Nếu ứng dụng cho Hồn Đạo Khí cao cấp cộng thêm bình sữa phong kín thì viễn cảnh về một sư đoàn quân chính quy không có Hồn Đạo Sư nhưng vẫn có thể dùng Hồn Đạo Khí sẽ không còn quá xa vời! Chi phí thì không thành vấn đề, chỉ cần Thái Tử nắm giữ được quân đoàn này trong tay thì còn ai dám tranh phong! Hộp sắt này chính là cơ hội để ta vương đến địa vị đỉnh cao trong đế quốc đồng thời lưu danh sử sách.
Nghĩ đến đây thì Kính Hồng Trần đã cảm thấy phấn khích, hắn mạnh mẽ đè cơn giận xuống, nhíu mày nói:
- Này nhóc, phát minh của ngươi quả thật không tồi, tính ra cũng rất có ích đối với sự phát triển của Hồn Đạo Khí. Nhưng ngươi nên biết rắng bây giờ nó mới chỉ là một kết cấu sơ sài và còn phải cần hoàn thiện nhiều, mà công tác hoàn thiện đó thì chỉ có chúng ta là làm được. V vậy cho dù ta sẵn lòng trả giá tốt nhưng cũng không thể bỏ ra một cái giá quá cao như thế. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi đưa ra điều kiện mà đôi bên cùng có lợi đi, nếu không thì không cần bàn nữa.
( lúc này đang trả giá nên không gọi HVH là cậu nữa mà đổi thành ngươi – dg )
Hoắc Vũ Hạo im lặng suy nghĩ khoảng một phút rồi trả lời:
- Thôi được, nếu Đường chủ có thành ý như vậy thì đệ tử cũng nên cho ngài một câu trả lời thích hợp.
Hắn lại giơ tay trái lên, bàn tay trái vốn còn hai ngón thì ngón út lại bị hắn gập lại chỉ còn ngón giữa thẳng dài chỉa thẳng lên trời.
Kính Hồng Trần ngây người nhìn bàn tay kia gần vài giây mới kịp phản ứng, hắn giận dữ quát to:
- Cút!
Khuôn mặt của Lâm Giai Nghị cũng tái đi, nếu không phải còn có Kính Hồng Trần ở đây thì hắn đã ra tray đánh Hoắc Vũ Hạo một trận.
Hoắc Vũ Hạo tựa hồ không nhận ra lửa giận sắp bùng nổ của hai người mà tiếp tục nói:
- Hai người chớ nóng giận, đã mua bán thì không nói chuyện tình cảm. Hộp đen này là do đệ tử hao phí tâm sức làm ra để tặng ngài làm kỷ niệm, xem ra là đệ tử sai lầm rồi. Chẳng những ngài phá hủy nó mà còn nhục mạ đệ tử, vậy thì tạm biệt vậy. Còn nữa, tâm tình đệ tử lúc này rất không tốt nên quyết định tăng giá, ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín, không trả giá nữa, đổi được thì đổi, ngài nghĩ kỹ đi!
Nói xong hắn liền xoay người như rời đi.
Kính Hồng Trần muốn gọi hắn lại nhưng vì mặt mũi nên chưa tiện lên tiếng. Hắn đưa mắt nhìn hộp đen trong tay rồi tiếp tục ý nghĩ lúc trước.
Bình sữa phong kín nếu được nghiên cứu thành công có thể tập trung hội tụ năng lượng của Hồn Đạo Khí. Tiếp đó thông qua kết cấu đặc biệt của chiếc hộp đen này thì một bình sữa cấp bốn nếu được bổ sung đầy đủ Hồn Lực thì lúc trên chiến trường có thể liên tục bắn ra vài chục tia Hồn Đạo Xạ Tuyến.
- Gọi hắn quay lại
Sau một hồi đắn đo thì Kính Hồng Trần đã đưa ra quyết định, hắn cắn răng nói với Lâm Giai Nghị.
Lâm Giai Nghị vẫn chưa theo kịp tình huống, hắn nhìn vào khuôn mặt kỳ lạ của Kính Hồng Trần rồi hỏi lại:
- Đường chủ, ngài không thể dung túng thằng nhóc này quá. Hay để ta đi dạy dỗ nó một phen!
- Ta nói gọi hắn trở về, ngươi không nghe được tiếng người à?
Kính Hồng Trần quát to khiến Lâm Giai Nghị sợ tới mức xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Một phút đồng hồ sau, Hoắc Vũ Hạo lại đứng trước mặt Kính Hồng Trần.
- Ngồi đi.
Kính Hồng Trần chỉ vào cái ghế dựa trước bàn. Sau đó quay đầu nhìn Lâm Giai Nghị nói:
- Rót cho hắn chén nước rồi ra ngoài!
- Vâng
Lâm Giai Nghị không dám hỏi thêm điều gì, rót chén nước đặt trước mặt Hoắc Vũ Hạo rồi rời đi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng không khách sáo nữa, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt Kính Hồng Trần, cầm lấy chén nước, nhìn thoáng qua Lâm Giai Nghị vừa mới đi ra ngoài rồi hỏi Kính Hồng Trần:
- Đường chủ, trong nước này không có độc chứ.
