- Còn nữa, Hồn Lực của ngươi đã đến cấp 40, tốt nhất nên phụ thêm Hồn Hoàn, để Hồn Lực bị ngừng lại là tối kỵ của Hồn Đạo Sư. Tuy ta không muốn nhưng cũng phải công nhận, tạm thời trong giai đoạn này, Hồn Đạo Khí cường đại phải cần Hồn Đạo Sư cường đại sử dụng.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Không phải ta không muốn phụ thêm Hồn Hoàn, mà vì Hồn Thú thuộc hệ Tinh Thần quá hiếm thấy. Nếu không cũng không để đến lúc này.
Hiên Tử Văn suy nghĩ một lúc nói:
- Hiếm thấy không có nghĩa là không có. Tuy số lượng và chất lượng Hồn Thú ở đế quốc Nhật Nguyệt chưa chắc có thể so được với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cạnh học viện Sử Lai Khắc các ngươi. Nhưng ở nơi khác nhau, Hồn Thú cũng khác biệt. Nếu có cơ hội ta sẽ giúp ngươi tìm Hồn Hoàn thích hợp.
- Cám ơn ngài, Hiên lão sư.
Hoắc Vũ Hạo chân thành cảm tạ, tuy hắn không hề nghĩ Hiên Tử Văn có thể tìm được Hồn Thú thích hợp, nhưng hắn vẫn rất biết ơn với lòng tốt của vị lão sư này.
Hiên Tử Văn xem giờ, nói:
- Được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi. Khi trở về ngươi suy nghĩ lại những gì hôm nay ta đã dạy, có thể sáng tạo ra những gì thì phải dựa vào bản thân ngươi.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Hiên Tử Văn bước đến cạnh Quất Tử, đột nhiên hét lên:
- Ăn cơm.
- A! Ăn cơm, ăn cơm, đi nhanh lên, có tôm tươi ram mặn, nếu không nhanh bị người ta tranh mất.
Cô gái xinh đẹp một giây trước còn lim dim mơ màng, một giây sau đã bật dậy, làm Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm bóng lưng chạy như bay ra khỏi phòng thí nghiệm. Hệt như một mũi tên vừa thoát khỏi dây cung vậy.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, Hiên Tử Văn nhất thời bật cười ha hả.
Không lâu sau, Quất Tử đùng đùng nổi giận quay trở về, vừa vào phòng liền bay thẳng về phía Hiên Tử Văn.
- Ngài gạt người. Sao lại gạt người thế hả? Ta đè chết ngươi.
Cô vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu vàng không ngừng bay ra từ tay cô.
Lúc mới bắt đầu, Hiên Tử Văn có thể đỡ được mấy cái, nhưng tích tắc sau đã bắt đầu luống cuống tay chân, cười ha hả nói:
- Vũ Hạo, còn không mau đến đây giúp đỡ.
Với ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, Quất Tử vừa bắt dầu hắn đã nhìn ra cái vừa xuất hiện đúng thật cũng là Quất Tử (quả quýt), mà mỗi quả quýt ấy đều vô cùng mọng nước. Xem ra cô nàng có vũ hồn Quất Tử này là một Khí Hồn Sư hệ Thực Vật.
Hoắc Vũ Hạo vừa ra tay, hoàn toàn khác hẳn với Hiên Tử Văn ban nãy. Hắn cũng không phóng thích ra vũ hồn nhưng nháy mắt lần lượt chụp được tất cả quả quýt đang bay đến, không bỏ sót một quả nào.
- Ấy.
Mãi đến lúc này, cô nàng Quất Tử mới phát hiện trong phòng thí nghiệm vẫn còn một người nữa, dừng tay hỏi:
- Ngươi là ai?
Lúc này Hiên Tử Văn mới công khai bước đến cạnh Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Đây là niên đệ mới của ngươi, sau này cũng sẽ theo ta học tập.
Dáng người Hoắc Vũ Hạo có thể xem là khá cao lớn hơn bạn đồng lứa, cộng với khí chất trầm ổn, trông hắn thật giống với thanh niên độ mười bảy, mười tám tuổi.
Quất Tử vẫy tay chào hắn, sau đó đùng đùng nổi giận bước đến trước mặt Hiên Tử Văn:
- Hiên lão sư, ngài lại lừa người. Sau này ngài còn như thế nữa là ta yêu cầu đổi lão sư đấy,
Hiên Tử Văn cười to nói:
- Ai bảo người trời sinh đã thích ăn hàng? Nếu ngươi không như thế thì ai mà thèm lừa. Sau này nếu ta không có ở đây, cậu bé này có vấn đề gì ngươi phải giúp đỡ, biết không? Hắn là Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo bước về trước vài bước, cung kính nói:
- Chào Quất Tử học tỷ,
Lúc này Quất Tử mới cẩn thận quan sát hắn, nói:
- Ta không có nhiều thời gian rảnh như thế, ta phải nghiên cứu vấn đề của ta nữa. Được rồi, ta đi đây, đói quá. Sáng giờ chưa kịp ăn gì cả.
Cô nàng vừa nói vừa vẫy tay, lại một lần nữa rời khỏi phòng thí nghiệm.
Hiên Tử Văn có chút xấu hổ quay sang giải thích với Hoắc Vũ Hạo.
- Không khí học tập ở đây tương đối nhẹ nhàng. Ngươi đừng thấy học tỷ của ngươi như thế, nhưng cô bé cực kỳ có thiên phú về phương diện Hồn Đạo Khí. Cô bé đã đủ điều kiện là một Hồn Đạo Sư cấp năm rồi. Chỉ
vì tu vi hơi kém một chút mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Hiên lão sư, ta đã gặp không ít đệ tử của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, ta phát hiện dường như bọn họ còn bé mà tu vi hồn lực không hề thấp. Dưới hai mươi tuổi mà đạt cấp 60 không hề hiếm thấy. Đây chẳng lẽ đều dựa vào thiên tài địa bảo sao? Như thế thật quá kinh khủng.
Hiên Tử Văn thở dài nói:
- Đấy là do đốt cháy giai đoạn. Học viện vì bồi dưỡng một số đệ tử có thiên phú về phương diện chế tạo Hồn Đạo Khí sẽ dùng biện pháp đặc biệt để giúp bọn chúng tăng tu vi, nhưng số người được phép dùng thiên tài địa bảo thì cực kỳ ít. Đấy là phương pháp có tác dụng phụ, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển trong tương lai. Cái này ngươi nghe xong thì thôi, đây là chuyện cơ mật.
Hiên Tử Văn nói xong cũng rời đi, trong phòng thí nghiệm chỉ còn mỗi Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo ngồi thẳng xuống mặt đấy, khoanh chân minh tưởng.
Hắn minh tưởng không chỉ suy ngẫm những gì Hiên Tử Văn vừa dạy, mà đồng thời cũng ghi nhớ mỗi kết cấu, trận pháp trung tâm của các kiện Hồn Đạo Khí đã thành phẩm trong căn phòng này. Tuy nhiên, hắn sao chép xong cũng không vẽ ngay ra giấy, vì hắn không biết tại đây có Hồn Đạo Khí nào dùng để giám sát mình hay không.
Khi hắn hoàn thành quá trình này, chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm thì cửa phòng thí nghiệm bật mở, Quất Tử đã trở lại.
- Quất Tử học tỷ.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo có chút mệt mỏi, hắn chào Quất Tử một tiếng.
Quất Tử vẫy tay, rồi đưa một thẻ bài trông như được làm bằng thủy tinh cho Hoắc Vũ Hạo.
Quất Tử nói:
- Thật là phiền phức. Đây là thẻ bài Hiên lão sư bảo ta đưa cho ngươi, có nó thì ngươi có thể tự do ra vào phòng thí nghiệm này. Chúng ta cũng không có nhiều quy tắc, chỉ cần nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí của mình, có vấn đề gì thì đi hỏi Hiên lão sư. Được rồi, ta về bổ sung năng lượng, chiều lại tiếp tục nghiên cứu.
Nói xong, cô nàng che miệng ngáp một cái, xoay người đi ra ngoài.
Đi chưa được hai bước, cô bỗng dừng lại, quay đầu hỏi Hoắc Vũ Hạo.
- Hoắc Vũ Hạo đúng không? Ban nãy ngươi làm cách nào đón được mấy quả quý kia?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đấy là một loại kỹ xảo, của tông môn ta.
Quất Tử tò mò nói:
- Tông Môn của ngươi là gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đường Môn.
Quất Tử có chút mù mờ nói:
- Chưa từng nghe qua. Chơi vui không?
Hoắc Vũ Hạo thật hết biết nói sao.
- Học tỷ, một Tông Môn thực sự không thể dùng hai chữ chơi đùa để hình dung được.
Quất Tử hừ một tiếng, nói:
- Không vui thì thôi. Ta đi đây.
Nói xong cô lại xoay người đi.
Hoắc Vũ Hạo ăn một bữa trưa đơn giản, chiều lại đến phòng thí nghiệm, có điều đều không gặp Hiên Tử Văn hay Quất Tử.
Hắn nhớ lại những gì Hiên Tử Văn đã dạy mình vào buổi sáng, liền bắt đầu thử chế tạo một vài món Hồn Đạo Khí. Hồn Đạo Khí hắn chế tạo rất bình thường nhưng lại là đồ có giá trị cao. Bình Sữa cấp bốn.
Bình Sữa là loại Hồn Đạo Khí có nhu cầu khá cao, nhưng cực kỳ khó chế tạo, trận pháp trung tâm vô cùng rườm rà. Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo chỉ thử sửa trận pháp xem có thể đơn giản lại một chsut không.
Hắn bắt đầu làm được chừng nửa canh giờ thì Quất Tử đến. Khi cô thấy Hoắc Vũ Hạo ở bên này chế tạo Hồn Đạo Khí cũng không để ý nhiều lắm, cô bước về phía bên kia bàn thí nghiệm bắt đầu làm việc của mình, cô cũng làm về trận pháp trung tâm.
Các giác quan của Hoắc Vũ Hạo vô cùng nhạy, lúc Quất Tử bước vào hắn đã phát hiện, Tinh Thần Tham Trắc lặng lẽ xuất hiện, quan sát từng động tác của vị học tỷ.
Tuy ấn tượng của hắn với Hiên Tử Văn đã tốt hơn nhiều nhưng hắn biết vì mình là người của học viện Sử Lai Khắc, nên e khó mà học được những gì quan trọng. Cho nên, hắn muốn trước hết cố gắng dành thời gian học được cái gì thì học.
Ấn tượng đầu tiên của Quất Tử với Hoắc Vũ Hạo là xinh đẹp, tự nhiên và hơi khác người. Nhưng tích tắc sau, khi cô nàng bắt đầu tiến vào trạng thái thực nghiệm, dường như đã biến thành một người khác hẳn. Cô hoàn toàn tập trung tinh thần, chăm chú làm việc, không hề quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Trận pháp cô làm so ra còn muốn rườm rà hơn cả của Hoắc Vũ Hạo. Với những gì Hoắc Vũ Hạo, hắn hoàn toàn không đoán ra được tác dụng của trận pháp này. Đương nhiên đây cũng vì Quất Tử chỉ mới bắt đầu khắc.
Quất Tử đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tập trung cao độ, căn bản cô không cảm nhận được Hoắc Vũ Hạo đã bước đến sau lưng mình, tay trái cô cầm một khối kim loại dạng bạc, tay phải cầm một thanh đao khắc khá kỳ lạ. Chuôi đao này giống như một khối thủy tinh trong suốt, chuôi đao màu như vỏ quý, nương theo đó về phía lưỡi đao, màu sắc cũng dần nhạt hơn, đến phần lưỡi đao thì màu sắc đã gần như trong suốt rồi.
Nương theo năm ngón tay của cô, thanh đao khắc màu vỏ quýt như một ngọn lửa bùng cháy, nhảy mua theo từng động tác của cô.
Phàm Vũ từng nói với Hoắc Vũ Hạo, Hồn Đạo Sư khác nhau, khi khắc trận pháp trung tâm thì cũng có thói quen sử dụng đao khắc không giống nhau. Nhưng phàm là người có thể trở thành Hồn Đạo Sư cao cấp đều có phong cách của riêng mình.
Hiện giờ, Hoắc Vũ Hạo còn đang trong quá trình được phong cách của chính mình, mà trên người Quất Tử, hắn đã thấy cô hình thành được một phong cách riêng biệt.
Quá trình Quất Tử sử dụng đao khắc mang đến cho người ta một cảm giác thật nhẹ nhàng, thanh đao màu vỏ quýt như một ngọn lửa lượn lờ, không hề ngừng lại một chút nào, tựa như nước chảy mây trôi, sinh động thoát tục. Theo từng nét đao của cô, từng mảnh kim loại không ngừng rơi ra, nhưng tuyệt đối không hề lay động bay đi, hoa văn ấy mang đến cho người ta một cảm giác như người chế tác có tay nghề vô cùng điêu luyện vậy.
Hai người cứ thế người đứng làm, người im lặng chăm chú nhìn. Thời gian theo đó lặng lẽ trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...