Tuyệt Thế Đường Môn

Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Minh Đức đường.
Trong một sảnh đường rộng lớn, được trang hoàng bằng các vật trang trí kim loại, với màu vàng nhạt làm chủ đạo. Căn phòng này không quá xa hoa, nhưng tấm biển màu vàng treo trên cao viết ba chữ Minh Đức Đường lại mang đầy cảm giác uy hiếp.
- Đứng lên đi.
Trên chiếc ghế ngọc giữa đại sảnh, một người đàn ông trung niên tuổi khoảng 40 đang ngồi, người này dáng người không cao lắm nhưng khá to con. Dùng từ đơn giản hơn để dễ hình dung chính là ục ịch, vừa mập vừa lùn.
Thân hình mập lùn của hắn rõ ràng không hợp để tóc dài, nhưng hắn lại có một mái tóc dài màu nâu đỏ, bù xù phía sau ót, che đi chiếc cổ béo núc ních.
Trước mặt hắn, là một bóng người đang quỳ rạp dưới đất, người kia vừa nghe thấy câu lệnh lập tức đứng lên như được đại xá.
- Đường chủ, lần này ta dẫn đội không mang được chiến thắng trở về, xin người trách phát.
Khi người kia đứng lên mới có thể thấy rõ dung mạo, hóa ra chính là vị sư phụ đã dẫn đội học viên Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Chẳng qua lúc này vẻ mặt hắn lại đầy sự sợ hãi giống như nỗi lo lắng trong lòng đã dâng đến cực điểm vậy.
Theo xưng hô của hắn có thể thấy người trung niên kia là Đường chủ Minh Đức đường tiếng tăm lừng lẫy, cũng chính là ông nội của Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, nhưng theo diện mạo kia, dĩ nhiên không thể nhìn ra được tuổi tác của lão.
- Ngươi cũng không có làm gì sai, nhiều khi có những chuyện chắc chắn rồi cũng có thể vuột khỏi tầm tay. Hơn nữa, lần này tuy chết mấy người nhưng thu hoạch của các ngươi cũng không nhỏ. Còn Thẩm Phán Chi Kiếm cứ để đấy, ta sẽ đích thân đến học viện Sử Lai Khắc đòi lại, không thể để nó rơi vào tay bọn họ được. Kết quả của cuộc thi lần này đối với người khác có lẽ là một sự thất vọng nhưng với lão phu lại chẳng đáng là gì, chúng ta muốn thắng học viện Sử Lai Khắc chỉ là vấn đề thời gian.

Đường chủ Minh Đức đường càng khoan dung lại càng khiến sư phụ dẫn đội khiếp sợ, theo những gì hắn biết, tính tình của vị Đường chủ này vốn không phải như thế. Hắn ngẩng đầu lên nhìn liền thấy vẻ mặt tươi cười bình thản của vị Đường chủ mập mạp, dường như không hề có chút giận dữ nào.
- Cám ơn Đường chủ.
Vị lão sư dẫn đội mãi đến lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vị Đường chủ Minh Đức đường dường như đang có tâm trạng rất tốt, lão nói:
- Ngươi có biết lần này thu hoạch lớn nhất của chúng ta là gì không?
Sư phụ dẫn đội đáp với vẻ thăm dò:
- Là… cái phôi thai hồn thú mười vạn năm?
Đường chủ Minh Đức đường lắc đầu nói:
- Không, cái kia tuy đúng là có thu hoạch nhưng chúng ta cũng phải bỏ ra một số tiền lớn, chỉ có thể xem như huề vốn. Đương nhiên, nó rơi vào tay chúng ta sẽ khác xa so với rơi vào tay người khác. Tuy vậy, nói thế nào nó cũng sẽ mang đến cho chúng ta không ít phiền phức.
- Đến nay đã có ít nhất ba nhóm người lén vào Minh Đức đường của chúng ta để trộm nó đi. Đây là đạo lý của người mang ngọc quý. Hơn nữa, cái thứ gọi là Phong Thần đài khá là đáng tìm hiểu, nó là Hồn Đạo Khí cấp Chín dĩ nhiên phải cần một Hồn Đạo Sư cấp chín mới có thể chế tạo ra được. Ta thật tò mò không biết người nào của đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta đã bán thứ này cho đế quốc Tinh La mà lại không phải giao cho Minh Đức đường.
Khi vị Đường chủ kia nói đến câu cuối cùng, ánh mắt liền lóe lên sát khí khiến vị sư phụ dẫn đội sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

- Tiếp tục đoán.
Đường chủ Minh Đức đường bình thản nói.
- Cái này…
Trên trán vị sư phụ dẫn đội đã lấm tấm mồ hôi.
- Là thông tin của những học viên của học viện Sử Lai Khắc…
Đường chủ nói:
- Đây chỉ tính là một phần thôi. Ba Vũ Hồn Song Sinh, học viện Sử Lai Khắc thật là nhiều người tài, còn có cả một người có Vũ Hồn Cực Hạn nữa. Học viện Sử Lai Khắc vốn đã đồng ý tiến hành trao đổi đệ tử với chúng ta nhưng hôm qua lại gửi tin đến bảo vì học viện Sử Lai Khắc có chút vấn đề nên chuyện trao đổi học tập tạm thời dời lại, còn dời bao lâu thì để bọn họ nghiên cứu rồi quyết định sau. Xem ra bọn họ sợ chúng ta ra tay với học viên của bọn họ. Không thể không thừa nhận về phương diện tìm nhân tài, không ai có thể hơn học viện Sử Lai Khắc. Đúng là tin tức này hữu dụng nhưng tiếc là không phải thành quả lớn nhất của các ngươi.
Sư phụ dẫn đội mờ mịt nhìn vị Đường chủ với vẻ khó hiểu.
Đường chủ Minh Đức Đường từ từ đứng lên, lão cao chưa đến một thước năm nhưng vòng eo còn muốn to hơn chiều cao của lão nữa, lão chắp tay trước ngực, trên trường bào màu đen có hoa văn tơ vàng che ngang bụng lão.
Lão từ từ bước đến trước mặt vị lão sư dẫn đội, đột nhiên giơ chân đá vị lão sư kia khiến hắn ngã lăn ra đất.

- Sở dĩ bổn Đường chủ không giết ngươi cũng vì khi kết thúc trận đấu, ngươi còn biết lo đến an nguy của hai đứa Tiếu Mộng. Cũng nhờ thế bọn nó mới hiểu ra vấn đề, vừa về đến đã chủ động xin đi bế quan. Đây là thu hoạch lớn nhất của các ngươi. Cút ngay, lăn ra ngoài cho ta. Ít nhất trong mấy tháng tới đừng có xuất hiện trước mặt ta, nếu không để ta nhớ đến mấy đứa nhỏ đã chết thì ta lại không kềm được mà cho ngươi chôn cùng bọn chúng.
- Dạ… dạ….
Vị lão sư dẫn đội bị mắng trái lại không hề tức giận, hắn biết rốt cuộc mình đã giữ được cái mạng. Hắn căn bản không dám đứng dậy mà cứ thế nằm rạp dưới mặt đất rồi thật sự lăn ra ngoài.
Đường chủ Minh Đức Đường nhìn tên lão sư dẫn đội kia đã lăn ra ngoài, khẽ nhíu mày lẩm bẩm: “Ngay cả Thao Thiết Đấu La cũng tự mình đến bảo vệ à. Được lắm, năm năm nữa, kỳ Đấu Hồn Đại Tái kế tiếp, ta sẽ chống mắt lên mà nhìn, Thao Thiết ngươi còn có thể áp chế Thiềm Thừ ta đây không. Hừ!”
Nói xong câu đó, lão liền xoay người đi sâu vào trong, xuyên qua đại sảnh, đến ngay trước vách tường được làm bằng kim loại có chạm trổ điêu khắc tỉ mỉ thì dừng lại, kế đến, ở vị trí ngay ngực lão bay ra một ký hiệu màu vàng kỳ dị, ký hiệu đó khẽ chạm vào mặt ngoài của vách tường.
Nhất thời, cả vách tường như sống dậy, một tiếng “tách” thật nhỏ vang lên, sau đó xuất hiện dao động năng lượng cực kỳ mãnh liệt, rồi vách tường biến mất, vị Đường chủ kia nhìn mọi chuyện diễn ra với vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng.
Lão ngẩng đầu sải bước trong, khi lão bước qua thì vách tường kia cũng xuất hiện và khép lại.
Mười phút sau, Đường chủ Minh Đức Đường đã bước vào một phòng kín không có cửa sổ.
Căn phòng này cũng được làm bằng kim loại như những căn phòng khác.
Bất kể là trần nhà hay bốn vách tường, tất cả đều được làm bằng kim loại có điêu khắc hình thù khác nhau.
Nếu có vị Hồn Đạo Sư nào ở đây nhất định sẽ nhận ra phía trên mặt ngoài các vách tường ấy đều điêu khắc các trận pháp thường dùng ở hạt nhân, mà các trận pháp này chẳng những phức tạp còn mang đến một cảm giác áp bức rất khó chịu.
Trong căn phòng có một cái cột sắt hình vuông dựng đứng, cột sắt này cao chừng năm thước, bên trên có đặt một vật gì đó.
Khi bước đến gần sẽ thấy vật kia là một chiếc hộp bằng gỗ, có khảm ít nhất một trăm khỏa bảo thạch, bên ngoài mặt gỗ có một dòng khí lờ mờ dao động rất yếu.

Dòng khi ấy có màu trắng, nhẹ nhàng như làn sương mù, nó ẩn ẩn hiện hiện không theo quy luật nào, nên rất khó có thể quan sát rõ bằng mắt thường, và đấy cũng là điểm thần kỳ đặc biệt của nó.
Mà dòng khí ấy tuy yếu ớt nhưng lại không bay rời rạc, bề ngoài nó có vẻ như di chuyển khắp nơi nhưng thực ra lại chỉ tập trung vào việc thoát khỏi vòng vây này. Còn bên trong chiếc hộp gỗ kia là một vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt, có sự bao phủ của nó nên thứ bên trong mới không thể chạy thoát được.
Đúng vậy, chiếc hộp gỗ này chính là vật phẩm đắt tiền nhất của buổi đấu gia cao cấp lần trước ở phòng đấu giá Tinh Quang, còn vật bị phong ấn bên trong, theo thông tin đấu giá, nó chính là một cái phôi thai của Hồn Thú mười vạn năm.
Đường chủ Minh Đức đường lặng lẽ đứng nhìn Phong Thần đài, không hiểu tại sao lão lại lên tiếng nói chuyện với một cái phôi thai hồn thú mười vạn năm đã bị phong ấn.
- Ta có thể cảm nhận được ngươi rất mạnh. Thông qua các thí nghiệm mà ta đã làm, ta đã chứng minh được suy đoán của mình, ngươi không phải là một con hồn thú mười vạn năm bình thường. Nếu có người dám liều lĩnh hấp thu ngươi để biến ngươi thành Hồn Hoàn hay Hồn Cốt thì nhất định sẽ chết rất khó coi. Bởi vì, ta cảm nhận được, ngay cả cường giả bậc Phong Hào Đấu La muốn hấp thụ năng lượng của ngươi, e cũng là chuyện không thể, thậm chí còn có thể bị ngươi cắn trả trở lại. Đúng không?
Dòng khí màu trắng kia dường như nghe được những lời vị Đường chủ kia nói vì bỗng nhiên nó lại trở nên yên tĩnh không còn di chuyển khắp nơi nữa. Lúc này có thể thấy rõ, bên trong làn sương mù màu trắng kia ẩn hiện một hình hài trẻ con giống hệt con người.
- Cho nên, ta tin chắc phán đoán của mình là chính xác.
Đường chủ Minh Đức đường cười nói:
- Ta biết rõ phòng đấu giá Tinh Quang kia là của đế quốc Tinh La. Đám người hoàng thất Tinh La dám lấy ngươi ra đấu giá đơn giản chỉ muốn mang đến phiền phức cho ta, khiến bổn đường phủ phải bôn ba đi tìm gã Hồn Đạo Sư cấp chín mà bọn họ nhắc đến. Đồng thời còn để bọn ta trở thành người mang ngọc bị khắp nơi rình mò. Nhưng bọn họ đã sai. Bọn họ làm thế ngược lại còn mang đến cho ta một cơ hội thanh lọc lại đệ tử của Minh Đức đường, Minh Đức đường chúng ta nào phải nơi tầm thường, đúng không?
- Nhưng nói đến sai lầm, sai lầm lớn nhất của đám người đế quốc Tinh La chính là không nhìn ra được thực lực thật sự của ngươi. Cho nên, lần này người được lợi là bổn đường chủ đây mới đúng. Ngươi căn bản không phải là một hồn thú mười vạn năm bình thường, mà là một con hồn thú chưa kịp đột phá cổ bình, và tu vi ít nhất đã đến 19999 năm, đúng không? Thậm chí ngươi còn không phải là lần đầu tiên đánh vào cổ bình này, nhưng kết quả cuối cùng vẫn thất bại. Thật lòng ta rất tò mò, theo hiểu biết của nhân loại chúng ta, hồn thú chỉ có một cơ hội lựa chọn trùng tu thành con người ở thời điểm tu vi đạt mười vạn năm. Nhưng tại sao ngươi không đột phá cổ bình thành công lại thành cái dạng này?
- Yên tâm đi, ngươi ở chỗ của ta, ngươi nhất định sẽ có chỗ để dùng. Ta sẽ từ từ nghiên cứu ngươi, bức một phần năng lượng của ngươi ra khỏi cơ thệ. Như thế mới không để lãng phí phần năng lượng đã gần đến bậc 20 vạn năm của ngươi. Chuyện này đúng là quá tốt, nói không chừng ta còn có cách giúp ngươi phá tan cổ bình, một bước trở thành Siêu Cấp Hồn Thú, sau đó lại bức năng lượng của ngươi ra. Đối với Hồn Sư bình thường, muốn hấp thu năng lượng của ngươi e là rất khó nhưng với bổn đường chủ lại khác. Thật đáng tiếc, Bổn đường chủ đã đủ chín Hồn Hoàn, cho nên chỉ còn cách đem ngươi tặng cho tiểu thiên tài, cháu nội của ta thôi. Sau này chúng ta vẫn sẽ là người một nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui