Tuyệt Thế Dược Thần

Vô Biên thí luyện, thật ra là một hoạt động săn thú của các học viên trong học viện Võ Đan.

Bên trong Vô Biên Sâm Lâm có vô số yêu thú, đương nhiên là nơi tốt nhất để ma luyện các học viên.

Mà tất nhiên, ma luyện như vậy thường kèm theo những thương vong. 

Trong cuộc thí luyện lần trước, có không ít học viên thiên tài đã táng thân trong miệng của yêu thú.

Học viện Võ Đan từ trước đến nay không phải là thế ngoại đào viên gì, ở đây so với bên ngoài còn tàn khốc hơn, người yếu nhất định sẽ bị loại bỏ.

Nơi đây chính là thế giới của người mạnh. 

Học viện Võ Đan cung cấp cho các học viên thiên tài một môi trường cạnh tranh tương đối an toàn, nhưng bên trong không bồi dưỡng ra những cường giả chân chính. Không trải qua máu tươi gột rửa, thì những thiên tài này không cách nào trưởng thành được.

Bên trong học viện có các loại mâu thuẫn, những loại mâu thuẫn này thì phải có một nơi để trút vào, mà Vô Biện thí luyện chính là một nơi như thế!

Trong học viện thì không cách nào giải quyết được ân oán, nhưng có thể trong trận Vô Biên thí luyện mà giải quyết. 

Mặc dù học viện không cho phép học viên trong trận Vô Biên thí luyện ra tay với đồng môn, mà trên thực tế thì âm thầm cho phép các học viên lợi dụng cơ hội lần này để giải quyết ân oán cá nhân.


“Quả nhiên vẫn là Tô sư huynh nhẫn giới cường đại, sớm đã làm cho Diệp Viễn chọn đất mà chôn xương.” Liễu Nhược Thủy thở dài nói.

Tô Nhất Sơn hơi có chút thất thần liếc nhìn thoáng qua Liễu Nhược Thủy, nhìn đến nàng lộ ra cả ý tứ, quả nhiên là mê người. 

Liễu Nhược Thủy xuất thân không tốt, mẫu thân là thê thiếp của một tiểu gia tộc, từ nhỏ tư cách hưởng thụ đã vô cùng ít. Chẳng qua nàng tố chất cũng không kém, mười bốn tuổi đã đạt tới Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, mới được học viện Võ Đan thu nhận.

Nếu như không phải vào học viện Võ Đan, Liễu Nhược Thủy sớm đã bị gia tộc đem làm lễ vật mà tống đi. Nàng rất hận Liễu gia, muốn có một ngày có thể trở về đánh vào mặt đám trưởng lão kia, để cho bọn họ thấy được Liễu Nhược Thủy nàng không có một chút ủng hộ từ gia tộc mà cũng có thể thành công như thế!

Nhưng mà khi vào học viện Võ Đan, Liễu Nhược Thủy mới biết được nơi này có không ít thiên tài tuyệt diễm. Nàng tự hỏi tố chất của bản thân so với những người này còn kém xa, có thể là do xuất thân của nàng hạn chế sự phát triển. 

Liễu Nhược Thủy thiếu nhất chính là tài lực, vì vậy nàng mới nghĩ đủ mọi cách thân cận với các nam nhân, chính là vì muốn đạt đủ tài nguyên tu luyện.

Liễu Nhược Thủy trời sinh thân thể mê hoặc, tất cả nam nhân đều mơ ước có được nàng, đây cũng là vốn liếng lớn nhất của nàng. Nàng dùng ưu điểm vốn có này rong ruổi chơi đùa ở giữa đám nam nhân, chính là hy vọng có thể dựa vào một cây đại thụ.

Nhân vật giống như Tô Nhất Sơn, căn bản là coi thường Liễu Nhược Thủy. Mà Liễu Nhược Thủy cũng hiểu rõ, cho dù được bọn họ coi trọng, bản thân nàng cũng chỉ có thể trở thành đồ chơi của bọn họ mà thôi. 

Vì vậy, Liễu Nhược Thủy cũng chỉ để mắt đến những thứ còn đang trưởng thành trên người thiên tài kia, mà người này chính là Vạn Uyên.

Thật ra, Liễu Nhược Thủy cũng đã cân nhắc qua Diệp Viễn, bởi vì Diệp Viễn so với Vạn Uyên càng dễ khống chế. Hai người này thật ra là ngang tài ngang sức, nhưng nếu bàn về tiền đồ, Vạn Uyên cao hơn Diệp Viễn cả mấy chặng đường.


Vạn Uyên có tâm cơ, có thực lực, còn có cả phụ thân là Đại Đan sư, không ai có thể thích hợp hơn hắn. 

Mà Vạn Uyên cũng rất thượng đạo, bây giờ đối với nàng tình cảm đã sâu đậm rồi.

Liễu Nhược Thủy vừa mới thăng lên Địa cấp không lâu, không có tiếp xúc nhiều với tuyệt đỉnh thiên tài Tô Nhất Sơn. Nhưng mà một cái nhìn này, Liễu Nhược Thủy có cảm giác bị đối phương gột sạch, khiến nàng rất không thoải mái.

“Liễu sư muội nói không sai.” Sau khi nghiền ngầm nụ cười kia, Tô Nhất Sơn chỉ nói một câu, cũng không biết hắn muốn biểu đạt ý gì. 

Nói xong, hắn cũng không để ý đến Liễu Nhược Thủy nữa, tự mình nói: “Đến lúc đó, ta sẽ phối hợp với các ngươi diệt trừ Diệp Viễn. Mất đứa con trai này, Diệp Hàng nhất định mất hết kiên nhẫn, đến lúc đó hai nhà chúng ta liên hợp, đem Dược Hương Các nhổ cỏ tận gốc. Diệp Hàng ra tay trước, chắc chắn Hoàng tộc cũng sẽ không nói gì.”

Nghe được lời nói của Tô Nhất Sơn, ánh mắt của Vạn Uyên trở nên sắc bén, hưng phấn nói: “Tô sư huynh muốn đích thân ra tay? Thật quá tốt! Nói thật lòng, muốn lấy được thủ cấp của Diệp Viễn, ta coi như là toàn lực ra tay, cũng không thu nổi hắn. Có Tô sư huynh đích thân ra tay, lần này Diệp Viễn cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn rồi.”

Liễu Nhược Thủy trong lòng có chút rét lạnh, thủ đoạn của Tô Nhất Sơn thật đáng sợ. Nàng và Vạn Uyên cũng chỉ nghĩ cách làm sao có thể đối phó được Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn lại muốn tiêu hủy cả Dược Hương Các. 

Tài nguyên chủ yếu của Tô gia chính là dược liệu và đan dược, mối quan hệ với Túy Linh Lâu rất sâu sắc, vì vậy hai nhà giao hảo rất tốt.

Tô gia là thương nghiệp cung ứng dược liệu lớn nhất ở Tần quốc. Đa phần các tình huống, Tô gia chỉ cung ứng dược liệu hỗ trợ, mà không liên quan đến luyện chế đan dược và tiêu thụ.

Nhưng con đường của Diệp Hàng không biết từ đâu mà tạo ra, tất cả các dược liệu đều không cần thông qua Tô gia, vì vậy Tô gia vô cùng căm hận Diệp Hàng. 


Mà tại Hoàng thành, Dược Hương Các và Túy Linh Lâu đương nhiên một núi không thể có hai cọp, cuộc chiến của hai nhà đã nhiều năm như vậy rồi, Hoàng tộc cũng âm thầm chấp nhận loại cân bằng vi diệu này.

Nhưng Tô gia lại vô cùng không thích sự tồn tại của Dược Hương Các, bởi vì Dược Hương Các chiếm lĩnh đa số thị trường đan dược, cũng chính là làm cho lợi nhuận của Tô gia giảm sút không ít.

