“Tốt thôi, bổn tiểu thư nhận sai, thế được chưa? Ngươi đường đường là đàn ông con trai chẳng nhẽ không có tí độ lượng nào, cứ giữ mãi thù hận cả đời sao?”
Trầm mặc một hồi, Phong Chỉ Nhược cuối cùng cũng chịu không nổi sự tĩnh lặng phải mở miệng, chỉ nghe tiếng xin lỗi của nàng vang lên nhưng một chút thành khẩn cũng chẳng có.
“Không phải ta ghi thù mà chỉ sợ những lúc không chú ý lại đắc tội tới đại tiểu thư ngươi đây, cái mạng nhỏ của ta đây không giữ nổi. Cho nên tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách.”
Diệp Viễn thực sự có chút sợ Phong Chỉ Nhược, tính khí thất thường của a đầu này, biết đâu chừng ngày nào đó không vui quơ kiếm đâm một phát, Diệp Viễn không chắc né tránh được.
Hắn có thể xem thường cao thủ đan bảng nhưng tuyệt không thể đánh giá thấp cao thủ võ bảng. Phong Chỉ Nhược dù gì cũng đứng hạng ba bảng võ, nếu như ngày đó thực sự tái diễn, nói không chừng cái mạng nhỏ Diệp Viễn coi như xong.
Phong Chỉ Nhược bị Diệp Viễn làm cho tức điên người, từ trước tới giờ không một ai dám nói với nàng những lời nói như thế.
Miễn là đàn ông, bất kể hắn ta có địa vị cao thấp, bần cùng hay giàu có, ai cũng muốn tìm mọi cách để được tiếp cận cô?
Thế nhưng Diệp Viễn thì ngược lại, tìm cách trốn khỏi nàng còn không kịp!
Từ nhỏ tới lớn, Phong Chỉ Nhược sống trong Mật Quán, luôn đề cao cảnh giác đối với gả đàn ông muốn tiếp cận. Trước kia, cũng có kẻ ra dáng chính nhân quân tử trước mặt cô, cố ý duy trì khoảng cách, chỉ muốn gây sự chú ý của nàng.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, Diệp Viễn thật sự dè chừng qua chuyện nàng đâm hắn ta, không muốn tiếp cận nàng, điều đó đã đánh bại suy nghĩ trong nàng.
“Hừm, ngươi muốn sao tùy ngươi, nhưng ngươi hãy cho ta biết vì sao ta không thể vượt qua kỳ sát hạch này!” Điều Phong Chỉ Nhược thực sự muốn biết nhất là việc này.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết!” Diệp Viễn trợn tròng mắt, ta chưa bao giờ gặp qua cái kiểu xin chỉ giáo như thế của người thỉnh giáo.
“Hừm hừm! Nếu như không nói cho ta biết, thì ta sẽ…” Phong Chỉ Nhược nhìn Diệp Viễn ánh mắt đầy đe dọa, tư thế vung kiếm chỉ vào cổ hắn, làm Diệp Viễn run sợ, lạnh cả người.
Diệp Viễn một phen hú hồn, bất luận hắn có phải là hóa thân của Thần Vương, Đan đế chuyển thế, nhưng nay cũng chỉ là con chim cỏ nhỏ với Nguyên Khí tầng bốn.
Không nghi ngờ gì, Phong Chỉ Nhược sử dụng chiêu này vừa trực tiếp, đơn giản vừa hiệu quả nhất.
Diệp Viễn biết tính khí thất thường của a đầu này không phải của con người, ép quá không biết chừng lại ăn môt kiếm của nàng ta.
Hắn phải giữ tính mạng để còn báo thù, không muốn bị chết không minh không bạch như thế này.
“Được rồi, ngươi đã thắng!” Diệp Viễn không thể làm khác.
Lần đầu tiên nàng đã thắng Diệp Viễn, cả người cảm thấy đầy phấn khởi, nụ cười đầy đắc ý. Nó quả là một tuyệt chiêu hữu dụng!
Diệp Viễn giọng đành chịu: “Công pháp tu luyện của ngươi chẳng phải là chí dương chí cương sao?”
“Hả? Sao ngươi biết được?” Phong Chỉ Nhược vô cùng ngạc nhiên.
“Quả nhiên! Một nữ tử, luyện cái gì công pháp chí dương chí cương? Thật là ngớ ngẩn!” Diệp Viễn xem thường.
“Này, cái miệng ngươi chả nhẽ không thể nói được những lời hay ý tốt hay sao?
“Cũng đừng xem thường khác thế! Ngươi đúng là không có não mà! Không mắng ngươi mới đúng thật xin lỗi ngươi! Nữ nhi trời sinh âm nhu, với công pháp chí dương chí cương vốn dĩ tương khắc nhau, vậy mà ngươi lại lựa chọn công pháp chí dương để luyện, thế chẳng phải không có não sao?”
“Hừm! Thế thì sao?”
“Ý ngươi là ngươi đứng thứ ba võ bảng phải không?” Diệp Viễn nhanh chóng dập tắt suy nghĩ khoe khoang của Phong Chỉ Nhược, cười lạnh: “Ngươi bây giờ có thể treo Long sư huynh bọn họ, bởi vì công pháp của ngươi cực kỳ cao, nhưng cảnh giới của ngươi không cao. Mười năm tới, ngươi sẽ thua xa Long sư huynh bọn họ! Người khác thì ngày càng phát huy thế mạnh, thu nhỏ điểm yếu, còn ngươi thì ngược lại, ngươi nói xem có phải ngươi không có não không?”
“Này, ngươi mà mắng tui não phế nữa có tin ta giết ngươi không?
“Không có não! Không có não! Không có não! Phàm sự việc không nên nhắc lại tới lần ba! Ngươi giết ta đi nè! Giết đi, cả đời này của ngươi cũng đừng có mong đạt tới cảnh đột phá sáng chói!” Diệp Viễn nổi nóng, cười lạnh.
“Hừm! Tin ngươi là tài năng đặc biệt! Cho dù công pháp ta luyện không đúng, và cũng không được thông qua kỳ thi sát hạch thì có làm sao?” Diệp Viễn thở một hơi dài, trái lại Phong Chỉ Nhược run sợ.
“Trên thế gian này, không ngoài hai khí âm dương. Thần hồn thuộc âm, cần âm hàn để tu dưỡng khí, mà ngươi ngược lại luyện công pháp chí dương, nội thể sản sinh ra đều là khí dương can, khí dương can này áp chế hồn lực tăng trưởng, cho nên chỉ sợ việc lấy linh đan ăn, hồn lực tăng trưởng cũng chỉ có hạn.”
Lúc đầu, Phong Chỉ Nhược nổi cơn tam bành, nhưng sau khi nghe mấy lời Diệp Viễn nói, nàng ngược lại không nổi giận.
Diệp Viễn tiếp tục nói: “Hồn lực của ngươi bây giờ miễn cưỡng chỉ có ở trình sơ cấp của đơn sư, nhưng khả năng luyện đan thành công thì vô cùng thấp, cho nên rất khó có thể thông qua kỳ sát hạch này. Nếu như ngươi vẫn tiếp tục luyện thì dương khí nội thể tích tụ càng nhiều, hồn lực của ngươi bị áp chế sẽ càng hiện rõ, cả đời này ngươi cũng đừng mong gia nhập sư đan!”
“Hừm! Bắn tiếng đe dọa! Ngươi cho rằng chỉ vài ba lời là có thể lừa gạt ta sao?” Tuy nhiên trong lòng nàng tin đó là đúng nhưng Phong Chỉ Nhược vẫn cứng mồm không thừa nhận.
“Đúng không? Nếu ta dự liệu không sai thì tốc độ tu luyện hiện tại của ngươi không phải càng lúc càng chậm sao? Giờ ngọ mỗi ngày có phải toàn thân cảm thấy không khỏe, đan điền nóng bỏng, huyệt Thái dương căng phồng đau âm ỷ phải không? Nếu ngươi cảm thấy buông lời xàm bậy, thì cứ coi như ta chưa nói gì hết.”
Lời nói lờ mờ của Diệp Viễn, ngược lại làm cho toàn thân Phong Chỉ Nhược lạnh buốt. Lời nói Diệp Viễn không sai một từ, việc tu luyện trước kia của nàng nhanh hơn so với người cùng tuổi nhưng từ khi bắt đầu xuất hiện Linh Dịch Cảnh, tốc độ tu luyện của nàng bỗng giáng cấp, bây giờ còn không bằng hai phần ba so với trước đó.
Đúng vào giờ ngọ hằng ngày, Phong Chỉ Nhược cảm thấy khó chịu trong người, triệu chứng đúng y như những gì Diệp Viễn đã nói.
Lẽ nào, đúng như những gì Diệp Viễn đã nói, là do bản thân chọn sai công pháp?
“Ngươi… ngươi nói xằng bậy!” Ánh mắt Phong Chỉ Nhược biến đổi có gì đó ngỡ ngàng, nhưng với tính cách kiêu ngạo trước nay thì có chết nàng ta cũng cứng miệng không chịu thừa nhận.
“Thực ra cũng không phải không có cách chữa trị, chí ít để ngươi được thông qua kỳ sát hạch này cũng là một giải pháp.”
“Biện pháp gì? Nói ra đi.” Phong Chí Nhược đã hối hận rồi, đây không khác nào thừa nhận nàng sai, Diệp Viễn đã thuyết phục được?
“Trong lúc ngươi tu luyện đan, để nguyên lực áp chế ở Linh Dịch Cảnh tầng một, đồng thời ăn một viên linh đan, sẽ đủ để chế luyện ra đơn dược cấp hai. Nhưng ngươi không được cố sức, luyên chế đơn dược trên tay là được rồi.”
Diệp Viễn cũng không thích so đo tính đoán, sau hồi nói chuyện, tin rằng nha đầu này đã có khoảng thời gian đau khổ rồi, không có thì giờ cùng nàng phân cao thấp, trực tiếp nói phương pháp cho nàng.
“Thế này… phương pháp này thật có thể sao?”
“Phương pháp ta đã nói rồi, tin hay không ở ngươi.” Diệp Viễn nét mặt thản nhiên.
Thì trong lúc đó, từ phòng luyện đan, Vạn Uyên bước ra với sự tự tin thái quá.
Hôm nay, Vạn Uyên đã phát huy được bản lĩnh xuất sắc dị thường và luyện chế thành công đơn dược!
“Ha ha ha, đứa cháu tài giỏi quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, ta thấy kỹ thuật luyện dược của con cũng được mấy phần thần vận của phụ thân con, lần bào chế đơn dược này, tuy ít nhưng đơn dược thuộc cực phẩm? Nhanh lấy ra để lão già xem nào!” Vương Kim Phúc cười to.
Lúc này lão quan cầm theo đơn được bước ra, Vạn Uyện hướng về phía Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh cúi chào, cung kính: “Đa tạ Vương hội trưởng quá khen, hậu bối lần này bào chế quả là viên đơn cực hiếm, may mắn qua được ải.”
Thốt ra lời nói khiêm tốn, nhưng thần sắc ngạo mạn giữa trán làm sao cũng không thể che giấu được.
Nhưng trong con mắt của người khác, sự ngạo mạn của Vạn Uyên là do sức mạnh bản lĩnh của hắn ta.
Vương Kim Phúc cầm đơn dược lên xem, sắc mặt thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...