lưu lại bóng cây xoay vòng. Không khí tươi mới theo cửa sổ lan vào trong phòng, nhẹ nhàng du lãng.
"Đông Nhi, Đông Nhi!" Đúng lúc này, ở bên ngoài một cái thanh âm vội vàng vang lên.
Vương Đông Nhi nằm ở trên giường không hề động, nàng lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào trong mùi vị đã lưu lại không còn nhiều lắm của Hoắc Vũ Hạo.
Cửa mở, một đạo thân ảnh màu tím giống như bay vào trong phòng. Ánh mắt tìm dáo dát, liền thấy được Vương Đông Nhi ở trên giường.
"Đông Nhi, mau, mau đứng lên. Vũ Hạo, Vũ Hạo, hắn đã trở lại."
Hai chữ Vũ Hạo, giống như là ma chú vậy, trong nháy mắt nàng từ trên giường bắn lên, đôi mắt to vô thần màu lam phấn lập tức lần nữa khôi phục, ngơ ngác nhìn nữ nhân tuyệt sắc trước mặt.
Người ban nãy xông vào phòng gọi nàng, đúng là trong Sử Lai Khắc Thất Quái bài danh thứ tư, Giang Nam Nam.
Lúc này Giang Nam Nam vẻ mặt căm phẫn, tựa hồ bởi vì chuyện gì đó mà tức giận.
"Là thật, thật sự. . . , huynh ấy, huynh ấy thật sự đã trở lại?" thanh âm của Vương Đông Nhi kịch liệt run rẩy, khiến cho thân thể mềm nhũn ra.
Nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của nàng, trong ánh mắt của Giang Nam Nam nhất thời tràn ngập không cam lòng, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
"Nam Nam tỷ, đúng là huynh ấy trở về chứ? Tỷ nói cho muội biết, nói cho muội biết đi!" Vương Đông Nhi một tay bắt lấy bả vai của nàng, trong ánh mắt vội vàng nương theo nước mắt đang dâng tràn.
"Ừ, hắn đã trở lại. Nhưng mà cùng Vương Thu Nhi kia cùng quay về." Giang Nam Nam đúng là vẫn còn có chút không cam lòng liền nói ra.
" Cái tên Hoắc Vũ Hạo hỗn đản này, tỷ sẽ không tha cho hắn. Muội tốt với hắn như vậy, hắn làm sao có thể cùng Vương Thu Nhi kia đi cùng chứ. Bọn họ vừa trở về. Ta gặp được bọn họ ở bên ngoài học viện, sau đó liền lập tức gấp gáp trở về thông tin cho muội. Đông Nhi, muội đi làm gì? Muội đừng đi! Tên hỗn đản đó. . ."
Lời nàng nói còn chưa hết, Vương Đông Nhi đã từ cửa sổ bay ra ngoài, hai cánh huyễn lệ của Quang Minh Nữ Thần Điệp triển khai, mang theo thân thể mềm mại của nàng nhanh như điện chớp hướng ra cửa lớn của học viện Sử Lai Khắc.
Giang Nam Nam thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Quan tâm tất loạn, thật sự là quan tâm tất loạn mà! May mắn ta đã đi nói cho Bối Bối bọn họ biết trước. Cái tên Hoắc Vũ Hạo ngu ngốc này, lão nương sẽ không tha cho ngươi. Đông Nhi vì ngươi đòi sống đòi chết, ngươi lại cùng nữ nhân khác …. , hừ!"
Vừa nói xong Giang Nam Nam cũng như một viên đạn nhảy dựng lên, nơi này là Hải Thần Các, nàng cũng không dám giống Vương Đông Nhi xuyên cửa sổ mà bay ra, chỉ là nhanh chóng theo đường cũ, ra khỏi Hải Thần Các, mới đi hướng về cửa lớn của học viện.
Trong cửa lớn của học viện Sử Lai Khắc, thuận một đường hướng thẳng vào phía trong, cuối đoạn đường này chính là Hải Thần Hồ, bắt đầu rẽ hướng hai bên phân thành đường mòn. Có thể tiến vào bên trong viện. Mà ở nơi cuối cùng này, cũng đặt một pho tượng.
Giờ này khắc này, ở trước pho tượng này, một thiếu nữ sắc mặt quật cường bị bao vây ở giữa.
Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Tiêu Tiêu, sắc mặt của bốn người đều có chút không tốt. Mà người bị bọn họ vây quanh, đúng là người đã mất tích cỡ chừng mười ngày, Vương Thu Nhi. Ở sau lưng của Vương Thu Nhi, còn cõng một người, còn không phải là người đã cùng nàng cùng nhau mất tích nhiều ngày, Hoắc Vũ Hạo sao?
Bộ dáng của Hoắc Vũ Hạo có chút kỳ quái, dường như hắn đang ngủ, im lặng ở trên lưng của Vương Thu Nhi, trùm bởi một kiện áo to lớn và dài, rõ ràng không phải là y phục của hắn, tròng lên cả hai tay. Trên mặt của hắn có một phần mỉm cười thỏa mãn, thậm chí còn có một đóa hoa nhỏ màu trắng dán chặt trên má. Nhìn qua thập phần kỳ dị.
"Các ngươi tránh ra." Vương Thu Nhi lạnh lùng nói.
Cho dù Bối Bối bình thường luôn luôn lịch sự nho nhã, lúc này sắc mặt cũng giận dữ, "Vương Thu Nhi, Vũ Hạo sao rồi? Hắn là cùng ngươi cùng đi ra ngoài mà?"
Thanh âm của Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Không sai, hắn là cùng ta cùng đi ra ngoài "
"Các ngươi, các ngươi tại sao có thể. . . , " Tiêu Tiêu phẫn nộ nói.
Vương Thu Nhi khinh thường hừ một tiếng, "Chúng ta như thế nào lại không thể?"
"Ngươi" . . ." Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng, đã muốn xông lên trước. Nhưng Hòa Thái Đầu vội vàng kéo tay nàng lại, bọn họ đều biết rõ Vương Thu Nhi, thực lực của nàng không tầm thường, Tiêu Tiêu mạo muội xông lên, chỉ sợ sẽ “ăn hành” ( nguyên gốc: nếm quả đắng )
Từ Tam Thạch trầm giọng nói: "Vương Thu Nhi, trước tiên ngươi hãy giao Vũ Hạo cho chúng ta. Hắn rốt cuộc sao rồi? Tại sao phải nhờ ngươi cõng trở về đây. Còn có, các ngươi đã đi đến nơi nào?"
Vương Thu Nhi lại lạnh giọng nói: "Vương Đông Nhi đâu? Hoắc Vũ Hạo trở về, nàng vì cái gì không có mặt."
"Ngươi còn tính hướng Đông Nhi thị uy hay sao?" Tiêu Tiêu tức giận nói. Vừa nói xong, từ dưới chân của nàng, hai vàng, hai tím, một đen, năm cái hồn hoàn, Đại Đỉnh màu đen liền ẩn hiện ở trước người. Làm ra khả năng lúc nào cũng có thể công kích.
Vương Thu Nhi dĩ nhiên là không sợ, ánh mắt của nàng cực độ cô đọng lại, trên người càng tản ra hơi thở nguy hiểm mãnh liệt.
Bối Bối sắc mặt không tốt nói : "Vương Thu Nhi, mặc dù chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Vũ Hạo cùng ngươi cùng nhau mất tích lâu như vậy, khẳng định cùng ngươi có liên quan. Nếu như ngươi không chịu đem Vũ Hạo giao cho chúng ta, cũng đừng trách ta không khách khí."
Đối với trạng thái bây giờ của Hoắc Vũ Hạo, trong lòng hắn cũng có chút bất an, với tu vi của Vũ Hạo, tại sao có thể ngủ ở trên lưng của Vương Thu Nhi? Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
Vương Thu Nhi giống như là không nghe thấy lời uy hiếp của Bối Bối, lạnh lùng nói: "Vương Đông Nhi đâu?"
Bối Bối hừ lạnh một tiếng, Hồn Hoàn tức thì từ dưới chân dâng lên. Hắn lúc này là nổi giận thật sự. Tìm Hoắc Vũ Hạo, bọn họ tìm đã mười ngày nay! Vương Đông Nhi thì sắc mặt tái nhợt, mỗi ngày đều ở trước mặt bọn hắn. Mà ngay cả hắn, đối với tiểu sư đệ luôn luôn yêu thích này cũng đã có chút bất mãn.
Vừa thấy Bối Bối phóng xuất ra Hồn Hoàn, Hòa Thái Đầu lập tức nhảy lùi lại, Hồn Đạo Khí trọng pháo vác lên vai. Từ Tam Thạch thì tiến tới một bước, Vũ Hồn Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn cũng phóng thích ra ngoài. Mặc dù lúc này thất quái chỉ có bốn người, nhưng sự phối hợp của bọn họ cũng không kém.
Vương Thu Nhi đứng ở nơi đó bất động, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ, "Ta không cùng bọn ngươi đánh nhau, như vậy sẽ làm bị thương đến hắn. Kêu Vương Đông Nhi ra đây."
Từ Tam Thạch tức giận hừ một tiếng, vừa sải bước tiến tới trước, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trong tay hướng Vương Thu Nhi ném tới.
Đúng lúc này, rực rỡ lam sắc từ trên trời giáng xuống, mang theo vài phần duyên dáng, tiếng gọi to vang lên, "Vũ Hạo, Vũ Hạo ở đâu?"
Vương Đông Nhi từ trên trời giáng xuống, vừa vặn dừng ở mấy thước trước người Vương Thu Nhi.
Hai vị thiếu nữ giống nhau như đúc, cứ như vậy đối mặt với nhau. Nhìn thấy Vương Đông Nhi, trong lòng Vương Thu Nhi cũng hơi chấn động, Vương Đông Nhi vốn là tuyệt sắc giờ đây tràn ngập tái nhợt. Toàn thân nhìn qua giống như là một chút sinh cơ cũng không có. Hai tròng mắt sưng đỏ, người ốm đi vài vòng, chỉ là nói sơ thôi đó. Lúc này mới vẻn vẹn có mười ngày thôi mà sao giống như tính mạng của nàng tựa như đã trôi mất.
Vương Đông Nhi không có nhìn Vương Thu Nhi, ánh mắt của nàng đã rơi vào trên người của Hoắc Vũ Hạo, nhất thời bi thống một tiếng, "Vũ Hạo, Vũ Hạo, huynh làm sao vậy?" Vừa nói, liền chạy tới trước mặt Vương Thu Nhi. Chỉ nhìn thoáng qua, nàng cũng cảm giác được Hoắc Vũ Hạo không ổn. Giữa bọn họ có Vũ Hồn dung hợp, liên lạc với nhau thập phần chặt chẽ. Nhưng lúc này Vương Đông Nhi lại rõ ràng không cảm giác được Vũ Hồn trong thể nội của Hoắc Vũ Hạo, nguyên vốn hẳn phải là sinh cơ bừng bừng cường đại Vũ Hồn chứ.
Vương Thu Nhi khoát tay, chặn Vương Đông Nhi lại.
Vương Đông Nhi lặng đi một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Vương Thu Nhi nhìn qua, thấy trong mắt của Vương Đông Nhi là buồn bả cùng đau lòng. Vương Đông Nhi nhìn qua, thấy được trong mắt của Vương Thu Nhi là cô đơn.
"Ta sẽ đem hắn giao cho ngươi. Nhưng mà ngươi hãy nghe ta nói hết lời." Vương Thu Nhi thản nhiên nói.
Vương Đông Nhi vội vàng nói : "Huynh ấy, Huynh ấy rốt cuộc là làm sao? Ngươi có lời gì có thể nói sau hay không, để cho ta xem huynh ấy trước."
Thanh âm của Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, hắn không chết được đâu."
Vương Đông Nhi miễn cưỡng ổn định một chút tâm thần của mình, gật gật đầu, nói : "Được, vậy ngươi nói đi."
"Không được." Bối Bối lúc này đã đi tới bên cạnh Vương Đông Nhi, quả quyết nói.
Bây giờ tình huống thân thể của Vương Đông Nhi quá kém, mọi người ở đây cũng thấy được, Vương Thu Nhi cũng không có lời gì hay ho để nói. Vạn nhất Vương Đông Nhi nhận lấy mãnh liệt kích thích thì làm sao bây giờ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...