Nói thật lòng, những lời của Diệp Viễn vừa rồi, nghe thế nào cũng có chút giống như là đang khoác lác.
Tề Thiên Thánh Viên là một nhân vật như thế nào?
Đó là sự tồn tại ở mức độ Thần cảnh!
Ở cái thời đại Thần cảnh mà nay đã bị quên lãng, những vầng sáng của những tiền bối Thần cảnh trong quá khứ, hiện lên một cách chói lọi và đi vào trong truyền thuyết.
Một tiểu tử của Vô Biên Giới, lại dám lấy bản thân ra so sánh với Tề Thiên lão tổ, phải cần đến biết bao nhiêu dũng khí mới dám làm điều này!
Đối với tộc Thạch Viên mà nói, Tề Thiên lão tổ giống như sự tồn tại của một tín ngưỡng vậy, không cho bất kỳ ai được phép khinh nhờn.
Những lời so sánh của Diệp Viễn, quả thật là khiến cho Viên Vương nổi trận lôi đình.
Nhưng, điều khiến Viên Vương cảm thấy kinh ngạc là, một tên tiểu tử ở Vô Biên Giới lại biết đến sự tồn tại của Tề Thiên lão tổ ư!
Nếu như không phải đã được đánh thức ký ức, ngay cả bản thân Viên Vương cũng không hề biết đến sự tồn tại của Tề Thiên lão tổ, tên tiểu tử này ở đâu mà biết được?
Không những thế, ngay cả quá trình trưởng thành của Tề Thiên lão tổ hắn cũng nắm rất tường tận, điều này thật là kì lạ.
Thực lực của tên tiểu tử này tuy là có yếu một chút, nhưng trên người chỗ nào cũng lộ ra vẻ kì lạ.
Rõ ràng là tu luyện chỉ ở mức Nguyên Khí Cảnh, nhưng lại có thể phát ra đòn tấn công của Linh Dịch Cảnh.
Rõ ràng tu luyện chỉ ở mức Nguyên Khí Cảnh, nhưng lại có thể trở thành một Đan sư sơ cấp.
Hơn nữa theo như những thông tin ghi trên tấm huy hiệu, lúc Diệp Viễn thông qua khảo hạch Nguyên Khí chỉ ở mức tầng bốn, thật sự là vượt quá sự tưởng tượng.
Viên Vương còn biết rằng, Luyện Dược Sư ở tộc người rất hiếm có người biết đến sự tồn tại của Yêu Tinh Đan, nhưng tên tiểu tử chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi lại biết tường tận như vậy.
Tất cả những điều này, đều rất không bình thường!
Nếu như gộp tất cả những yếu tố này lại, thì nói không chừng… tên tiểu tử này thật sự có thể bào chế ra Yêu Tinh Đan thì sao?
Hơn nưa, chỉ có thời gian của một năm thôi mà, nếu như Diệp Viễn không thể bào chế ra, hắn cũng không mất mát gì cả, cùng lắm lúc đó ra một cái thông cáo truy sát Diệp Viễn thôi.
Nhưng nếu như Diệp Viễn thật sự có thể bào chế ra Yêu Tinh Đan thì sao?
Hoặc nếu như, Diệp Viễn có thể giúp hắn đột phá đến giai đoạn cao cấp trong bậc ba thì sao?
Chẳng lẽ nói cả đời này của hắn còn có thể đột phá đến bậc bốn?
Nghĩ đến chỗ này thôi, trong lòng của Viên Vương rất khó mà giữ được bình tỉnh, sức mê hoặc của bậc bốn… quả là không thể nào kháng cự lại!
Bậc bốn là khái niệm gì?
Viên Vương hiện giờ, dựa vào sức mạnh mà chiếm ngôi vương mà thôi.
Trong phạm vi một ngàn dặm, những yêu thú bậc ba giống hắn số lượng không hề ít, hắn chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi.
Đây là một vụ giao dịch chỉ lời chứ không lỗ!
Cho dù Viên Vương thua rồi, thì cũng chỉ là hao phí có thời gian của một năm thôi, nhưng nếu như thắng rồi, thì sẽ có được tương lai rộng mở hơn.
Thời gian của một năm, đối với Viên Vương mà nói vốn dĩ chẳng đáng để bận tâm, thậm chí còn không thể nâng cao thực lực của hắn lên dù chỉ là một tý tẹo nào.
“Ngươi… ngươi thật sự có thể bào chế được Yêu Tinh Đan sao?” Viên Vương có chút xuống giọng nói.
Diệp Viễn chẳng hề ngoảng mặt lại, chẳng hề bận tâm đến Viên Vương.
Hắn biết những lời của hắn đã có tác dụng rồi, chỉ cần Viên Vương ý thức được bí mật của bản thân mình, thì hắn chắc chắn sẽ không dám ra tay với mình.
Chỉ có thời gian của một năm thôi mà, đối với Viên Vương mà nói còn không đủ để gãi ngứa.
Những gì Viên Vương có thể nghĩ đến, Diệp Viễn tự nhiên cũng có thể nghĩ được.
Nên, hiện giờ là Viên Vương đang cầu xin hắn, không phải là hắn đang cầu xin Viên Vương nữa.
So với bậc bốn, Xích Hồn Thảo có là gì?
Viên Vương thấy Diệp Viễn không để ý đến hắn, bất giác cảm thấy ngại ngùng. Nhưng nghĩ lại thái độ vừa rồi của bản thân đối với người khác như vậy. Giờ Diệp Viễn có thái độ này với mình cũng là việc dễ hiểu.
Hơn nữa, Diệp Viễn càng tỏ ra như thế, Viên Vương càng cảm thấy hắn cao thâm khó đoán.
Người có bản lĩnh mới dám làm ra bộ dạng như thế!
