Tuyệt Thế Đường Môn

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới cảm nhận được lạnh giá, một luồng khí lạnh băng từ cánh tay trái của hắn không ngừng truyền đi khắp cơ thể, bắt đầu từ bả vai chui vào tận xương cốt của hắn, kế đến di chuyển đến xương quai xanh. Cùng lúc đó, một quầng sáng màu xanh biếc từ người hắn nở rộ ra.
Năng lượng phong ấn trong hồn cốt thân thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt bắt đầu thoát ra một tia nhỏ bé, len lỏi đến vị trí của khối hồn cốt cánh tay trái Băng Bích Hạt, cánh tay trái của Hoắc Vũ Hạo bỗng hóa thành màu xanh biếc, dao động hồn lực vụt tăng, cơn đau ùa đến, giống hệt với lần hắn dung hợp hồn cốt trước đây.
Cực lạnh và cực nóng luân phiên, cũng may lúc này sự khó chịu chỉ tập trung ở cánh tay trái mà thôi.
“Lại nữa? Không phải chứ?” Hoắc Vũ Hạo thầm nói, rồi tiếp tục chịu đựng cơn đau.
Thật ra đây không phải vì Băng Đế muốn tiếp tục rèn luyện hắn mà nàng chỉ đang cải thiện lại khối hồn cốt cánh tay trái.
Bất kể là bản thân Hồn Thú Băng Bích Hạt tạo ra khối Hồn Cốt này mạnh như thế nào, nhưng đối mặt với Băng Bích Đế Hoàng Hạt tu vi bốn mươi vạn năm cũng phải chịu thua.
Hồn cốt thân thể cũng chính là vị trí chủ chốt trong cơ thể con người, là khối Hồn Cốt quan trọng nhất trong sáu khối Hồn Cốt tiêu chuẩn của mỗi con người. Nó cũng có mối liên hệ mật thiết với năm khối Hồn Cốt còn lại. Nếu đổi là một khối Hồn Cốt khác, chắc hẳn Băng Đế cũng sẽ chẳng thèm ngó đến. Nhưng đây là khối Hồn Cốt từ Băng Bích Hạt, là tộc nhân của nàng, muốn cải tạo thật dễ như trở bàn tay, bởi vì khí tức của cả hai quá quen thuộc.
Vì thế, năng lượng đã phong ấn trong khối Hồn Cốt Băng Bích Đế Hoàng Hạt không ngừng truyền vào khối Hồn Cốt ở cánh tay trái của Hoắc Vũ Hạo. Lần này Hoắc Vũ Hạo chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng đau đớn cũng không thua kém trước đây chút nào.
***
Học viện Sử Lai Khắc – Ngoại viện – Phòng học lớp 1 năm thứ hai.
- Sao? Không có gì để nói à?
Chu Y vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nói.

Các học viện bên dưới câm như hến, không ai dám hó hé chút nào.
Không thể không nói, tuy phương pháp giảng dạy của Chu Y có chút thô bạo nhưng ở học viện đầy rẫy thiên tài này, rõ ràng phương pháp của cô là thích hợp nhất. Sau một năm, thực lực của các học viện lớp 1 chẳng những càng lúc càng cô đọng mà còn tăng vọt. Quan trọng hơn, là rất biết nghe lời. Đây tuyệt đối đúng với câu cô bảo tụi nó đi hướng đông tuyệt đối không có một đứa nào dám nghĩ đến hai chữ hướng tây chứ đừng nói là cãi lời, chỉ cần Chu Y giao nhiệm vụ thì cả lớp sẽ răm rắp vâng lời hoàn thành.
Đừng thấy hồi năm nhất, Chu Y một loạt khai trừ không biết bao nhiêu học viên mà lầm. Từ ngày cả lớp lên năm hai, hoặc nói ít nhất đến lúc này, cô chưa khai trừ một người nào cả. Cho dù có người phạm sai lầm, nhẹ thì bị mắng một trận, nặng thì đá cho hai cước chứ không còn chuyện khai trừ đuổi đi nữa. Mà các học viện cũng hiểu rõ, Chu lão sư đối xử với bọn họ rất tốt. Cho nên tu luyện cũng càng cố gắng hơn.
Không khí trong phòng học có chút căng thẳng, các học viên đều cúi đầu.
Chu Y đảo mắt nhìn từng người, cuối cùng dừng ở Chu Tư Trần:
- Chu Tư Trần, đứng dậy.
Chu Tư Trần thầm ai oán trong lòng: “Đúng là cái gì của mình là của mình, có chạy cũng chạy không thoát. Biết thế lúc Hoắc lão đại và Vương Đông đi, mình không dại mà lãnh cái chức lãnh đạo thay này.”
- Dạ Chu lão sư.
Chu Tư Trần miễn cưỡng đứng dậy, nhỏ giọng nói.
Chu Y tức giận hừ một tiếng quát:
- Ngươi chưa ăn cơm hả? Nhìn kìa, con trai con đứa mà thế đó hả? Đứng thẳng lên cho ta.

- Dạ.
Chu Tư Trần vội đáp, ưỡn ngực đứng thẳng.
Chu Y bình thản nói tiếp:
- Nói. Bên lớp 2 đề nghị thi đấu trong kỳ thi thử này, ngươi thân làm lớp trưởng, ngươi thấy nên làm thế nào?
Khóe môi Chu Tư Trần khẽ giật giật, lòng thầm kêu khổ, nhưng vẫn liều mạng nói.
- Con đi.
Hai mắt Chu Y sáng rực lên, cô vỗ bàn nói:
- Giỏi, đây mới đúng là đệ tử Chu Y. Thua thì sao? Ta không bắt các con phải thắng nhưng khí thế thì tuyệt đối không được thua ai. Con thân là lớp trưởng, lần này ta cho con toàn quyền quyết định, con chọn thêm sáu người nữa đi.
Năm học thứ hai đã qua non nửa thời gian, kỳ thi giữa kỳ cũng đã gần đến.
Lớp 1 năm hai nhờ thực lực tổng thể mạnh mẽ đã liên tục áp chế lớp 2 năm hai, trở thành lớp ưu tú nhất. Đây là chuyện diễn ra sau khi Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đi vắng.
Tất nhiên, lớp 2 sẽ không phục. Vì thế, chủ nhiệm lớp 2 là Mộc Cận đã đề nghị hai lớp thi đấu hữu nghị một trận. Mỗi lớp chọn ra một đội bảy người thi đấu theo nhóm. Lớp nào thua thì từ giờ đến hết năm học phải đi quét dọn cả tầng học năm hai.

Hình phạt ấy thật ra chẳng đáng là gì, đối với Hồn Sư, việc lau chùi quét dọn thoáng cái là xong. Nhưng cái quan trọng là thua danh dự, lớp nào thua chắc chắn sẽ mất hết danh dự.
Lớp 3 và lớp 4 dĩ nhiên sẽ không tham gia sự kiện này, bọn họ không phải hệ Phụ Trợ cũng là các hệ linh tinh khác, làm sao có thể so lực chiến đấu với lớp 1 và lớp 2 chủ Cường Công, Khống Chế, Phòng Ngự và Mẫn Công được?
Ngày xưa Chu Y và Mộc Cận vốn là tình địch, Chu Y lại còn rất nóng tính, nên chỉ với vài câu khích tướng đơn giản, cô đã gật đầu đồng ý. Chu Y đồng ý xong mới thấy hối hận, nếu vẫn còn Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu thì trận đấu này cô chẳng sợ. Dù lớp hai có mấy người Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ… nhưng tổng thể thực lực bên họ lại mạnh hơn nhiều. Nhưng lúc này, lớp của cô lại thiếu mất ba đệ tử ưu tú nhất, trận đấu này căn bản không có cơ hội chiến thắng. Nghe nói Đái Hoa Bân sau một thời gian miệt mài tu luyện, Hồn Lực đã đạt đến cấp 39. Rất có thể sẽ là đệ tử trẻ tuổi nhất trong lịch sử học viện Sử Lai Khắc đạt cấp bậc Hồn Tông.
Hơn nữa, thực lực của Đái Hoa Bân vốn đã rất mạnh, trong tình huống một chọi một thì không có đệ tử nào trong lớp một có thể địch lại hắn, huống chi hắn và Chu Lộ còn có Vũ Hồn dung hợp kỹ U Minh Bạch Hổ. Tổng hợp mọi thứ lại, trận đoàn chiến bảy đấu bảy này, lớp 1 năm hai muốn thắng trừ phi có kỳ tích xảy ra.
Chu Y đã sớm nghe Phàm Vũ nói ba người Hoắc Vũ Hạo đã trở về, có điều ngay khi trở về, cả ba liền bị dẫn đến đảo Hải Thần, còn tại sao lúc này vẫn chưa thấy trở về thì Phàm Vũ cũng không nói rõ lắm, chỉ cho Chu Y biết, đây tuyệt đối là một chuyện tốt với ba người Hoắc Vũ Hạo.
Mấy ngày nay Chu Y đã định hỏi thăm tình hình mấy lần, nhưng tuy Phàm Vũ có địa vị không thấp ở hệ Vũ Hồn nhưng vẫn chưa có tư cách tìm hiểu tin tức trong đảo Hải Thần. Thời gian thi đấu đã muốn như lửa cháy xém chân mày, không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Nên hôm nay cô mới quyết định chọn người.
Chu Tư Trần vừa nghe Chu Y nói thế, hắn lập tức bày ra dáng vẻ không sợ chết, khóe mắt lóe lên tia xấu xa, đảo mắt nhìn các bạn học trong lớp. Các học viên trong lớp thì có hưng phấn, có tránh né cũng có cầu xin. Bọn họ đương nhiên không sợ thi đấu, nhưng biết chắc đã thua, người nào đi thi thì phải ôm mặt xấu rồi.
Chu Tư Trần đưa tay vỗ vai Tào Cẩn Hiên ngồi cạnh mình, vẻ mặt oai phong lẫm liệt nói:
- Người anh em, chúng ta không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Cùng ra thi đấu với ta.
Khóe môi Tào Cẩn Hiên giật giật liên tục, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn người bạn của mình, khóe môi vẫn mấp máy nhưng không ai nghe được hắn nói gì. Chỉ có Chu Tư Trần biết chắc chắn Tào Cẩn Hiên đang ân cần hỏi thăm mấy đời tổ tông nhà mình thôi. Hắn cố nhịn cười rồi đưa mắt nhìn những người khác.
Dường như Chu Y đã thật sự trao quyền cho hắn, Chu Tư Trần chọn lựa thế nào, cô cũng không lên tiếng. Mà lúc này cô cũng thầm khen Chu Tư Trần rất sáng suốt, người đầu tiên hắn chọn là Tào Cẩn Hiên quả thật vô cùng chính xác, Tào Cẩn Hiên là bạn tốt nhất của hắn, mà trận đấu này cũng chẳng phải tốt đẹp gì thế mà hắn vẫn kéo bạn của mình theo, vậy thì những người kế tiếp được chọn còn có thể phản đối gì nữa?
- Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc. Hai cậu cũng cùng đi nha. Hai người phối hợp với chủ khống là Tiểu Tào.
Hai chị em Lam Tố Tố khẽ gật đầu, hai cô đều là người hòa đồng và thân thiện nên trong lớp có không ít người thầm mến. Hai chị em họ vừa được chọn, lập tức có không ít người xung phong làm sứ giả hộ hoa.

Lát sau, Chu Tư Trần đã chọn ra được ba người cực mạnh hệ Cường Công hợp thành mội đội bảy người.
Bốn Cường Công, ba Khống Chế. Đội hình phối hợp trong tình huống chỉ có hồn sư hệ Cường Công và Khống Chế cũng có thể xem là thích hợp.
Chu Y gật đầu nói:
- Được, xế chiều các ngươi cùng nhau luyện tập, ngày mai thi đấu. Thua cũng sẽ không bị trừng phạt gì, còn thắng thì sau này nhiệm vụ làm vệ sinh sẽ trừ tên bảy người các ngươi ra. Tan học. Tự do hoạt động. Bảy người các ngươi đi theo ta.
Chu Y dứt lời liền xoay người đi, trận đấu ngày mai tuy không có bao nhiêu % thắng nhưng cô vẫn quyết không bỏ qua dễ dàng. Cho dù nước đến chân mới nhảy nhưng cô vẫn phải chỉ dạy bọn nhỏ phối hợp một chút.
Thực lực tổng thể không bằng đối thủ nhưng Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc đều là đệ tử hạch tâm, thực lực dĩ nhiên không tầm thường, tất cả đều có tu vi xấp xỉ cấp 30 rồi.
Tình hình lúc này bên lớp 2 hoàn toàn khác với lớp 1. Bọn họ vô cùng dễ dàng chọn ra bảy người ra thi đấu.
Mộc Cận đứng trên bục giảng đọc danh sách:
- Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Tà Huyễn Nguyệt, Vu Phong, Hoàng Sở Thiên, Thôi Nhã Khiết, Long Tường Dược. Bảy người các ngươi ngày mai xuất chiến. Ta không có nhiều lời khích lệ các ngươi, các ngươi chỉ cần biết nếu không muốn sau này bị lớp 1 đè đầu cưỡi cộ nữa thì đánh cho tốt trận này. Ta muốn xem con mụ Chu Y đấy còn dám lên mặt với ta nữa không.
Đái Hoa Bân lặng lẽ ngồi ở hàng cuối cùng. Khí chất của hắn càng lúc càng trẫm tĩnh, sự kiêu ngạo ngày xưa đã giảm đi rất nhiều, nhưng so với ca ca hắn là Đái Thược Hành thì vẫn thua một chút.
Có điều không thể không công nhận thiên phú của hắn còn muốn cao hơn anh của mình nữa. Hồn lực cấp 39 tuyệt đối không phải nói phét. Tuy nói từ cấp 39 lên cấp 40 rất gian nan nhưng Đái Hoa Bân quyết tâm, bất kể thế nào, trước khi vào năm ba phải đột phá thành công, hơn nữa còn phải có được Hồn Hoàn thứ tư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui