Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo luôn được sử dụng, hắn đồng thời cảm nhận động tĩnh bên ngoài và quan sát hai cô gái trước mặt. Hắn dần dần nhận ra, hai cô gái này có lẽ đã nhờ vào dược vật và một vài phương pháp đặc biệt để tăng cường Hồn Lực đến bậc Hồn Vương, cũng vì như thế nên Hồn Lực của hai cô thiếu đi độ bền, quá trình vận chuyển cũng không được trôi chảy, thậm chí còn kém cả một người chỉ mới cấp 40 như hắn. Dạng tình huống này căn bản sẽ không xảy ra với học viên của học viện Sử Lai Khắc.
Đây là tác dụng phụ đầu tiên của việc thăng cấp quá nhanh. Hồn Lực tăng nhưng căn cơ không đủ, đừng nói chi đến chuyện thông qua quá trình thăng cấp của Hồn Lực mà cảm nhận được sự thay đổi, bất kể là lượng Hồn Lực hay khả năng khống chế đều không thể bì được với một cường giả Hồn Vương tự mình tu luyện. Với điều kiện này của hai cô, đừng nói là cánh cửa của bậc Siêu Cấp Đấu La – Hồn Đạo Sư cấp mười, mà ngay cả việc đột phá bậc Hồn Thánh hay Phong Hào Đấu La sẽ càng thêm khó khăn. Chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian để tích lũy lại những thứ còn thiếu mới thành công được, đây quả là làm nhiều mà được ít.
Trong tương lai không xa, Hồn Sư sẽ thật sự bị Hồn Đạo Sư thay thế hoàn toàn sao? Hoắc Vũ Hạo không tập trung suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, vì dù tình huống này có xảy ra trong một tương lai gần thì chắc chắn cũng sẽ không ở trong thời đại của hắn.
Cả ba tiếp tục bay qua một ngọn núi, rốt cuộc Kha Kha cũng kiệt sức, nhường lại vị trí chủ khống. Quất Tử không có ý định thay thế mà ý bảo Hoắc Vũ Hạo bước lên.
Dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo sẽ không từ chối, hắn chủ động ngồi xuống vị trí khống chế chính, đồng thời lắng nghe Quất Tử giảng giải phương pháp khống chế kiện Hồn Đạo Khí này.
Cảm giác ngồi ở vị trí chủ khống thật khác biệt, tuy cửa sổ ở ghế ngồi này cũng không lớn, nhưng nhờ một loại trang bị đặc biệt mà hắn có thể quan sát toàn cảnh 180 độ.
Phía trên bàn điều khiển có bốn thanh kim loại, trừ thanh nằm bên ngoài dùng để truyền Hồn Lực vào, ba thanh còn lại theo thức tự là điều khiển di chuyển về trước, sau và bật nhảy. Thanh điều khiển dùng để truyền Hồn Lực vào còn có thêm tác dụng thay đổi phương hướng. Trông thật đơn giản.
Nhưng đến khi Hoắc Vũ Hạo bắt đầu điều khiển thì phát hiện một vài vấn đề rắc rối, đó là tính phối hợp. Muốn điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này thật tốt thì việc đầu tiên phải hiểu quy luật di chuyển của sáu cái chân kia, như thế mới có thể giữ vững tốc độ di chuyển hay thay đổi phương hướng khi cần thiết.
Nếu là người bình thường, e là cần một lúc mới có thể thích ứng được, nhưng Hoắc Vũ Hạo nhờ ưu thế từ Tinh Thần Tham Trắc, chừng mười phút, sau khi Hồn Lực của hắn tiêu hao khoảng một phần ba, hắn đã có thể điều khiển thuần thục kiện Hồn Đạo Khí vô cùng đặc biệt này.
Hoắc Vũ Hạo đẩy trục điều khiển và truyền Hồn Lực vào đúng thời điểm, hưng phấn nói:
- Lên đường đây. Ngồi vững nha.
Kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí dưới sự điều khiển của hắn bắt đầu cất bước, ban đầu tốc độ hơi chậm một chút, đồng thời lượng Hồn Lực cần sử dụng cũng càng lớn hơn.
Ngay lúc này, ưu thế về mặt Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu xuất hiện, đừng xem hắn hiện giờ chỉ mới cấp 40, nhưng với nền tảng vững vàng, cộng thêm tốc độ tăng trưởng chậm chạp dưới sự ảnh hưởng của Cực Hạn Chi Băng trong khoảng cấp 30 đến 40, lượng Hồn Lực mà hắn tích lũy được nhiều hơn Hồn Sư đồng cấp bình thường rất nhiều. Gần như chỉ trong thời gian một hơi thở, Hồn Lực của hắn đã khôi phục được vài phần, thêm vào sự vận chuyển và tác dụng sinh sôi không ngừng từ Huyền Thiên Công, hai cô gái kia không thể nào so sánh được.
Quất Tử từ nãy giờ vẫn luôn quan sát Hoắc Vũ Hạo, gương mặt tươi cười của cô dần lộ vẻ kinh ngạc, Kha Kha cũng thế, thậm chí phản ứng của cô còn lớn hơn Quất Tử nữa.
Khi vừa bắt đầu điều khiển Toàn Địa hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, thao tác của Hoắc Vũ Hạo có chút cứng nhắc, nhưng chừng mười lăm phút sau, Hoắc Vũ Hạo đã dần dần điều khiển nó tăng tốc độ di chuyển.
Lúc này, nếu nhìn từ bên ngoài, quả cầu kim loại to thật to này mang đến một cảm giác thật ngang ngạnh, đấu đá lung tung, tốc độ càng lúc càng nhanh, vừa bước về trước vừa thay đổi phương hướng theo tình huống, nếu gặp chướng ngại cũng có thể nhảy lên, vượt qua.
Kiện Hồn Đạo Khí này có thể nhảy cao đến 12m, tuy nhiên, muốn đạt được độ cao này hoàn toàn nhờ vào khả năng sử dụng trục điều khiển. Mà Hoắc Vũ Hạo hoàn thành việc này cực kỳ tốt, chẳng những nó có thể nhãy đến độ cao thích hợp mà còn không hề lãng phí chút lực đẩy nào.
Càng khống chế lâu, Hoắc Vũ Hạo càng điều khiển thuần thục, cả kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí như được thổi hồn sống dậy, không những điều chỉnh phương hướng, không ngừng xông về phía trước, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như giẫm trên đất bằng xông thẳng về trước.
Kha Kha lẩm bẩm:
- Có thật đây là lần đầu tiên hắn điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này không?
Quất Tử khẽ gật đầu nói:
- Chắc chắn là lần đầu rồi.
- Không thể nào…
Kha Kha vẫn chưa thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Quất Tử mỉm cười nói:
- Đôi khi cậu không thể không tin trên đời này không có thiên tài, chẳng phải hắn là ví dụ rõ rệt nhất sao?
Kha Kha không nói nên lời, lắc đầu:
- Ta không tin, cho dù hắn là thiên tài thì ban đầu cũng phải lóng ngóng một chút, Quất Tử, chẳng lẽ ngươi tin hắn giỏi như vậy sao?
Quất Tử gật đầu:
- Nếu ta đoán không sai, hắn có thể làm được cũng nhờ vào Vũ Hồn hệ Tinh Thần của hắn, cậu nghĩ xem, nếu hắn có thể dò xét được địa hình, đồng thời biết được vị trí chính xác của Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, vậy thì việc điều khiển chẳng phải càng dễ dàng hơn sao? Hắn chỉ cần thử một lát là thích ứng được ngay, điều khiển giỏi hơn chúng ta là chuyện đương nhiên rồi.
Kha Kha nói:
- Nhưng mà như thế không phải cần suy tính nhiều lắm sao?
Quất Tử liếc mắt nói:
- Chẳng nhẽ cậu cho rằng hắn là ngươi kém suy tính sao? Bây giờ mình đã hiểu tại sao học viện luôn cố gắng tìm kiếm Hồn Sư hệ Tinh Thần, xét về mặt khống chế, Hồn Sư hệ Tinh Thần rõ ràng chiếm ưu thế nhiều hơn những Hồn Sư khác. Chẳng trách Hiên lão sư lại coi trọng hắn như thế.
Cuộc trò chuyện của hai cô gái lọt vào tai Hoắc Vũ Hạo không sót một chữ nào, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trạng thái điều khiển Hồn Đạo Khí. Hồn Lực của hắn vẫn liên tục tiêu hao nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được, hắn không nhất thiết phải liên tục vận chuyển Hồn Lực để duy trì sự di chuyển của nó.
Bên trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí có sáu pháp trận hội tụ năng lượng, đầu tiên hắn rót Hồn Lực ngưng tụ tại pháp trận này, sau đó từ đấy chuyển hóa và vận chuyển đến các pháp trận khác. Nếu quá trình này diễn ra liên tục, hiển nhiên sẽ lãng phí mất một chút Hồn Lực trong quá trình vận chuyển.
Mà hắn nhờ Tinh Thần Tham Trắc, nên có thể dễ dàng loại trừ điểm này. Lượng Hồn Lực ấy gom góp lại thì tiết kiệm được không ít. Hơn nữa khả năng khôi phục Hồn Lực của hắn hơn hẳn Hồn Sư bình thường. Cho nên, hắn điều khiển liên tục ba mươi phút vẫn thoải mái như trước.
Hoắc Vũ Hạo đang mải mê cảm nhận sự kì diệu từ kiện Hồn Đạo Khí, thì bỗng nhiên tinh thần của hắn báo về một kết quả dọa hắn giật nảy người, kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí lập tức dừng lại, sáu cái chân theo đó làm động tác ngồi xuống, Hoắc Vũ Hạo tập trung Tinh Thần Tham Trắc về một hướng duy nhất.
Một con Hồn Thú thuộc họ sói cao chừng hai thước “vèo” một cái nhảy ra, nó nhìn về phía Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí với ánh mắt chăm chú đầy vẻ cảnh giác, miệng không ngừng gầm gừ, dường như đang muốn thị uy.
Lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo trông thấy Hồn Thú thuộc họ sói có hình dạng như thế này, cả người nó lấp lánh ánh bạc, bộ lông rực rỡ như kim loại, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ của ánh mắt trời đang rọi xuống từ trên cao.
Từ vẻ bề ngoài, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của nó.
- Ngân Lang, Hồn Thú hiếm thấy. Xem bề ngoài của nó, tu vi hẳn là khoảng ba ngàn năm, Vũ Hạo, cẩn thận chút.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hỏi:
- Hồn Thú Ngân Lang? Sao ta không có ấn tượng gì về nó?
Quất Tử nói:
- Ngân Lang là loài Hồn Thú đặc biệt chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt chúng tôi, nó có thể xem có thuộc tính kim, nhưng không phải dạng bình thường. Có thể nói khá khó xử lý. Bình thường nó ăn kim loại bạc mà trưởng thảnh, nó cũng giống như Hồn Sư chúng ta khi tu luyện gặp phải bình cảnh, cần Hồn Hoàn để đột phá vậy. Loài Ngân Lang khi gặp chướng ngại cần phải ăn một lượng lớn kim loại bạc mới có thể đột phá. Nghe nói trước đây từng xuất hiện một con Ngân Lang Vương, tu vi vạn năm, một mình nó đấu với hai cường giả bậc Hồn Đấu La, thế mà cuối cùng có thể mang vết thương chạy thoái. Còn Ngân Lang Hoàng với tu vi mười vạn năm thì trước nay chưa từng thấy xuất hiện. Loài Ngân Lang này kể cả da hay xương đều là nguyên liệu tuyệt hảo để chế tạo Hồn Đạo Khí, thịt của nó cũng rất ngon, Hồn Sư ăn vào thể chất sẽ được cải thiện không tí.
Kha Kha nôn nóng muốn thử:
- Để mình, để mình, mình có cách xử lý nó.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Để ta.
Trong lúc ba người họ trò chuyện, con Ngân Lang kia đã phát động tấn công. Hiển nhiên nó cực kỳ khó chịu với quả cầu kim loại loạng choạng trước mặt, ánh sáng màu bạc trên người nó bỗng nhiên thay đổi, hóa thành một quả cầu lửa có đường kính chừng một thước, bắn mạnh về trước.
Hoắc Vũ Hạo giật mình hoảng sợ, vội vàng điều khiển Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí nhảy cao lên, miễn cưỡng tránh đòn công kích ấy, sáu cái chân thoáng cái bị rụng mất hai, sự thăng bằng của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí lập tức xuất hiện vấn đề, Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức khống chế, điều chỉnh mới có thể giữ nó đững vững.
Quả cầu thứ hai của con Ngân Lang lại một lần nữa bay về phía bọn họ, Hoắc Vũ Hạo không thể ngờ, sau quả cầu lửa, quả cầu thứ hai này lại là sự kết hợp từ mười lưỡi đao gió. Mười lưỡi đao vây lấy kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, điên cuồng chém xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...