Lửa giận vừa được Kính Hồng Trần kìm nén suýt chút nữa bùng nổ:
- Ngươi. . . . . .
Hắn suýt nữa vì tức mà ra tay đánh chết Hoắc Vũ Hạo.
- Không có!
Nhớ đến tầm quan trọng của vật kia nên Kính Hồng Trần vẫn cố nhịn rồi bình tĩnh đáp lời.
- Vậy thì may quá.
Hoắc Vũ Hạo tuy nói thế nhưng không uống nước, hắn đặt chén nước lại trên bàn ra vẻ như vẫn không tin tưởng. Sắc mặt Kính Hồng Trần đã bắt đầu đỏ lên!
- Đừng ra giá trên trời nữa, hãy cho ta một cái giá hợp lý!
Kính Hồng Trần nói thẳng, lão thật sự không muốn phải dây dưa thêm với thằng nhóc này.
- Giá à, ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín, không thêm không bớt.
Hoắc Vũ Hạo lại giơ ra ba ngón tay, nhưng không hiểu vì sao Kính Hồng Trần lại cảm thấy ngón giữa của hắn đặc biệt ngứa mắt.
- Ngươi biết rõ điều kiện này không có khả năng thực hiện được.
Kính Hồng Trần lạnh lùng nói
- Nếu vậy, ngươi ra ngoài được rồi.
- Hả, vậy lúc nãy ngài còn gọi đệ tử quay lại làm gì? Đi tới đi lui cũng mỏi chân lắm đó.
Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo đứng lên liền đi ra ngoài, hoàn toàn mang cái bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
- Ngươi. . . . . .
Kính Hồng Trần cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức giận.
- Quay lại!
Nổi giận gầm lên một tiếng,
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không giống biểu hiện đáng ghét bề ngoài của hắn, hắn thực tế đang thầm tán thưởng ánh mắt đánh giá người khác của sư phụ Long Thần Đấu La Mục lão. Mục lão đã từng đánh giá Kính Hồng Trần rất cao, nói lão là kẻ kiêu hùng, tính cách chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là quá nóng nảy cương trực dễ dàng nổi giận. Mà một khi nổi giận thì người ta sẽ đánh mất tỉnh táo và dễ dàng phán đoán sai tình huống. Hoắc Vũ Hạo cũng lợi dụng điểm này mà bày ra bộ mặt ti tiện như vừa rồi.
- Ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín thì không thể được. Ta công nhận sáng chế của ngươi rất tốt, nhưng ngươi cũng hiểu rõ những điều ta nói lúc nãy, nó chỉ thật sự có giá khi được bọn ta nghiên cứu.. Một kiện Hồn Đạo Khí cấp tám và năm trăm vạn kim hồn tệ được chứ?
Hoắc Vũ Hạo lập tức lắc đầu:
- Không được, không được. Đây chính là kết tinh tâm huyết của đệ tử, ít nhất phải là Hồn Đạo Khí cấp chín! Cấp tám thì không có ý nghĩa.
- Không được, mỗi một kiện Hồn Đạo Khí cấp chín đều là vũ khí mang tính chiến lược của đế quốc Nhật Nguyệt, không thể tùy ý mua bán trao đổi.
Hoắc Vũ Hạo vỗ vào ngực mình, nói:
- Đường chủ đừng lừa đệ tử nữa. Năm đó ngài ở Hải Thần Các đã nhẹ nhàng tung ra một kiện khi sư phụ của đệ tử hỏi đến, Cái Hồng Trần Quyến Luyến này đến bây giờ vẫn còn hữu dụng đối với đệ tử đó!
(chắc thằng nhóc đang chơi chữ, Hồng Trần Quyến Luyến ý nói Kính Hồng Trần khi đưa ra món này vẫn còn đau lòng quyến luyến )
Gân xanh trên trán Kính Hồn Trần nổi lên, thằng nhóc này đúng thật là biết chơi mà. Lúc đó không đưa ra thì làm gì còn mạng mà trở về! Nhưng hắn cũng không thể nói thẳng ra việc này với Hoắc Vũ Hạo, khuôn mặt hắn lúc này bắt đầu chuyển màu lúc đỏ lúc xanh.
- Không được là không được. Hai kiện Hồn Đạo Khí cấp tám!
Kính Hồng Trần rít lên, lúc này hắn đã chồm dậy hai tay chống thẳng lên mặt bàn.
Lần này Hoắc Vũ Hạo tựa như bị Kính Hồng Trần dọa cho kinh sợ, hắn im lặng không lên tiếng nhưng vẫn tiếp tục kiên quyết lắc đầu.
- Vậy ngươi muốn thế nào? Ngoài Hồn Đạo Khí cấp chí ra thì ngươi còn muốn gì?
Kính Hồng Trần lại ngồi xuống chỗ cũ, giọng nói cũng đã nhẹ nhàng hơn.
Hoắc Vũ Hạo nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đường chủ, sáng kiến của đệ tử là vô giá. Tuy rằng món Hồn Đạo Khí này còn rất sơ sài, nhưng đệ tử tin chắc giá trị của nó đối với sự phát triển của Hồn Đạo Khí là rất lớn nên mới đưa giá quá cao, xin ngài bớt giận. Thôi thì thế này, đệ tử cũng không muốn làm khó ngài, xem như ngài thật sự không có Hồn Đạo Khí cấp chín đi.
Cái gì mà không có, là có mà không thể đổi! Nghe nửa câu đầu của Hoắc Vũ Hạo thì Kính Hồng Trần cũng cảm thấy bớt giận nhưng khi nghe hết câu thì hắn lại nổi điên lên.
- Ngài cho đệ vài loại nguyên liệu để chế tạo Hồn Đạo Khí cấp chín cũng được. Ngài cũng biết, ở học viện Sử Lai Khắc có rất ít những tài liệu hiếm này.
Hoắc Vũ Hạo uyển chuyển thay mục tiêu.
Kính Hồng Trần trong lòng thầm nghĩ, hừ, còn bày đặt giương đông kích tây, chắc chắn đây mới là ý đồ thực sự của ngươi!
- Ngươi muốn cái gì?
Kính Hồng Trần trầm giọng nói tiếp:
- Nguyên liệu hiếm cũng có rất nhiều loại, giá trị lại mỗi loại không giống nhau.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đệ tử sẽ kể tên vài thứ, đường chủ xem được hay không nhé! Tử Kim Đồng năm nghìn cân, Thiên Linh Ngân năm nghìn cân, một nghìn khối Minh Tinh Yếu Đan, mỗi khối phải dài hơn mười phân, còn có Thiên Ngoại Vẫn Thạch một trăm cân, TInh Nguyệt Hợp Kim đặc chất của Minh Đức Đường năm trăm cân. Hơn nữa lần trước đệ tử cũng đã thấy qua một vật, thứ này phẩm chất cũng không tệ lắm, đó là Thái Dương Tinh Kim, khoảng năm mươi cân là được, cuối cùng là một trăm tám mươi phiến Ngân Long Lân Phiến. Ngài đừng nói là không có nha! Đệ tử đã từng xem qua lịch sử của học viện, trong đó ghi rõ học viện đã từng tiêu diệt Ngân Long, mà một con Ngân Long trên thì có ít nhất là một vạn mảnh vảy, đệ tử chỉ xin có một trăm tám mươi mảnh, còn chưa đến một phần rất nhỏ đâu. Ngài cũng đừng keo kiệt .
Khi Hoắc Vũ Hạo nói ra điều kiện, mỗi khi tên của một tài liệu xuất hiện thì sắc mặt Kính Hồng Trần lại đen thêm một mảng, đến khi hắn kể hết thì khuôn mặt của Kính Hồng Trần đã hóa xanh, lại nghe thêm câu cuối của Hoắc Vũ Hạo thì xanh hóa tím, có lẽ chỉ cần chạm nhẹ vào là hắn sẽ bùng nổ.
Những vật mà Hoắc Vũ Hạo nói ra mấy không vật nào không là cực phẩm trong các kim loại hiểm.. Nhất là những thứ như Thái Dương Tinh Kim, TInh Nguyệt Hợp Kim đều là nguyên liệu trân quý, dùng để chế tạo hạch tâm pháp trận Hồn Đạo Khí cấp chín. Đừng nói vài trăm cân, cho dù chỉ là một cân cũng đã có giá trên trời.
- Ngươi tính dọn sạch kho của Minh Đức Đường sao?
Kính Hồng Trần lại chồm lên cầm lấy chiếc hộp đen đưa về phía Hoắc Vũ Hạo:
- Chỉ là một cái hộp sắt đã bị phá hỏng mà muốn ta đổi nhiều thứ như vậy sao, thằng nhóc ngươi đừng mơ tưởng hảo huyền nữa. Cho dù là sư tử ngoạm cũng chẳng há to bằng ngươi, mau cầm lấy thứ này rồi cút đi, đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi.
Vừa nói hắn đã vứt chiếc hộp đen vào người Hoắc Vũ Hạo.
Lần này Hoắc Vũ Hạo nhận lấy chiếc hộp nhưng không rời đi mà lại cười nói:
- Đường chủ, ngài đừng nóng giận! Giá cả vẫn có thể thương lượng. Những thứ vừa rồi cũng ngang giá với ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín, tuy ngài phá hủy đồ vật của đệ tử nhưng đệ tử vẫn tôn kính ngài đó thôi, vẫn đưa ra giá ngang bằng mà.
- Ta có nói là dùng các loại kim loại hiếm có giả trị ngang bằng ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín để đổi cho ngươi sao?
Kính Hồng Trần tức giận trả lời.
Hoắc Vũ Hạo oan ức nói:
- Vậy chúng ta bàn lại, nếu ngài thấy đệ tử đòi hỏi quá nhiều thì có thể giảm bớt một chúng cũng được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...