“Nhất Sơn, dừng lại đi...”
Âm thanh này vang lên, Tô Nhất Sơn đột nhiên thức tỉnh. Khí thế trên người liền thu lại, tiêu tán thành vô hình.
Thấy Phiên Thiên Chưởng của Tô Nhất Sơn bị ngăn lại, Diệp Viễn chẳng những không có buông lỏng, sắc mặt ngược lại càng ngưng trọng.
Những học viên Thiên cấp kia cũng tự động đứng tách ra hai hàng, Tô Vũ Bách từ trong đám người đó đi ra.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngăn Tô Nhất Sơn lại là Tô Vũ Bách?
Đã xảy ra chuyện gì? Tô Vũ Bách không phải là người hy vọng Diệp Viễn chết nhất sao? Làm sao lại đổi tính rồi?
Tô Vũ Bách chậm rãi đi tới trước mặt ba người Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn cùng Vũ Lạc Trần cung kính thi lễ, cùng gọi “Tô trưởng lão”, chỉ có Diệp Viễn thờ ơ không động.
“Hừ! Nhìn thấy ta cũng không biết thi lễ, quả nhiên là không có giáo dưỡng!” Tô Vũ Bách thấy bộ dạng của Diệp Viễn, tức không chịu nỗi.
Diệp Viễn chỉ nhàn nhạt nói: “Ta thông qua Cửu Thiên Lộ, gần như là đệ tử nòng cốt của U Vân Tông. U Vân Tông hạch tâm đệ tử, nói về địa vị còn trên cả trưởng lão ngoại môn, muốn thi lễ... phải là Tô trưởng lão mới đúng chứ?”
Thân phận U Vân Tông hạch tâm đệ tử không giống bình thường, bọn họ đều là ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, là đối tượng đào tạo trọng yếu của tông môn, có rất nhiều đặc quyền.
Mà ngoại môn trưởng lão, nhiều nhất cũng chỉ giúp viện trưởng quản lí học viện, địa vị ngay cả đệ tử tông môn cũng không bằng, đương nhiên càng không bằng hạch tâm đệ tử.
Tô Vũ Bách nghe vậy biến sắc, chợt hừ lạnh nói: “Thượng tông còn chưa công nhận thân phận của ngươi, ngươi vẫn là đệ tử của Học viện Đan Võ Tần quốc, bớt nói với ta cái gì mà hạch tâm đệ tử đi!”
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Là Tô trưởng lão muốn so sánh thân phận với ta trước, ta chỉ là muốn làm rõ một chút thân phận bây giờ thôi.”
Tô Vũ Bách bi ai phát hiện, hắn vĩnh viễn không chiếm được chút lợi ích gì từ trên người Diệp Viễn, không thể làm gì khác hơn ngoài nói tránh đi: “Linh khí trong tay ngươi là từ đâu ra? Binh khí quan trọng như vậy, lại không báo lên với học viện, ngươi rắp tâm định làm gì?”
Tô Vũ Bách cũng không ngờ, trong tay Diệp Viễn lại có một món Linh khí!
Điều này khiến hắn cực kì đỏ mắt!
Vũ khí riêng của Tô Vũ Bách là một kiện thượng phẩm pháp khí, vốn cũng khá thích hợp với hắn.
Nhưng Tô Vũ Bách đã là bán bộ Ngưng Tinh Cảnh, nếu có thể sử dụng Linh khí, tất nhiên thực lực của hắn cũng sẽ nâng cao thêm một tầng.
Vốn hắn đối với Linh khí cũng không có suy nghĩ gì, bởi vì Linh khí quá hiếm hoi.
Nhưng là lúc này, trên tay Diệp Viễn lại xuất hiện một món Linh khí, hắn làm sao có thể không động tâm được chứ?
Một tên Nguyên Khí tầng chín nho nhỏ, dùng Linh khí há chẳng phải là phí của trời?
Diệp Viễn sao có thể không biết tâm tư của Tô Vũ Bách, nghe vậy chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng biết trước khi ta xông qua Cửu Thiên Lộ đã từng thề với trời, cho nên lai lịch thanh kiếm này ta không tiện nói ra. Nếu như Tô trưởng lão không yên lòng, có thể đi hỏi thượng tông. Thanh kiếm này hẳn đã từng uy danh hiển hách, ta nghĩ cũng không khó để hỏi thăm.”
Thượng tông! Lại là thượng tông!
Đem thượng tông đến dọa ta?
Tô Vũ Bách bi ai phát hiện, hắn thật đúng là không có cách nào.
Nếu Diệp Viễn đã dám quang minh chính đại lấy thanh kiếm này ra, nói rõ lai lịch khẳng định không thành vấn đề.
Mặc dù Diệp Viễn không nói gì, nhưng cũng đã thể hiện rõ xuất xứ của thanh kiếm này - Cửu Thiên Lộ!
Đến từ Cửu Thiên Lộ sao? Vậy thì dễ rồi!
“Nếu thanh kiếm này đến từ Cửu Thiên Lộ, ngươi làm sao có thể lấy làm của riêng? Cửu Thiên Lộ thuộc về Học viện Đan Võ, nếu ngươi đã lấy được Linh khí ở Cửu Thiên Lộ, thì nên giao cho học viện xử lý!”
Diệp Viễn mỉm cười nói: “Giao cho học viện xử lý? Là giao cho Tô trưởng lão xử lý chứ? Muốn Linh khí thì cứ việc nói thẳng, quanh co nhiều như vậy làm gì?”
