Đúng là Hoắc Vũ Hạo cần phải cẩn thận tiếp nhận sự thay đổi sau khi dung hợp cùng Tuyết Nữ, sau khi “tống” hai vị tông chủ ra khỏi phòng, hắn lập tức quay vào, lên giường khoanh chân ngồi ngưng thần nội thị. Thúc dục Hồn Lực vận chuyển.
Khi ý thức của hắn hoàn toàn hòa thành một thể với Hồn Lực Huyền Thiên Công, nhất thời bỗng nhiên hắn có cảm giác thông thấu một cách kỳ lạ. Vì dung hợp với Tuyết Đế nên những vấn đề của Tinh Thần Hải đã được giải quyết một cách triệt để, Tinh Thần Lực không những không giảm mà còn tăng mạnh, cả Tinh Thẩn Hải đã khôi phục lại trạng thái mênh mông vô tận như trước.
Tuyết Nữ thích thú chơi đùa không biết mệt mỏi trong Tinh Thần Hải, tầng ánh sáng màu cam kia thỉnh thoảng còn tản mát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, trong quá trình tu luyện của mình, những linh khí mà hắn hấp thụ từ bên ngoài sẽ truyền một phần vào trong cơ thể của Tuyết Nữ, bổ sung cho cơ thể của cô bé. Mà phần năng lượng chuyển đi này lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của hắn. Không những thế, nhờ sự tồn tại của Tuyết Nữ, tốc độ tu luyện Huyền Thiên Công của hắn tăng hơn không ít so với trước đây, trừ một phần Tuyết Nữ đã hấp thụ, phần còn lại đã giúp tốc độ tu luyện của hắn tăng lên không nhỏ.
Hơn nữa, nhờ có thêm Hồn Hoàn thứ năm, hiện giờ hắn đã chính thức trở thành một cường giả bậc Hồn Vương, Hồn Lực trong cơ thể tuy rằng vẫn sềnh sệch như trước, nhưng tổng thể lại thêm phần mênh mông hơn nhiều.
Trong cơ thể hắn, tầng ánh sáng màu vàng không chỉ bao bọc mỗi năng lượng Huyền Thiên Công mà đồng thời còn bao phủ luôn cả Tinh Thần Lực. Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận rõ ràng, tốc độ thay đổi của Hồn Lực khổng lồ trong cơ thể hắn và Tinh Thần Lực không ngừng tăng lên. Giống như cả người hắn đang chìm trong quá trình tiến hóa vậy.
Cái cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn hi vọng sẽ tiếp tục kéo dài, nương theo sự tiến hóa, khả năng chịu đựng của hắn cũng không ngừng được tăng cường. Tinh Thần Hải vốn đã được Tuyết Nữ mang đến một lượng lớn Tinh Thần Lực mà có chút căng phồng, nay đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi dung hợp với Tuyết Nữ, nếu muốn dùng hai chữ để hình dung trạng thái của Hoắc Vũ Hạo lúc này thì phải là: Lột Xác.
Khi Hoắc Vũ Hạo kết thúc quá trình minh tưởng, thời gian đã thấm thoát trôi qua một ngài, sắc trời bên ngoài dĩ nhiên vô cùng quang đãng.
Cơ thể hắn vẫn còn tiếp tục tiến hóa, nhưng tốc độ đã chậm hơn nhiều, hắn nhảy từ giường xuống đất, duỗi chân thả lỏng cơ thể.
Từng tiếng “răng rắc” từ khung xương hắn liên tục vang lên, Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiệ, hình như mình lại cao thêm một chút. Cơ thể vốn cường tráng của hắn nay đã nhu hòa hơn nhiều, điều làm hắn bất ngờ nhất chính là sự biến hóa của làn da.
Bởi vì hàng ngày lúc nào hắn cũng liên tục khổ tu, nên làn da hắn là một màu đồng khỏe mạnh, trông vô cùng mạnh mẽ. Nhưng tất nhiên cũng vì thế mà có phần hơi thô kệch.
Có điều, sau một đêm này, hắn phát hiện da mình dường như trắng thêm vài phần, tuy vẫn là màu đồng nhưng dưới làn da dường như có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, lớp da cũng tinh tế hơn nhiều. Những dấu vết của quá trình khắc khổ đều lặng yên biến mất.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.
Hắn phóng như bay về phía nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào gương. Sau đó giật mình ngây người. Hắn thậm chí có chút không dám tin người trong gương kia chính là mình.