Phong Chỉ Nhu đứng một bên chứng kiến cảnh này, bất giác không kiềm nổi trợn to cả mắt lên!
Tình thế xoay chuyển nhanh quá đi!
Lúc nãy con Viên Vương đó còn đang nổi trận lôi đình, động đậy một tý là vỗ một cái chết liền. Nay sao chỉ mới nói có mấy câu thôi, thái độ lại thay đổi đến 180 độ như thế?
Phong Chỉ Nhu hiếu kỳ nhìn về phía Diệp Viễn, rất muốn biết rốt cuộc Diệp Viễn đã nói những gì với Viên Vương.
Nhưng nàng cũng biết rằng đây không phải là lúc làm gián đoạn, chỉ đành đem sự hiếu kỳ đó kìm nén lại trong lòng.
Phong Chỉ Nhu biết rằng, hiện giờ nàng và Diệp Viễn đã an toàn rồi, điều này là quá đủ.
“Tiểu… thiếu niên, nếu như ngươi thật sự có thể bào chế được Yêu Tinh Đan thì Xích Hồn Thảo ngươi muốn bao nhiêu cũng được!” Viên Vương nhất thời thay đổi cách xưng hô, đem “tiểu tử” đổi thành “thiếu niên”.
Hiện giờ bài tẩy trong tay duy nhất của Viên Vương chính là Xích Hồn Thảo, Diệp Viễn không bận tâm đến hắn, nên giờ đành phải lấy con bài tẩy này ra thôi.
Diệp Viễn thấy Viên Vương nhắc đến vấn đề chính, lúc này mới từ từ quay người trở lại, phấn khởi nói: “Viên Vương tiền bối dùng Xích Hồn Thảo để đổi lấy Yêu Tinh Đan, có phần hơi ức hiếp người quá rồi đấy?”
Xích Hồn Thảo chỉ là thảo dược bậc hai, hiếm thì có hiếm thật, nhưng khi đem so sánh với đan dược bậc ba thì ngay cả rác rưởi cũng không bằng!
Hơn nữa Yêu Tinh Đan loại đan dược mà yêu thú sử dụng, ở khu vực biên giới của tộc người hầu như không hề có. Ở Vô Biên Giới, Luyện Dược Sư có thể bào chế ra Yêu Tinh Đan cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Từ đó có thể thấy được Yêu Tinh Đan quý hiếm đến mức nào!
Viên Vương nghe xong cũng có chút ngại ngùng, nói: “Thiếu niên, chỉ cần ngươi có thể bào chế ra Yêu Tinh Đan, có yêu cầu gì ngươi cứ nói ra, chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ không từ chối!”
Diệp Viễn nhìn lấy Viên Vương, đột nhiên cười lên, cười vì dáng vẻ có chút kinh hãi của Viên Vương.
Diệp Viễn không hề đưa ra điều kiện gì, chỉ là cười nói: “Viên Vương tiền bối, không biết ngài có hứng thú với Yêu Phủ Đan không?”
Viên Vương nghe thấy “Yêu Phủ Đan” ba chữ này, không kiềm nỗi thở ra một hơi lạnh, cả người như trở nên hồn xiêu phách lạc vậy, làm gì còn phong thái của một tuyệt thế cao thủ nữa?
Một khuôn mặt Viên Vương lại có những sắc thái như thế, cũng là hơi làm khó Viên Vương quá.
Lúc này cả người của Viên Vương rung bật cả lên, rõ là sự kích động đã đạt đến mức cực đại!
“Yêu…yêu….yêu.., không ngờ ngay cả cái đó ngươi cũng có thể bào chế được ư?”
“Yêu” cả nửa ngày, Viên Vương cũng chẳng thể đem ba chữ “Yêu Phủ Đan" nói ra được, đã kích động đến mức nói cà lăm luôn rồi.
Yêu Phủ Đan, chính là đan dược giúp cho yêu thú đột phá lên bậc bốn!
Bậc bốn đó!
Trước ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng đến đột phá đến bậc bốn. Nhưng hiện tại, để có thể dẫn dụ hắn Diệp Viễn lại đem cái mồi nhử này ra sử dụng.
Cái này không phải là lấy mạng người sao? Không đúng, nên nói là lấy mạng Viên!
Bất luận là võ giả tộc ngươi hay yêu thú, có ai có thể kháng cự lại với sức mê hoặc của việc đột phá một đại cảnh giới cơ chứ?
Không ai cả!
Mỗi một đại cảnh giới, đều như một rãnh trời vây!
Những thiên tài đó có thể vượt qua được một đạo rãnh trời, nhưng chưa chắc đã có thể vượt qua nguyên cả một rãnh trời. Vượt qua được một rãnh trời, chưa chắc đã có thể vượt qua rãnh trời tiếp theo.
Mỗi một đại cảnh giới, giống như một cái sàng vậy, một lần rồi lại một lần đào thải đi biết bao nhiêu thiên tài.
Mỗi một đạo trời, đều khiến cho không biết bao thiên tài vùi trong bùn cát.
Viên Vương có thể đánh thức ký ức được truyền lại, điều đó chứng tỏ trong đám Thông Tí Thạch Viên hắn đã là tuyệt đỉnh thiên tài rồi.
Nhưng mà đạo rãnh trời bậc bốn này, không chút do dự từ chối hắn.
Nay, hắn thật sự có cơ hội vượt qua rãnh đạo trời này sao?
Diệp Viễn rất hài lòng với phản ứng của Viên Vương, cười nói: “Vãn bối lúc nãy chẳng phải đã nói rồi sao? Luyện đan mà nói đối với vãn bối dễ như ăn cơm bữa vậy, cái mà giờ vãn bối thiếu chẳng qua chỉ là cảnh giới mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...