Nhưng ý niệm nà vừa xuất hiện, nháy mắt đã bị hắn phủ quyết. Chính bởi vì tính quan trọng của việc lần này, cho nên hắn tất phải lấy được ủng hộ của Hiên Tử Văn. Nghiên cứu của vị lão sư này với Hồn Đạo Khí thật quá cao.
-Đổi hay không?
Hiên Tử Văn có chút gấp gáp:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng thành quả ta nghiên cứu ra không bằng ngươi sao? Ta có thể thấy được Hồn Đạo Khí nhân hình của ngươi còn chưa hoàn thiện. Nếu như do ta hoàn thiện, không đến ba năm, nó sẽ trở thành Hồn Đạo Khí Nhân Hình chân chính.
Hoắc Vũ Hạo khẽ cười:
-Đệ tử đương nhiên hy vọng do lão sư hoàn thiện, nhưng nếu lão sư muốn đổi thì phải đổi lấy hai thứ a! lão sư đã quên đệ tử từng nói, hôm nay sẽ cho ngài xem hai tác phẩm sao.
Tròng mắt Hiên Tử Văn đột nhiên trừng lớn:
-Ngươi nói, ngươi còn có một sản phẩm đạt đến trình độ nghiên cứu này sao?
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu:
-Không giống. Nhưng đệ tử có thể nói, sản phẩm thứ hai này cũng là kết tinh tâm huyết của đệ tử. Lão sư nói không sai, Hồn Đạo Khí Nhân Hình kia chỉ là bán thành phẩm, muốn hoàn thiện nó, cần không ngừng thí nghiệm, thực nghiệm và cải cách. Nhưng sản phẩm thứ hai này là thành phẩm!
Hiên Tử Văn vội vàng nói:
-Mau lấy ra!
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, nâng tay phải lên, trên ngón trỏ chính là tinh quang ngọc bích giới chỉ Hiên Tử Văn từng thấy ở hình vẽ ký ức.
Nhìn thấy cái nhẫn này, dù là Hiên Tử Văn cũng không khỏi nảy sinh tâm tham lam, một tia sáng ý Hoắc Vũ Hạo nói thật quá quan trọng với hắn. Nhưng rất nhanh, tà niệm trong hắn đã bị chính niệm đè nén.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra một vật không nhỏ, lại vô cùng nặng. Lấy tu vi và thể lực của hắn, cũng phải vất vả cầm lấy.
Đấy là Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo!
Nháy mắt khi Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo này xuất hiện, Hiên Tử Văn như gặp quỷ mị không ngừng lùi bước, khác với ánh mắt phấn khích khi thấy Hồn Đạo Khí Nhân Hình, lần này trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi!
Chính là sợ hãi!
Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo Hoắc Vũ Hạo lấy ra toàn thân hồng sắc, nhìn qua vô cùng huyễn lệ, bên trên khắc vô số đường vân phức tạp, nhưng những đường vân này không thuộc về hạch tâm trận pháp, mà cả Hiên Tử Văn bát cấp hồn đạo sư cũng không nhận ra là gì.
Phía trước hồn đạo đạn pháo là hình trùy, đằng sau hình trụ, tiêu chuẩn hồn đạo đạn pháo thường gặp. Toàn thân hồng sắc không ngờ lại phát tán quang mang bạch sắc nhàn nhạt, chính vầng sáng nhàn nhạt kia làm Hiên Tử Văn sợ hãi!
Đạn pháo đường kính vượt qua một xích như này, chí ít cần bát cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo mới bắn ra được. Cũng là nói, từ trên lý luận, vật trước mắt là Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo.
Cho dù là ở Ngân Nguyệt đế quốc lấy Hồn Đạo Khí nổi danh, thất cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cũng là vật tư chiến lược, có tính sát thương cực lớn. Số lượng cũng vô cùng thưa thớt. Bởi vì Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo là tiêu hao phẩm, uy lực tuy lớn, nhưng cũng tiêu hao nguyên liệu khủng bố, công nghệ chế tạo cực phức tạp, đặc biệt là tỷ lệ thất bại vô cùng cao.
Khác với chế tạo Hồn Đạo Khí khác, một khi chế tạo thất bại, khả năng lớn nhất là nổ tung!
Bất kể là cấp bậc nào, khi chế tạo Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo đồng cấp với mình mà phát sinh nổ tung thì không thể sống sót! Bởi thế hồn đạo sư rất không muốn chế tạo Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo, mà một khi chế tạo thì phải vô cùng cẩn thận, tiêu tốn tâm lực cực cao.
Hiện trước mắt, Hiên Tử Văn đã biết ba Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cửu cấp mạnh nhất, đều giấu trong quân khố, được phòng ngự nghiêm mật. Cho dù là địa vị Kính Hồng Trần với thân phận đường chủ Minh Đức phường cũng chỉ có thể điều động một pháo mà thôi. Còn về thất cấp, bát cấp, chỉ có cao tầng đế quốc mới biết rõ.
Bởi thế, Hiên Tử Văn tuyệt không ngờ được Hoắc Vũ Hạo lấy ra là Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo bát cấp. Bất kể đạn pháo của hắn là thuộc tính như nào, thì uy lực của nó đều có thể dễ dàng san phẳng Hoàng Gia Hồn Đạo Sư học viện. Thảo nào, hắn không sợ cho mình xem Hồn Đạo Khí Nhân Hình, hóa ra là có đại sát khí trong tay.
Dưới tình huống không quan tâm toàn bản thân, chí ít có bảy phương thức dẫn nổ Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo.
-Đây là ngươi làm?
Hiên Tử Văn kinh ngạc hỏi Hoắc Vũ Hạo . Cho dù là hắn, cũng không dám đảm bảo bản thân có thể chế tạo Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo bát cấp. Mà hắn cũng không dám đi thử, tuy hắn say mê nghiên cứu, nhưng hắn cũng rất quý trọng mạng nhỏ bản thân.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, mỉm cười nói:
-Hiên lão sư, ngài không nghĩ sản phẩn này ta làm chỉ có xác thôi sao?
Hiên Tử Văn tức giận hừ một tiếng:
-Ngươi nghi ngờ tri thức của ta sao? Ngoại hình có thể giả tạo, nhưng khí tức thì không! Hồn Đạo Khí vượt qua thất cấp đều có linh hồn của mình, có khí trường bản thân. Tuy Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo của ngươi kỳ dị, nhưng khí trường mạnh như vậy, ta thậm chí hoài nghi nó đã đạt đến cửu cấp. Nhưng, điều này sao có thể chứ?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
-Không có gì là không thể, đây là kết tinh tâm huyết của đệ tử. Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là năng lực của đệ tử. Nếu như chỉ có mình đệ tử, chỉ riêng thiết kế, đã không thể hoàn thành bản vẽ Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo rồi. Đệ tử có chút dùng xảo vượt qua, mà những thứ kia, lại thuộc về tông môn đệ tử. Không sao, lão sư có thể cẩn thận xem nó, đệ tử đảm bảo ngài hài lòng với nó hơn Hồn Đạo Khí Nhân Hình.
Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo có chút khốn khó đặt hồn pháo xuống, hơn nữa lui về phía sau làm dấu mời với Hiên Tử Văn.
Hiên Tử Văn cũng không khách khí, đi nhanh lên trước, chăm chú tra xem. Hơn nữa thỉnh thoảng dùng tay khẽ đụng chạm.
Lần đầu tiên hắn tiếp xúc liền toàn thân run rẩy, ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
-Sát khí thật nặng! Mà còn là biến dị sát khí nữa. Nếu thứ này nổ tung, tất sinh linh đồ thán! Ngươi chế tạo ra vũ khí sát thương mạnh mẽ như này, không sợ ảnh hưởng hòa bình sao?
Hoắc Vũ Hạo cười lạnh nói:
-Chẳng lẽ Minh Đức phường chế tạo ít sao? Vũ khí mạnh mẽ chân chính mới có thể đổi lấy hòa bình, bởi vì ai cũng không dám mạo hiểm phát động chiến tranh. Vũ khí có đáng sợ không, phụ thuộc vào người sử dụng nó.
Hiên Tử Văn cũng không nói gì nữa mà chăm chú xem đạn pháo trước mặt.
Rất nhanh, Hiên Tử Văn đã bị một đồ án bên ngoài đạn pháo thu hút.
Đạn pháo màu huyết hồng, thân pháo lại phát ra vầng sáng trắng và có rất nhiều sóng tinh thần dao động như một sinh vật sống. Rất nhanh, Hiên Tử Văn đã bị một đồ án bên ngoài đạn pháo thu hút.
Đó là một đóa sen nở rộ, không có liên quan gì với trận pháp hạch tâm, nhưng lại được khắc họa vô cùng tinh mỹ. Toàn thân đóa sen là hắc sắc, tuyết đối đối lập với khẩu pháo, rất thu hút chú ý người khác. Mà ở trung ương đóa hoa, không phải nhụy sen như bình thường, mà là đồ án khô lâu hắc sắc, âm trầm tràn đầy sát khí.
Hiên Tử Văn khẽ vỗ lên đường vân, dần dần, trong mắt hắn tràn ngập say mê, thi thoảng lại gõ, nhưng không dám gõ mạnh, mà cũng không dám nảy sinh ý định mở nó ra.
Tất cả Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo đều có tính năng tự hủy, một khi thử mở nó ra, nó sẽ nổ tung, điểm này Hiên Tử Văn hiểu rõ.
-Ta thật không hiểu ngươi chế tạo như nào.
Một khắc sau, Hiên Tử Văn mới đứng thẳng lên nói. Ánh mắt hắn nhìn vào Hoắc Vũ Hạo cũng phát sinh biến hóa, đó là thừa nhận bình đằng, không còn là ánh mắt giữa lão sư và đệ tử.
-Xem ra ngươi thật có thiên phú trong phương diện Hồn Đạo Sư. Những điều kinh ngạc ngươi gây cho ta thật không ít và không nhỏ đó!
Hoắc Vũ Hạo lại giơ hai ngón tay nói:
-Là hai phần. Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo này ta đặt tên là Quỷ Kiến Sầu, hy vọng, nó vĩnh viễn không phải lên chiến trường.
-Ta cũng hy vọng như thế.
Hiên Tử Văn tràn ngập đồng cảm gật gật đầu. Thông qua quan sát, hắn phát hiện Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo này khác với bình thường, nó được làm theo phương thức hoàn toàn mới lạ. Thông qua âm thanh từ nhịp gõ vọng lại thì hắn không thể hiểu được kết cấu bên trong, cũng có thể nói, đây là hồn đạo pháo hoàn toàn mới. Uy năng của nó đến đâu thì không thể phán đoán, nhưng từ sát khí và tinh thần khí tức nó phát ra, hắn có thể đoán thứ này ít nhất cũng phải cấp tám.
-Nó cấp tám? Hay là cấp chín?
Nhịp thở của Hiên Tử Văn cũng nặng lên.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút rồi trầm giọng:
-Nếu như xét theo kiến trúc, thì nó nhiều nhất là tám cấp. Nhưng nếu tính theo sát thương, vậy có thể không chút do dự nói nó đã đạt đến cấp chín. Vì để chế tạo nó, đệ tử mất hơn một năm, sau đó không ngừng tiến hành thí nghiệm nhỏ và thí nghiệm cơ sở, cuối cùng mới lắp ráp.
-Mấy tháng vừa qua ngươi bận lắp ráp thứ này sao?
Hiên Tử Văn hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
-Cả đệ tử cũng không biết mình có thể làm lại hay không. Mà đệ tử cũng không ngại nói cho lão sư biết, trong hồn đạo pháo này, có những thứ ngài không thể hiểu, hay có thể nói hồn đạo sư hiện tại không thể hiểu, cho dù là hồn đạo sư cấp chín.
Trên mặt Hiên Tử Văn lộ ra tia cười khổ:
-Không thể không nói, ngươi đã đánh động được ta. Hai phần kinh hỉ ngươi cho ta để lại xúc động quá lớn, nhưng ta vẫn cần phải suy nghĩ đã.
Hoắc Vũ Hạo khẽ cười:
-Đương nhiên có thể. Cửa lớn Đường Môn luôn mở rộng chào đón ngài. Chỉ cần ngài nguyện ý tới thì đệ tử cũng có thể để lộ ít tin tức. Vạn năm trước kia, dưới dẫn dắt của vị môn chủ đầu tiên, Đường Môn chúng ta đã từng cực thịnh. Mà vị môn chủ kia cũng tu luyện thành thần, thành truyền kỳ mãi mãi. Mà lúc đó, Đường Môn chúng ta phát triển dựa vào ám khí. Cho đến khi Hồn Đạo Khí xuất hiện, ám khí dần lạc hậu. Thành quả nghiên cứu của đệ tử, có rất nhiều đến từ Đường Môn ám khí, kết hợp thiết kế ám khí và Hồn Đạo Khí, vận dụng những tinh xảo của chế tạo ám khí tan vào Hồn Đạo Khí, quả có thể sáng tạo rất nhiều thứ thần kỳ.
-Đệ tử cũng không ngại nói thẳng, đệ tử nghiên cứu ra hai thứ này, đều là định hướng nghiên cứu. Trên thực tế, năng lực hồn đạo sư của đệ tử còn kém xa lão sư. Nếu như lão sư có thể trở thành thành viên Đường Môn, đệ tử tin tưởng, việc dung hợp giữa ám khí Đường Môn và Hồn Đạo Khí sẽ được ngài hoàn thành một cách vô cùng tốt!
Hiên Tử Văn hít sâu một hơi:
-Ngươi thu lại Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo đi đã, cũng đừng lấy nó ra nữa. Ta đi đây.
Nói xong, hắn xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn.
Hoắc Vũ Hạo thu lại Quỷ Kiến Sầu, cũng thầm thở phào một cái. Trên thực tế, Quỷ Kiến Sầu của hắn mới chỉ là bán thành phẩm, hạch tâm chân chính còn chưa hình thành. Bởi vì nó thực quá phức tạp, lấy tu vi trước mắt của Hoắc Vũ Hạo còn không thể hoàn thành, chí ít phải đợi tu vi của hắn tăng đến bảy hồn hoàn mới có thể chính thức làm tốt. Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp tám không phải dễ làm như vậy!
Vì sao hồn đạo sư như Hiên Tử Văn cũng không nhìn ra vấn đề? Đó là bởi vì trong Quỷ Kiến Sầu, Hoắc Vũ Hạo vận dụng vong linh ma pháp mà Tử Linh Thánh Pháp Thần, sư phụ Vong Linh thiên tài Y Lai Khắc Tư truyền thụ cho hắn. Vận dụng tri thức ma pháp không thuộc về thế giới này thì đừng nói là Hiên Tử Văn, dù là Kính Hồng Trần ở đây cũng không phát hiện được. Thực tế, thứ này nhìn có chút dọa người, nhưng hiện tại còn chưa có uy lực gì.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không nói sai, nếu như Quỷ Kiến Sầu hoàn thành, như vậy uy lực của nó có thể sánh với Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cửu cấp, thậm chí còn hơn. Chỉ là thứ này không thể thí nghiệm, uy lực của nó thật quá lớn, trừ khi thật sự phải dúng đến, nếu không chính hắn cũng không hiểu rõ.
Sau khi Hiên Tử Văn rời đi, Hoắc Vũ Hạo không chút nóng nảy. Hắn biết, Hiên lão sư đã động tâm, mà lấy chấp niệm của lão sư, có thể không bị mình hấp dẫn sao? Thiết kế, sáng ý của mình có thể giúp vị lão sư này tiết kiệm ít nhất mười năm, mà chính Hiên Tử Văn cũng nói, những sáng ý của mình, có thể thúc đẩy thời đại Hồn Đạo Khí thêm một bước.
Ăn qua chút cơm chiều, Hoắc Vũ Hạo liền nằm ngủ vùi. Đừng nhỉn chỉ là bán thành phẩm, cũng gần như lấy hết tinh lực của hắn, hiện tại hắn mệt không chịu được.
Đến khi trời sáng.
Mở ra cửa sổ, hít vài hơi không khí trong lành mang theo hàn ý và ẩm ướt, đại não Hoắc Vũ Hạo cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Cảm giác định kỳ buông lỏng thực rất tốt. Nhìn vào điểm hồng dần nhô lên phía xa, tử ý trong mắt hắn dần dâng lên, mấy năm nay hắn chưa từng dừng tu luyện tử cực ma đồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...