“Ngươi đừng có cho rằng, Vạn gia và Tô gia sẽ tha cho Diệp gia của ngươi, Đại hội phẩm đan lần này tuy là nhắm vào Hoàng gia, nhưng thực tế vẫn là nhắm vào Diệp gia ngươi.” Im lặng đã lâu nay Nam Phong Dật mới mở miệng nói.
Nghe xong Diệp Viễn cười nói: “Bệ hạ đừng nên lầm lẫn, đã đến mức này rồi tất cả mọi người ở Tần quốc có thể đầu hàng, chỉ duy nhất là Nam Phong gia không được, bệ hạ dùng những lời này để uy hiếp ta, há chẳng phải là đang thể hiện sự bất lực sao?”
Diệp Viễn nói xong, sắc mặt của Nam Phong Dật lại thay đổi một lần nữa.
Hắn vốn cho rằng Diệp Viễn trẻ người non dạ dễ đối phó. Nhưng ai mà ngờ được Diệp Viễn lại hiểu chuyện hơn ai hết.
Tuy là Nam Phong Dật đã quan sát Diệp Viễn rất lâu, nhưng tiếp xúc thật sự thì đây là lần đầu tiên.
Tất cả cảm nhận lúc đầu, đều đến từ Nam Phong Nhược Tình hai cô cháu họ cung cấp.
Nay Nam Phong Dật cảm nhận được, tên Diệp Viễn này còn khó đối phó hơn phụ thân của hắn Diệp Hàng nữa.
Nam Phong Dật hít sâu một cái, mới nói tiếp: “Diệp Viễn không biết phụ thân của ngươi lúc nào mới xuất quan? Nếu như ông ta vẫn không chịu xuất quan, đến lúc đó cho dù Diệp gia muốn đầu hàng cũng không được nữa.”
Diệp Viễn nghe xong cười nói: “Bệ hạ, tuy là phụ thận của ta đã bế quan nhưng mọi chuyện lớn nhỏ hiện giờ dĩ nhiên đều do một mình ta quyết định, bệ hạ đến kiếm ta e cũng là vì đã nhận ra được điều này.”
Nam Phong Dật lộ vẻ ngại ngùng, bị Diệp Viễn nói trúng tim đem rồi.
Hắn thật sự có chút sốt ruột rồi, Diệp Hàng trì hoãn không chịu xuất quan, Hoàng thất đã không có cách nào khác đề cứu vãn lại tình thế nữa rồi. Vạn bất đắt dĩ, hắn mới đến tìm Diệp Viễn, hy vọng thông qua Diệp Viễn có thể khiến Diệp Hàng xuất quan, giải quyết khó khăn trước mắt.
Nhưng ai mà biết được, Diệp Viễn lại khó đối phó hơn những gì hắn nghĩ.
Nam Phong Dật hít một hơi thật sâu, lần này thật sự đối đãi với Diệp Viễn ở vị trí ngang hàng rồi.
“Nói, Diệp gia có yêu cầu gì?” Nam Phong Dật trầm lặng nói.
“Ha ha, cuối cùng bệ hạ coi như cũng đã đem chút thành ý ra rồi. Nhưng mà Diệp gia không yêu cầu bất cứ điều gì, ngược lại có thể tặng cho Nam Phong gia sự hưng thịnh trong vài trăm năm tới, chỉ là trong vài trăm năm đó Nam Phong gia tuyệt đối không được có chút nghi ngại với Diệp gia. Để Diệp gia ngoài tầm thể chế của Tần quốc.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
“Ngươi nói cái gì?” Nam Phong Dật có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Diệp Viễn lại đưa ra yêu cầu như thế.
Diệp Viễn ngược lại cười nói: “Bệ hạ, nước cờ này chỉ là Diệp Viễn ta sử dụng trong Đại hội phẩm đan thôi, đó là cách tốt nhất để thu phục lòng người mà thôi. Như vậy ta không những có thể phối hợp với Hoàng thất phá hỏng Đại hội phẩm đan, càng có thể phối hợp với Hoàng thất tiêu diệt Vạn gia và Tô gia, chỉ là không biết bệ hạ có dám đưa ra quyết đoán này không?”
Nam Phong Dật thở ra một hơi lạnh, tiêu diệt Vạn gia và Tô gia hắn sao lại không muốn, nhưng hắn từ trước đến giờ không dám có ý nghĩa đó. U Vân Tông Âu Dương gia, không phải là gia tộc mà Nam Phong gia có thể đắc tội được, Nam Phong Dật không dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng hiện giờ, Diệp Viễn lại trực tiếp nói muốn tiêu diệt Tô gia.
“Điều này…! Hay là đợi phụ thân của ngươi xuất quan đi rồi hãy thương lượng.”
Diệp Viễn bĩu môi, đối với sự thiếu quyết đoán của Nam Phong Dật rất không coi trọng. Thân là Hoàng Đế sao lại có thể thiếu quyết đoán như thế! Tô gia có thế lực chống lưng phía sau là không sai, nhưng mà Nam Phong gia cứ tiếp tục nhượng bộ như thế, cuối cùng chỉ có thể để Tô gia được đằng chân lên đằng đầu mà thôi.
Điểm này đến giờ Nam Phong Dật vẫn chưa nhìn rõ ư.
Diệp Viễn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Xem ra bệ hạ vẫn chưa hiểu Diệp Viễn này nhiều, ta kiến nghĩ bệ hạ hãy cứ nói chuyện với Phong lão sư và Phong sư tỷ đi, rồi mới đưa ra quyết định, ta chỉ muốn tặng cho bệ hạ tám chữ “lúc cần không quyết đoạn ắt sẽ loạn”.”
Vài ngày sau, Diệp Viễn về đến Học viện Đan Võ, cũng từ đây mọi chuyện bắt đầu được mọi người bàn tán xôn xao cả lên.
“Ê, ngươi có nghe nói gì không? Diệp Viễn và Phong sư tỷ ở Vô biên giới thử luyện mất tích cả tháng trời, nay đã về rồi.”
“Đúng rồi, ta còn nghĩ rằng hai người bọn họ chết ở Vô Biên Giới rồi chứ, ai có thể ngờ được bọn họ còn sống xót mà bước ra?”
“Hi hi, mạng của Diệp Viễn là của ông trời mà, e là không có dễ dàng chết như vậy, chỉ là Diệp Viễn về rồi Tô Nhất Sơn ngược lại vẫn chưa nghe tin tức gì.”
“Kìa, chẳng lẽ bên trong có nội tình gì sao?”
“Não ngươi hư rồi à, sự việc chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Những nhân vật cao cấp mất tích trong lần thử luyện này, ngoại trừ Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu ra thì còn mỗi Tô Nhất Sơn. Nhưng Hiện giờ chỉ có Diệp Viễn và Phong sư tỷ quay về, e là…”
“Ý ngươi nói là..”
“Xuỵt.”
Vốn dĩ thử luyện từ trong Vô Biên Giới quay về cũng chẳng có gì to tát cả, nhưng mà thời gian Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu mất tích quá lâu, sớm đã vượt quá thời gian quy định của học viện rồi.
Hơn nũa cao thủ Võ bảng Tô Nhất Sơn đồng thời mất tích, bên trong đã tiết lộ rất nhiều điều bất thường.
Nay Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu trở về cùng lúc, chỉ có Tô Nhất Sơn là vẫn chưa nghe tin tức gì, nay đã có không ít người đoán được trong một tháng này xảy ra chuyện gì rồi.
Suy cho cùng, trước kia cũng đã từng xảy ra không ít sự việc tương tự như vậy, những học viên có mâu thuẫn với nhau thăm gia thử luyện, cuối cùng trở về được chỉ còn lại một bên.
Còn một bên, vĩnh viễn ở lại rừng rậm vô biên.
Diệp Viễn dĩ nhiên chẳng thèm để tâm đến những lời dèm pha đó, hắn lúc này đang đến thăm Hô Duyên Dũng.
“Ha ha, Diệp Viễn, ta biết chắc là con không dễ dàng chết đến như thế.” Hô Duyên Dũng nhìn thấy Diệp Viễn, không kiềm nổi cười phá cả lên.
“Đa tạ Hô Duyên lão sư quan tâm kì thực chuyến đi này quả là thập tử nhất sinh, nhưng mà cũng may là cuối cùng chỉ có chút kinh hãi chứ không nguy hiểm gì, ngoài ra còn thu hoạch được chút ít.” Diệp Viễn cười nói.
“Ừm, không tồi, không tồi đi Vô Biên Sâm Lâm một chuyến, lại có thể trực tiếp đột phá lên Linh Dịch tầng hai, đúng là không làm ta thất vọng.” Hô Duyên Dũng miệng thì khen tới tấp nhưng trong nội tâm tì đang dậy lên cơn sóng gió.
Tuy là Hô Duyên Dũng vẫn rất coi trọng Diệp Viễn, nhưng tốc độ tiến bộ của hắn quả là quá nhanh đi.
Chỉ mới có mấy ngày mà Diệp Viễn lại có thể trực tiếp đột phá lên Linh Dịch tầng hai rồi.
Từ lúc nào mà Linh Dịch Cảnh lại trở nên dễ dàng đột phá như vậy rôi?
“Ha ha, không biết Hô Duyên lão sư phụ đã dừng lại ở mức Linh Dịch tầng chín được bao lâu rồi.” Diệp Viễn đột nhiên mở miệng hỏi.
“Con hỏi cái này để làm gì, để ta đếm thử, chắc cũng khoảng năm sáu năm rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được cơ hội để đột phá.”
Nói đến vấn đề này, Hô Duyên Dũng cũng cảm thấy chán chường vô cùng.
Ngưỡng cửa từ Linh Dịch Cảnh đến Ngưng Tinh Cảnh, không phải dễ dàng mà đột phá được. Rất nhiều võ giả Linh Dịch Cảnh cả đời cũng không thể vượt qua cái ngưỡng cửa này.
Tư chất của Hô Duyên Dũng không kém, đã ngưng tụ được bốn linh dịch trong Linh Dịch Cảnh, nhưng mà muốn đột phá Ngưng Tinh Cảnh, không có mười mấy năm tích lũy, là chuyện không thể nào.
“Vậy à! Không biết hiện giờ để cho Hô Duyên lão sư trực tiếp đột phá Ngưng Tinh Cảnh, thì người nắm chắc được mấy phần?” Diệp Viễn hỏi.
Hô Duyên Dũng lại càng kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời nói: “Diệp Viễn con không phải là đang đùa chứ? Hiện giờ ta ngay cả bán bộ Ngưng Tinh Cảnh cũng không thể đạt được, trực tiếp đột phá Ngưng Tinh Cảnh e là một phần cơ hội cũng không có.”
Diệp Viễn cười, từ bên trong túi lấy ra một viên đan dược đưa cho Hô Duyên Dũng, nói: “Hô Duyên lão sư, đây là Ngưng Tinh Đan do con bào chế, có thể nâng cao sáu phần xác xuất của Ngưng Tinh. Không biết Hô Duyên lão sư có nắm chắc đột phá Ngưng Tinh Cảnh không?”
“Cái gì sáu phần, con không phải là đang nói đùa đấy chứ?” Hô Duyên Dũng suýt chút nữa nhảy cả lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...