"Cốc... cốc... cốc!"
Ngay tại lúc Diệp Viễn đang cảm khái, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Vân nhi, có ở đây không?"
Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc mà xa lạ, dù Diệp Viễn có hóa thành tro cũng sẽ không quên giọng nói này, bởi vì đó là giọng nói của phụ thân Cơ Chính Dương.
Chính Dương Tử và Thanh Vân Tử chẳng qua là đạo hiệu mà ngoại giới dâng tặng, hai cha con Thanh Vân Tử vốn họ Cơ.
Tại Thần Vực, phàm là Luyện Dược Sư đạt tới cảnh giới Đan Đế, đều sẽ được tôn xưng là "Tử", gọi trực tiếp tục danh của Đan Đế là đại bất kính, rất có thể sẽ chọc giận đến vị Đan Đế này.
Mà mỗi vị Đan Đế đều giao thiệp rất rộng, người thường không cách nào tưởng tượng được!
Mặc dù biết rõ hoàn cảnh của bản thân, Diệp Viễn vẫn nhịn không được cả người run lên.
Tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết, cửa phòng luyện đan tự động mở ra, hiện ra thân ảnh của Cơ Chính Dương.
Được gặp lại thân ảnh quen thuộc này, hốc mắt Diệp Viễn trong chốc lát bỗng ươn ướt.
Cơ Chính Dương mỉm cười bước vào, thấy hốc mắt Diệp Viễn ươn ướt, không khỏi kinh ngạc nói: "Vân nhi tại sao lại rơi lệ?"
Hóa thân Cơ Thanh Vân của Diệp Viễn biết rõ đây là đang trong ảo cảnh, vẫn là không nhịn được giải thích: "Phụ thân, Vân nhi mới vừa rồi lúc phối dược đã dùng đến Tập Du Thảo, không cẩn thận xông đến mắt, cho nên mới thế."
Tập Du Thảo là dược liệu cửu cấp, có tính kích thích cực mạnh, dù Cơ Thanh Vân là Đan Đế, bị hun vào mắt cũng sẽ không ngừng rơi lệ.
Rõ ràng biết Cơ Chính Dương trước mắt không hề tồn tại, Diệp Viễn cũng không biết tại sao, cứ như quỷ thần xui khiến nói ra lời nói dối.
Quả nhiên, Cơ Chính Dương nghe thấy liền cười to nói: "Vân nhi thật không cẩn thận, Tập Du Thảo này ngay cả vi phụ cũng không dám khinh thường, ngươi sao có thể lơ là bất cẩn như thế?"
Diệp Viễn nhận lời dạy bảo: "Phụ thân nói đúng lắm, lần sau Vân nhi sẽ cẩn thận."
Cơ Chính Dương thở dài nói: "Vân nhi à, vi phụ biết ngươi say mê luyện đan, nhưng thế gian này không phải chỉ có mỗi chuyện luyện đan dược, ngươi cứ như vậy giam mình trong phòng luyện đan, lâu dần đối với ngươi cũng không có ích!"
Diệp Viễn lần nữa cung kính nói: "Phụ thân yên tâm, Vân nhi tự có chừng mực."
Cơ Chính Dương lắc đầu nói: "Ngươi nha, ta nói ngươi có cái gì tốt? Đan dược đại đạo vô cùng vô tận, dù là dùng cả đời chúng ta, cũng khó nhìn thấu được một phần của nó. Cho dù tương lai ngươi thật sự bước vào Thần Cảnh, trở thành Đan Thần, bất quá cũng chỉ là một sự khởi đầu khác. Người sống một đời, chuyện cần để ý còn rất nhiều. Đi ra khỏi phòng luyện đan, ngươi sẽ thấy thế giới rộng lớn hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Về điểm này, ngươi nên học đại sư huynh của ngươi nhiều chút."
Nói đến đại sư huynh, Diệp Viễn liền biến sắc, sát ý trong lòng không tự chủ liền trào dâng, có điều rất nhanh liền áp chế xuống.
Diệp Viễn bây giờ đã không còn như xưa, nếu ngay cả chút nhẫn nại này cũng không có, nói chi đến báo thù?
Nên biết là, hắn và đại sư huynh kém nhau không chỉ là cảnh giới, mà là hoàn rơi ở phía sau!
Mà ảo cảnh này, không phải là nơi rất tốt để Diệp Viễn rèn luyện tâm cảnh sao?
Mặc dù biết ảo trận này chính là do tự bản thân kích phát, sẽ không có người biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Viễn cũng không nghĩ sẽ đem những điều chôn giấu tại sâu trong nội tâm này phơi bày ra.
Một là vì rèn luyện tâm cảnh của mình, hai là vì phòng ngừa vạn nhất.
Cuối cùng vẫn là thân thế của hắn quá mức kinh thế hãi tục, nếu tiết lộ ra ngoài khó tránh khỏi sẽ không dẫn đến phiền toái.
Mà thực lực bây giờ của Diệp Viễn, còn lâu mới bảo vệ được bản thân.
Có điều Cơ Chính Dương lại phát hiện ra sát ý này của Diệp Viễn, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
"Làm sao? Cãi nhau với đại sư huynh của ngươi rồi à?"
Diệp Viễn cười gật đầu nói: "Phụ thân không cần lo lắng, chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ, chờ qua khoảng thời gian này sẽ lại tốt thôi."
Cơ Chính Dương cũng cười nói: "Thì ra là như vậy, vậy thì tốt. Gia đình hòa thuận vạn sự hưng thịnh, tiểu đánh tiểu nháo không sao, nhưng nếu huynh đệ các ngươi bất hòa, Dược Vương Điện này sớm muộn sẽ suy bại đi xuống."
Diệp Viễn trong bụng than thầm, đâu chỉ là huynh đệ bất hòa!
Tên tặc tử này, sát hại sư tôn đã dưỡng dục hắn mấy trăm năm, truyền thụ cho hắn một thân kỹ nghệ, lại còn giết hại con trai duy nhất của sư tôn!
Nghịch tử như thế, trời đất không dung!
Cơ Thương Lan!
Ngày ta trở lại Thần Vực, nhất định sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt!
“Con biết rồi, không biết phụ thân tìm con trai vì chuyện gì?"
Mặc dù trong lòng sát ý ngút trời, nhưng Diệp Viễn lại mang vẻ mặt không có gì đi ra.
Diệp Viễn biết, về mặt tâm cảnh của bản thân tựa hồ lại có đột phá rồi.
Cơ Chính Dương cười khổ nói: "Ngươi xem ta sắp là lão già hồ đồ rồi, mãi nói chuyện với ngươi lại quên mất chuyện chính. Vi phụ luyện chế được bán bộ Thần đan, đang muốn tổ chức Phẩm Đan Đại hội, mấy ngày nữa người khắp nơi sẽ đến chúc mừng, ngươi và đại sư huynh của ngươi cùng nhau sắp xếp một chút các loại công việc, chớ có chậm trễ tiếp đãi khách quan."
Diệp Viễn nghe xong giật mình một cái!
Mới vừa rồi lúc hắn nhớ lại chuyện cũ, hoàn toàn không có nghĩ ảo cảnh sẽ đem hắn dẫn tới thời điểm nào.
Bây giờ nghe Cơ Chính Dương nói đến, Diệp Viễn mới đột nhiên thức tỉnh. Cái gọi là Phẩm Đan Đại hội chính là lúc Cơ Thương Lan lộ ra răng nanh!
Đây mà là Phẩm Đan Đại hội gì, đây căn bản là Đại hội giết cha giết đệ!
Cái gọi là khách quan tới dự, cũng đều là một tay Cơ Thương Lan sắp xếp!
Thật không biết mấy năm nay Cơ Thương Lan giao thiệp như thế nào, chỉ một tên vô danh tiểu tốt lại có thể đưa đến hơn mười vị Thần Vương, trong ứng ngoài hợp, rất nhanh đã tiêu diệt được Dược Vương Điện!
Dược Vương Điện tại Thần Vực cũng là thế lực lớn nhất đẳng, dưới quyền Chính Dương Tử cũng có hơn mười vị Thần Vương, lại bị Cơ Thương Lan mấy trăm năm tính toán mưu triều tịch, Dược Vương Điện trong khoảnh khắc liền sụp đổ!
Cơ Thanh Vân không để ý đến chuyện bên ngoài, đối với hết thảy phát sinh đều không biết gì. Dù là hắn bây giờ đã chuyển thế trọng sinh, vẫn như cũ không rõ rốt cuộc Cơ Thương Lan làm sao mà có thể dưới mí mắt phụ thân làm ra những chuyện này.
Thời điểm nhắm mắt chờ chết, Cơ Thanh Vân đối với việc bình thường bản thân cái gì cũng không quan tâm mà hối hận không thôi, nhưng mà hối hận cũng đã không kịp, Cơ Chính Dương đã thân tử đạo tiêu!
Cho nên, ý nghĩa tồn tại cả đời này của Diệp Viễn chính là vì làm hai chuyện!
Chuyện thứ nhất chính là chính tay đâm chết Cơ Thương Lan, báo thù rửa hận; mà chuyện thứ hai chính là tra rõ phía sau Cơ Thương Lan tới cùng có thế lực gì đang ủng hộ hắn!
Diệp Viễn tin tưởng một mình Cơ Thương Lan không làm được đến mức này.
Muốn lật đổ Dược Vương điện to lớn như vậy, thế lực sau lưng Cơ Thương Lan khẳng định cường hãn đến mức khiến người ta nhìn mà sợ!
Nhưng mà thế thì sao?
Nếu không thể báo thù cho cha, Cơ Thanh Vân hắn chuyển thế trọng sinh lại có ý nghĩa gì?
Cơ Thanh Vân hắn cả đời cao ngạo, làm sao có thể sống một cuộc sống tham sống sợ chết?
Dù là báo thù so với lên trời còn khó hơn, Cơ Thanh Vân cũng phải bước từng bước đến ngày này!
Không phải là tập võ sao?
Kiếp trước Cơ Thanh Vân có thể được tôn là Luyện Dược Sư tới gần Đan Thần cảnh giới nhất, kiếp này liền có thể trở thành người có khả năng bước vào Thần cảnh võ giả nhất!
Cửu Thiên Lộ nho nhỏ, làm sao có thể ngăn cản con đường của Cơ Thanh Vân ta?
"Phụ thân yên tâm, giữa ta và đại sư huynh chỉ là chuyện nhỏ. Việc nghênh đón khách mời, hài nhi nhất định cùng đại sư huynh hiệp lực sắp xếp ổn thỏa hết mọi thứ." Diệp Viễn cười nói.
Dù là trong lòng sóng biển ngập trời, Diệp Viễn càng không biểu hiện ra dù chỉ một chút!
Diệp Viễn không cho phép tâm cảnh của mình có một tia sơ hở nào, đối diện với địch nhân càng cường đại, càng phải giữ tâm cảnh vững vàng!
Cao thủ tiếp chiêu, không phải chỉ là thực lực, mà càng là tâm lực!
"Ha ha, vậy ta an tâm rồi." Cơ Chính Dương vuốt râu cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...