Không thể không nói, Diệp Hàng kinh doanh vẫn là cao hơn một tay. Dược Hương Các giá cả vừa phải, chưa bao giờ chủ lớn lấn khách, trong giới thợ săn yêu thú tiếng đồn rất tốt. 

Tô gia cùng Vạn gia ngoài sáng trong tối đã vô số lần dùng thủ đoạn, cũng không đem lại cho Dược Hương Các bất kỳ tổn thất nào.

Tô Nhất Sơn chính là muốn lợi dụng Diệp Viễn làm điểm tựa, tiêu diệt tận gốc Dược Hương Các.

Ở độ tuổi này mà có tâm cơ và cách thức như thế, không thể nói Tô Nhất Sơn không phải là nhân vật kiêu hùng gì cả. 

Sau khi Tô Nhất Sơn đi, ánh mắt của Liễu Nhược Thủy trở nên kỳ dị, liên tục nói: “Chúc mừng Vạn sư huynh, có Tô sư huynh ra tay, Diệp Viễn lần này chết là cái chắc. Không chỉ là Diệp Viễn, lần này lệnh tôn đại nhân cũng có thể nhổ đi cái đinh trong mắt rồi.”

Vạn Uyên cũng không có cao hứng như Liễu Nhược Thủy, giống như người bây giờ cùng với người lúc Tô Nhất Sơn ở đây là hai người khác nhau.

“Tô sư huynh cảm nhận được sự uy hiếp rồi!” Hít sâu một hơi, Vạn Uyên trầm giọng nói. 

“Huynh nói là.. Diệp Viễn?” Liễu Nhược Thủy cũng là người thông minh, Vạn Uyên nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra, nhưng lại bị ý nghĩ của bản thân làm giật mình.

Đối với học viên của học viện Võ Đan mà nói, thứ tự trước mười trên Võ bảng cùng Đan bảng, đều làvị trí mà bọn họ mong ước, tuyệt đỉnh thiên tài như vậy, vậy mà lại cảm nhận được một sự uy hiếp của Nguyên Khí Cảnh tầng ba?


Thật bất khả tư nghị rồi... 

Tại nơi ở của Diệp Viễn, Lục Nhi trừng to mắt nhìn thiếu gia đang táy máy tay chân ở phòng Nguyên khí đan.

Diệp Viễn lấy ra sáu viên Nguyên khí đan, phân thành sáu bên ở sáu cạnh của trận pháp.

Nhập vào một chút nguyên lực, pháp trận lập tức tản ra vệt trắng nhàn nhạt, sáu viên Nguyên khí đan dần dần hòa tan, sáu cạnh hội tụ vào tâm điểm rồi dần tản ra. 

Ánh sáng tối dần, dịch thể Đan dược lần nữa hội tụ lại tại tâm điểm, đương nhiên là ngưng kết lại thành viên đan dược!

Đan dược lần nữa đông kết lại, từ trên màu sắc có thể nhìn ra được ánh sáng của Nguyên khí đan thượng phẩm sáng lên rất nhiều.

“Thiếu gia, đây là Nguyên Khí Đan siêu phẩm?” Lục Nhi từ nhỏ đã lớn lên tại Diệp gia, đối với đan dược đương nhiên cũng không xa lạ gì. 

Nguyên khí đan thượng phẩm rất thường gặp, còn siêu phẩm thì… Diệp Hàng nếu như phát huy vượt xa bình thường, đan dược trong lò có thể một viên cũng không sai.

Nhưng bây giờ, Diệp Viễn tùy ý sử dụng sáu viên Nguyên khí đan thượng phẩm, lại có thể ảo pháp mà biến hóa ra một viên Nguyên khí đan siêu phẩm.

Thật quá thần kỳ rồi! 

Diệp Viễn nhặt viên đan dược lên, bỏ vào lọ thuốc, nói: “Không sai, cái này gọi là Lục Mang Tinh Trận, là pháp trận chuyên môn dùng để luyện ra đan dược cấp thấp.”

Lục Nhi cảm thấy vô cùng thần kỳ, thở dài nói: “Thiếu gia huynh thật là lợi hại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui