- Ngươi đi chết đi.
Đường Nhã quát lớn, từng tiếng leng keng không ngừng vang lên, hàng loạt ám khí từ khắp nơi trên cơ thể cô bắn nhanh ra ngoài, trên tay cũng lóe lên ánh sáng lấp lánh của Long Tu Châm. Cô biết rõ mình khó mà may mắn thoát khỏi nên việc duy nhất cô muốn làm chính là kéo theo Thiết Lực cùng chết. Năng lượng cô vừa dùng để khởi động các cơ quan ám khí này cũng chính từ nguồn năng lượng mà cô vừa cắn nuốt được,
Thiết Lực là một cường giả bậc Hồn Đế và Hồn Hoàn thứ sáu trên người hắn cũng đã sáng bừng lên, đôi tay lực lưỡng nháy mắt phình to tăng lên gần gấp ba lần, hắn giơ đôi tay lên quét ngang, tất cả ám khí đều bị chặn hết.
Kế đến nó lại quét về phía sau mái tóc đen nhánh của Đường Nhã, chỉ tích tắc nữa thôi cô sẽ bị đôi tay đấy đánh cho tan xương nát thịt.
Với sức lực một mình cô vậy mà đã gần như tiêu diệt được một Tông Môn nhỏ, đấy còn chưa kể chỉ với tu vi Hồn Tông mà cô có thể một lần giết chết hai Hồn Vương và rất nhiều Hồn Sư khác của Thiết Huyết Tông nữa, bấy nhiêu đã đủ để cô kiêu ngạo. Có điều, vì sự xúc động nhất thời của mình, Đường Nhã sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình.
- Ba, mẹ, Tiểu Nhã về với mọi người đây.
Đôi mắt đã biến thành màu tím của Đường Nhã khẽ khép lại, từ khóe mi chảy xuống hai giọt nước mắt.
Ngay thời điểm cận kề cái chết, cô hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi mà chỉ là không đành lòng. Nụ cười ấm áp của Bối Bối lại xuất hiện, lấp đầy đầu óc cô.
Bối Bối…
Ngay khi Đường Nhã cứ ngỡ mình sẽ phải chết thì đột nhiên, một cơn đau đớn kinh khủng truyền đến, cô đau đớn hét to, tất cả áp lực thoáng cái tan biến.
Con người khi tuyệt vọng thường không được thông minh lắm, một lúc sau Đường Nhã mới kịp phản ứng, cô ngỡ ngàng mở mắt ra.
Uy lực Hồn Kỹ thứ tư của cô đã gần như tan biến mất. Cả Thiết Huyết Tông, hoặc nói chính xác hơn là trên lãnh địa Đường Môn ngày xưa, chỉ còn lại những xác chết. Gần như tất cả các đệ tử của Thiết Huyết Tông đều bị công kích của cô giết chết, hơn nữa còn bị các nhánh Ám Hắc Lam Ngân Thảo hút thành xác khô.
Cũng sau trận chiến này, nhờ những năng lượng tinh hoa mà Đường Nhã hút được, hồn lực của cô tăng thẳng đến cấp 44.
Bên cạnh Thiết Lực đã mềm rũ không còn chút sức lực nào là một ông lão mặc trường bào màu đen. Lão nhìn Đường Nhã bằng ánh mặt vô cùng bình tĩnh. Lão khoát tay một cái, Thiết Lực liền bay đến trước mặt cô.
- Hắn là của ngươi, tùy ngươi xử lý.
Giọng nói của lão cũng bình thản không kém, thậm chí nếu chỉ nghe giọng nói này chắc chắn sẽ lầm tưởng đây là một ông lão hiền từ. Hồn Đế Thiết Tí Hùng này đang trong trạng thái sử dụng Hồn Kỹ thứ sáu vậy mà một chút cơ hội phản kháng cũng không có. Còn ông lão kia, rõ ràng còn chưa sử dụng đến vũ hồn nữa.
Giờ phút này này, từ cảm xúc cho đến suy nghĩ dường như Đường Nhã đều đã không thể khống chế được, căn bản cô không hề tò mò xem ông lão vừa xuất hiện kia là ai, trong mắt cô chỉ có mỗi Thiết Lực đã nằm xụi lơ dưới mặt đất.
Cô giơ tay lên chỉ vào Thiết Lực.
- Thiết Lực, ngươi có từng nghĩ ngày xưa ngươi giết ba giết mẹ, cướp cơ nghiệp của Đường Môn thì ngày nay sẽ có kết quả này không? Hôm nay ta sẽ tế sống ngươi, báo thù cho cha mẹ ta.
Đường Nhã vừa dứt lời liền bắn ra mấy chục tia sáng màu ánh kim, những tia sáng ấy nháy mắt đã chui vào cơ thể Thiết Lực. Nhất thời, Thiết Lực đang nằm im dưới mặt đất liền co rút vặn vẹo, cơ thể không thể cử động nên cứ thế co run và run rẩy.
Đường Nhã lặng người, ngẩng đầu nhìn ông lão, nói:
- Ngươi cắt đứt giọng nói của hắn?
Ông lão mỉm cười đáp:
- Ngươi muốn nghe?
Đường Nhã gật đầu, nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ giận dữ nói:
- Ta muốn.
- Được.
Ông lão nói xong liền đưa tay ấn lên người Thiết Lực, tiếng kêu đau đớn như heo bị chọc huyết từ miệng hắn liền vang lên. Tiếng hét lanh lảnh đấy to đến nỗi khiến cả ông lão vừa giải trừ phong bế cho hắn cũng giật mình. E là lúc này cả thành Thiên Đấu đều nghe thấy rồi.
Cả người Thiết Lực cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa, từng khối thịt lớn chừng nấm đấm bên trong cơ thể hắn bắt đầu di chuyển khắp nơi. Lát sau, Thiết Lực đã biến thành một con quái vật vô cùng kinh khủng.
Đúng vậy, thứ ám khí mà Đường Nhã vừa sử dụng chính là Long Tu Châm. Là một dạng ám khi nhỏ như sợi tóc màu vàng lấp lánh. Xét trong các loại ám khí của Đường Môn, Long Tu Châm chỉ là một loại ám khí xếp hàng trung không phải bá đạo nhất nhưng tuyệt đối là thứ khiến người bị trúng bị hành hạ đau đớn nhất.
Ban đầu nó nhỏ như một sợi to mỏng vậy mà có thể co rút thành một viên bi be bé. Khi nó ở dạng cây châm dài sẽ chui vào cơ thể, sau đó từ từ co rút lại. Những khối thịt đang di chuyển kia cũng chính từ đấy mà ra.
Ngày trước Từ Tam Thạch chỉ mới bị trúng một cây đã đau không chịu nổi, thế mà trên người Thiết Lực lúc này có đến hơn mười cây Long Tu Châm, từng cơn đau đớn truyền đến như muốn phá nát tâm can. Thiết Lực có tu vi đến bậc Hồn Đế, nên trong tình huống chỉ có thể lớn tiếng kêu đau thì tiếng kêu làm sao lại không lớn cho được?
Ông lão nhíu mày nói:
- Cô bé, ngươi nên ra tay nhanh một chút. Người của hoàng thất đế quốc Thiên Đấu sắp đến rồi.
Đường Nhã gật đầu, sau đó cô như một sát thần, hàng loạt ám khí từ tay cô bay thẳng vào các điểm yếu trên người Thiết Lực, bắt đầu từ phần đầu kéo dài đến hết cả người.
- Ba, mẹ, Tiểu Nhã đã báo thù cho người rồi.
Đường Nhã ngẩng mặt lên trời hét lên một tiếng đau đớn, Gia Cát Thần Nỏ vung lên, bắn thẳng vào đầu Thiết Lực, chấm dứt tiếng gào thét đau đớn của hắn.
Đúng lúc này, từng luồng áp lực hòa vào tiếng di chuyển xé gió liên tục truyền đến. Ông lão áo đen nhíu mày, cả người lão lóe lên một cái di chuyển đến trước mặt Đường Nhã.
- Chúng ta phải đi thôi.
- Không, ta không đi. Đây là nơi ở của Đường Môn, tại sao ta phải đi? Ta chỉ giết kẻ hủy diệt Đường Môn, nơi này là nhà của ta.
Ông lão khẽ nhíu mày, lão giơ tay lên đánh thẳng xuống, Đường Nhã liền dùng Ám Hắc Lam Ngân Thảo đỡ lấy, nhưng vừa chạm vào, cả người cô liền tê rần, ngất xỉu. Ông lão áo đen đỡ lấy cô, sau đó một màn sương mù màu đen xuất hiện ôm trọn lấy hai người rồi biến mất.
***
Sau một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, Hoắc Vũ Hạo đã trở lại trạng thái dồi dào sinh lực, nhờ có Sinh Linh Kim, khả năng khôi phục của hắn mạnh hơn Hồn Sư đồng cấp nhiều. Ngay cả Tiêu Tiêu chịu đau đớn ít hơn hắn mà lúc này vẫn còn cảm thấy có chút mệt mỏi.
- Tiêu Tiêu, cậu thế nào rồi?
Hoắc Vũ Hạo quay sang hỏi Tiêu Tiêu vừa tỉnh dậy.
Tiêu Tiêu nói:
- Tạm ổn. Thịt của con Ám Kim Khủng Trảo Hùng ấy cũng không tệ, trừ cánh tay còn chút đau đớn thì hồn lực và thể lực đều đã hoàn toàn khôi phục.
Lúc này, ánh mắt trời đang dần lên cao, sau khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tu luyện Tử Cực Ma Đồng xong thì Huyền lão cũng đã biến mất không thấy tung tích.
Vương Đông nói:
- Hôm nay chúng ta lại tiếp tục vào rừng nhé?
Tiêu Tiêu ngồi bật dậy, nhìn về phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ở xa xa nói:
- Không thành vấn đề. Hiện giờ mình đã tiến cấp Hồn Tôn. Lớp trưởng, mình tiến giai trước cậu đấy nhé.
Nơi bọn hắn nghỉ ngơi là khu vực cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chừng năm mươi dặm, bình thường nơi đây rất ít khi xuất hiện Hồn Thú nên sau khi Huyền lão đưa bọn họ đến liền biến mất.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tiêu Tiêu, cậu cho bọn mình xem Hồn Kỹ ngàn năm kia là gì đi. Để lát nữa vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chúng ta cũng dễ dàng tính toán phối hợp.
Tuy bọn họ đã ở suốt trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm gần một ngày để tìm kiếm tình huống nhưng cũng gặp phải không ít nguy hiểm. Nguy hiểm nhất không phải con Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm kia mà lại là con Hổ Ma Miêu vạn năm với tốc độ kinh khủng ấy. Nếu không phải nhờ bọn họ dốc toàn lực chiến đấu cộng thêm Huyền lão ở bên cạnh bảo vệ thì cũng lành ít dữ nhiều.
Sau tình huống nguy hiểm ấy, cảm giác hưng phấn du ngoạn ban đầu đã toàn toàn tan biến, lúc này chỉ còn lại mỗi sự cảnh giác cao độ mà thôi.
Tiêu Tiêu thoải mái nói:
- Được, vậy thì hai cậu xem đây.
Một vầng sáng màu đen chợt lóe lên, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh lặng lẽ xuất hiện trước mặt bọn họ, hai vàng, một tím, ba cái Hồn Hoàn cũng theo đó mà bay lên từ dưới chân cô bé.
Vù vù vù vù
Từng tiếng xé gió liên tục vang lên từ khi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh xuất hiện, giống như cái đỉnh lớn này đang rung động mãnh liệt vậy. Ngay sau đó, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh nháy mắt phình to…
Cái đỉnh vốn có đường kính chừng một thước nháy mắt tăng lên hơn ba thước. Không những vậy, màu của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh còn dần hóa thành màu vàng lợt giống như bộ lông của con Ám Kim Trảo Hùng. Vầng sáng màu vàng khẽ di chuyển, không biết mạnh hơn trước đây bao nhiêu nữa.
- Lớp trưởng, cẩn thận.
Tiêu Tiêu khẽ hét, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vô cùng to lớn ấy liền bay thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Khi khoảng cách còn chừng mười thước, Hoắc Vũ Hạo đã cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đè xuống người mình, cái thứ đồ chơi này chắc phải nặng ít nhất ngàn cân. Có điều, hắn cũng không lùi lại né tránh, hai tay giơ lên cao, Băng Đế Chi Ngao ngay tức thì chụp lấy Tam Sinh Trần Hồn Đỉnh màu vàng nhạt.
Keng.
Một tiếng va chạm giòn tan vang lên, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cứ thế rơi xuống, còn Hoắc Vũ Hạo thì bị đánh bật về sau. Ngay cả hàn khí bao phủ lấy chiếc đỉnh cũng bị vầng sáng màu vàng ấy đánh lui. Khi ba chân của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chạm xuống đất, mặt đất liền run rẩy.
- Thật cứng rắn.
Hoắc Vũ Hạo khen ngợi, ban nãy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh có thể đánh bay hàn khí của Băng Đế, chứng tỏ uy lực của nó không nhỏ chút nào.
Sau khi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh rơi xuống đất, vầng sáng màu vàng nhạt vẫn lặng lẽ chuyển động, ôm trọn lấy nó.
Tiêu Tiêu không khỏi đắc ý nói:
- Hồn Kỹ của Hồn Hoàn thứ ba gọi là Đỉnh Chi Uy, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của mình đã giống như biến thân thành Ám Kim Khủng Trảo Hùng, lực phòng ngự tăng mạnh, ít nhất gấp ba lần trước đây. Mà ngoài Đỉnh Chi Uy, nó còn có hai tác dụng nữa, cũng giống như những Thú Hồn Sư thông qua Hồn Kỹ tăng phúc cho cơ thể. Có nó, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của mình đã thay đổi một cách toàn diện, lúc này muốn đánh nát nó không phải là chuyện đơn giản nữa, thử xem, Đỉnh Chi Chấn.
Tiêu Tiêu vừa dứt lời liền quát lớn, nương theo tiếng hét của cô, từng tiếng nổ to như sấm chớp liên tục vang lên, lấy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh làm trung tâm, một vầng sáng màu vàng nhạt nhanh chóng bùng nổ ra bên ngoài, trong vòng bán kính chừng ba thước, những nơi ánh sáng màu vàng nhạt ấy lướt qua, mặt đất liền ầm ầm sụp xuống, khu vực quanh Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chừng một thước, bầu không khí cũng bị dư chấn vặn vẹo điên cuồng.
Mặc dù không ở nơi bị ảnh hưởng của kỹ năng ấy nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng cảm nhận được chấn động ấy không phải dạng tầm thường. Đúng như những gì Tiêu Tiêu nói, Hồn Kỹ Đỉnh Chi Uy của cô bé đã giúp Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh hoàn toàn thay đổi về chất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...