Hoắc Vũ Hạo vẫn là Hoắc Vũ Hạo. Nhưng không biết vì sao, cơ thể hắn chỉ thay đổi một chút xíu thôi mà đã làm cả tướng mạo hắn biến hóa khá rõ.
Đường nét gương mặt hắn càng rõ nét và đầy hơi thở mạnh mẽ. Đôi mắt bình tĩnh vô cùng uy nghiêm, làn da tinh tế nhưng khác hẳn vẻ dịu dàng của những thiếu nữ mới lớn. Đấy là một sự tinh tế xen lẫn khỏe mạnh và đậm chất đàn ông. Ít nhất bản thân Hoắc Vũ Hạo tự đánh giá mình, hắn cũng công nhận với sự thay đổi này, hắn đã có thể dùng hai chữ “anh tuấn” để hình dung mình,
- Đây… thật sự là ta sao?
Hoắc Vũ Hạo nhìn vào gương, vẫn chưa thể tin nổi mà lầm bầm tự nói với bản thân.
Đây chắc chắn không phải sự thay đổi của việc thăng cấp tu vi, Hoắc Vũ Hạo lập tức theo kịp vấn đề. Hắn dám chắc, người có thể mang đến sự thay đổi ngoạn mục này chỉ có thể là, Tuyết Nữ.
Cô bé còn gọi hắn là ba, chẳng lẽ cô bé không phải phụ thuộc giống ta, mà ngược lại, ta vì cô bé mà thay đổi?
Hoắc Vũ Hạo nghĩ thế không khỏi có chút dở khóc dở cười. Từ khi nào con gái có thể thay đổi tướng mạo của cha mình thế này? Mà sự thay đổi này không phải ý muốn bảo do Tuyết Nữ ngại tướng mạo trước đây của hắn quá xấu xí sao?
Hoắc Vũ Hạo không nhịn được phải bật cười. Ngay khi hắn nghĩ đến đây, một luồng sáng chợt lóe lên, Tuyết Nữ lại chui ra, mà lần này không phải từ Vận Mệnh Nhãn, mà là từ ngực hắn.
Hiển nhiên, không chỉ đơn thuần là thân thể Hoắc Vũ Hạo tiến hóa, mà Tuyết Nữ cũng càng thêm quen thuộc với thân thể hắn.
So với hôm qua, tướng mạo của Tuyết Nữ hình như lớn hơn chút, nhưng vẫn là trẻ con, vẫn vô cùng đáng yêu. Nhìn vào hình dáng Hoắc Vũ Hạo trong gương, cô bé vừa “hì hì” cười vừa vỗ vỗ đôi tay nhỏ xinh.
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói:
- Nhóc con, chê ba xấu sao?
Tuyết nữ lập tức lắc lắc đầu, nhưng trong tròng mắt màu xanh lam tràn ngập ý cười. Hoắc Vũ Hạo thật muốn ôm chặt lấy cô bé, nhưng cô bé lại lập tức hóa thành tia sáng, ở trạng thái năng lượng, bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể biến hóa, đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đương nhiên là bắt vào không khí!
Tuyết Nữ chu cái miệng nhỏ, hít một ngụm nước từ bồn rửa mặt rồi ngay sau đó, phun toàn bộ lên mặt Hoắc Vũ Hạo.
Đừng nghĩ Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn thuộc tính Băng Cực Hạn mà lầm, vừa bị phun một cái mà hắn đã phải rùng mình mấy lần! Tuyết Nữ vô cùng vui vẻ, cười to bay nhảy khắp phòng.
Đối với con nhóc này Hoắc Vũ Hạo không có chút biện pháp nào, nhìn bộ dáng vui vẻ của cô bé, tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo không khỏi trầm xuống. Trong lòng đột nhiên nghĩ đến, nếu như có một ngày, chính mình có con gái thì tốt biết bao!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhớ đến bóng hình đã in sâu trong tâm trí hắn, Vương Đông ơi Vương Đông, tỷ tỷ song sinh của người thật đặc biệt a!
Mặt hắn khẽ đỏ lên, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn không ít. Dù sao hắn đã là thanh niên mười bảy tuổi, ở giai đoạn bắt đầu nảy mầm tình cảm. Ngày thường khắc khổ tu luyện còn không thấy rõ, nhưng lần này ra ngoài, đầu tiên là gặp Quất Tử, sau là nhìn thấy bóng dáng nữ thần quang minh, hạt giống tình cảm không khỏi nảy mầm trong lòng hắn.
- A? Hai vị tông chủ tới?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện, hắn căn bản không cần dùng đến Tinh Thần Tham Trắc, lại có thể cảm giác được có người đến gần, lại còn phát hiện được là ai.
Còn không đợi hai vị tông chủ gõ cửa, hắn đã chủ động ra mở cửa phòng.
- Tu luyện xong rồi sao?
Ngưu Thiên khẽ cười nói, nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, hắn không khỏi thốt lên kinh ngạc.
- Vũ Hạo, sao ta cảm thấy con có chút khác lạ?
Hoắc Vũ Hạo đầu tiên mời hai vị tông chủ vào phòng, sau đó nói:
- Ngưu thúc thúc, con cũng có cảm giác này. Hình như sau khi hoàn thành dung hợp với Tuyết Nữ, thân thể con một mực bị nàng cải biến, có thể tới trình độ nào con cũng khó nói rõ. Nhưng là hiện tại thân thể, tinh thần lực của con mạnh hơn nhiều, độ ăn ý với Tuyết Nữ cũng tăng lên. Đến cả làn da và tướng mạo cũng có chút khác.
- Ừm.
Ngưu Thiên gật gật đầu, đặt tay lên bả vai Hoắc Vũ Hạo. Hồn lực nhu hòa tuôn vào thân thể hắn, giống như tẩy rửa thêm một lần, thoải mái chạy một vòng trong kinh mạch hắn.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái không nói lên lời.
- Vũ Hạo, Hồn Linh của con không tầm thường!
Ngưu Thiên kinh ngạc cảm thán.
- A?
Hoắc Vũ Hạo nhìn ông ta với vẻ thắc mắc.
Ngưu Thiên nhìn huynh đệ bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt Thái Thản chăm chú nhìn Tuyết Nữ đang bay tới bay lui trong phòng, căn bản không chú ý đến bọn họ. Trong lòng ông không khỏi thầm than, xem ra nhị đệ và mình quá tịch mịch a.
- Vũ Hạo, ta vừa kiểm tra thân thể con. Con cũng biết đối với hồn sư, trong quá trình tu luyện có những bình cảnh khác nhau, mà một khi đột phá những bình cảnh này, tu vi bản thân sẽ nảy sinh thay đổi về chất. Trong đó có một giai đoạn trọng yếu là từ sáu Hồn Hoàn lên bảy Hồn Hoàn, triệt để giác tỉnh sức mạnh của bản thân vũ hồn, từ đó có được Vũ Hồn Chân Thân.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, điều này hắn biết rõ.
Ngưu Thiên nói:
- Ta vừa cảm thụ một chút, cường độ thân thể con đã gần như bằng với Hồn Sư có Vũ Hồn Chân Thân.
- A?
Hoắc Vũ Hạo không khỏi kinh ngạc. Là một nhân tài của học viện Sử Lai Khắc, hắn không dám vì chữ số mà xem thường câu nói này của Ngưu Thiên.
Hồn lực của hắn hiện tại là cấp 50, tuy có Vũ Hồn Song Sinh, lại có Vũ Hồn Cực Hạn, nhưng dù là như vậy, cấp 50 là cấp 50! So với cấp 70, có thể nói là khác biệt một trời một vực.
Giống như trước đó hắn và Vương Đông gặp Hồn Thánh bảy Hồn Hoàn, Triệu Dương. Xét về vũ hồn, Bạo Kim Hùng của Triệu Dương dù không kém, nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chọn bừa ra một Vũ Hồn so sánh đều hơn hắn nhiều. Nhưng là, hai người toàn lực liên thủ, hơn nữa liên tục sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ, mà Hoắc Vũ Hạo còn có lĩnh ngộ được Quân Lâm Thiên Hạ, thế mà cuối cùng phải trả một cái giá lớn, cả hai sức cùng lực kiệt mới có thể chiến thắng đối thủ. Vì sao chứ? Là vì Triệu Dương có Vũ Hồn Chân Thân.
Nói một cách đơn giản, nếu như Triệu Dương cấp 69, như vậy nếu Hoắc Vũ Hạo đánh toàn lực, một mình hắn có thể chơi lại đối phương. Nhưng một khi đột phá cấp 70, có được Hồn Hoàn thứ bảy, có thể thi triển Vũ Hồn Chân Thân, hồn sư sẽ tiến vào cảnh giới khác. Dù cho Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông thiên tài như nào, đối mặt với cường giả Vũ Hồn Chân Thân đều phải cẩn thận ứng phó, thậm chí còn phải liên thủ chống lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...