Da mặt của Tô Vũ Bách đã tu luyện tới cảnh giới cực cao, bị Diệp Viễn vạch trần tâm tư ngay trước mặt mọi người, vẫn không có chút xấu hổ.
“Bổn trưởng lão một lòng vì công, ngươi đừng có bôi nhọ ta! Linh khí của ngươi giao cho học viện, xử trí như thế nào đương nhiên do viện trưởng và trưởng lão định đoạt. Linh khí này vốn đến từ học viện, ngươi sao có thể lấy làm của riêng?”
Tô Vũ Bách nói lời đại nghĩa lẫm liệt, chỉ là có được bao nhiêu người tin tưởng thì không biết.
“Tô trưởng lão công tâm thật khiến người ta cảm động, có điều... theo ta được biết, Cửu Thiên Lộ hình như không thuộc quyền cai quản của học viện? Coi như ta muốn giao nộp, cũng là nộp lên tông môn, liên quan gì đến ngươi!” Diệp Viễn nói chuyện không chút lưu tình.
“Ngươi! Muốn chết!” Tô Vũ Bách bị Diệp Viễn làm cho tức đến thất hồn xuất khiếu, suýt chút nữa động thủ.
Diệp Viễn lại nhảy cẫng lên, hét lớn: “A! Tô trưởng lão giết người rồi! Mọi người phải làm chứng cho ta!”
Diệp Viễn hô lên một tiếng, lửa giận trong mắt Tô Vũ Bách liền bị dập tắt.
Thân phận Diệp Viễn bây giờ không giống bình thường, nếu như hắn thật sự giết chết Diệp Viễn ngay trước mặt mọi người, trưởng lão hắn cũng coi như chấm dứt.
Tội danh giết hạch tâm đệ tử thượng tông này, hắn gánh không nổi trách nhiệm.
Hắn ngăn Tô Nhất Sơn lại, cũng là bởi vì nguyên nhân này. Không nghĩ tới mới nói có mấy câu, chính hắn cũng bị Diệp Viễn làm cho tức điên.
Tô Vũ Bách chợt phát hiện, Diệp Viễn này giống như một con nhím, khắp người toàn gai khiến hắn không thể xuống tay.
Thật là bực bội!
“Ăn nói bậy bạ! Ta muốn giết người lúc nào?” Tô Vũ Bách hừ lạnh nói.
“Ngươi dám nói mới vừa rồi không có ý định giết người không?” Diệp Viễn không nhường chút nào.
“...” Tô Vũ Bách lại không có gì để nói, lần nữa nói tránh đi: “Chuyện này tạm thời không nói, ta nghe nói ngươi muốn dẫn nữ học viên này đi tự mình thẩm vấn, ngươi đây là tự lập tư thiết công đường, có biết không?”
“Tư thiết công đường? Vậy ta hỏi ngươi, tội danh mạo phạm hạch tâm đệ tử thì như thế nào? Tô trưởng lão ngươi có thể nói địa vị của ta còn chưa vững, còn Liễu Nhược Thủy không có tư cách này sao?” Diệp Viễn cười lạnh nói.
“Chuyện này... mạo phạm hạch tâm đệ tử, tội nặng có thể xử tử hình. Có điều theo ta được biết, nàng ta hình như không có mạo phạm ngươi?” Tô Vũ Bách nói.
“Làm sao ngươi biết nàng không có mạo phạm ta, mà không phải là nàng đang xảo biện?” Diệp Viễn hỏi ngược lại.
“Lâm Thiên Thành cùng Trương Hằng đã bị ngươi giết, chuyện này không có chứng cứ, ngươi sẽ không chỉ dựa vào suy đoán của mình liền định tội nàng ta chứ?” Tô Vũ Bách cười lạnh nói.
“Vừa nãy ta nói rồi, ta tự có biện pháp để cho nàng nói ra. Nếu như chuyện này nàng không có tham dự, ân oán giữa ta và nàng xóa bỏ! Nếu như nàng cảm thấy không hài lòng, ta thậm chí có thể xin lỗi nàng ngay trước mặt mọi người!”
“Nực cười! Ngươi có cách gì để cho nàng ta nói ra? Chẳng lẽ ngươi muốn vu oan giá hoạ?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Loại chuyện này, sợ rằng Tô trưởng lão đã làm không ít? Có điều... ta cũng không có lòng dạ độc ác như Tô trưởng lão, không làm được loại chuyện mất trí đến vậy.”
Tô Vũ Bách vừa mới chìm xuống lửa giận, lúc này lại bị Diệp Viễn kéo lên.
Tiểu tử này, thật là chọc tức chết người không cần đền mạng.
Cố đè nén lửa giận trong lòng, Tô Vũ Bách trầm giọng nói: “Bổn trưởng lão chấp pháp công bằng, Học viện Đan Võ người nào không biết? Bây giờ đang nói ngươi, ngươi lại chĩa mũi về phía ta làm gì?”
“Thế à, thôi được. Ta biết Tô trưởng lão kiến thức nông cạn, không biết có từng nghe qua một loại đan dược, tên là Chân Ngôn Đan? Ừm... nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là không biết rồi, ta giải thích cho Tô trưởng lão một chút. Chân Ngôn Đan chính là Nhị giai đan dược, nếu Liễu Nhược Thủy ăn vào, ta hỏi cái gì nàng sẽ đáp cái đó, đến lúc đó sự thật tự nhiên sẽ phơi bày.”
Diệp Viễn giải thích một chút Chân Ngôn Đan là gì, còn thuận đường châm biếm Tô Vũ Bách...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...