Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Khương Nhạc Nhạc bỏ điện thoại xuống, tâm trạng thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Mặc dù thông qua việc khôi phục dung mạo của cô còn có cách điều chế của Tân Nhạc Khang, cô cũng đã nhận định rằng Trương Phàm là một người vô cùng có bản lĩnh.

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc trị bệnh cứu người, cách điều chế của Tân Nhạc Khang, theo cô thấy, chắc là Trương Phàm lấy được từ phương thuốc cổ nào mà thôi.

Nhưng hiện tại, lại biết được Trương Phàm còn biết đổ thạch, hơn nữa còn cược ra được một khối phỉ thúy đế vương lục, đây là do may mắn hay là thực lực đây?

Khương Nhạc Nhạc càng tin chắc đây là thực lực của Trương Phàm.

Ngẫm lại thỉnh cầu của bạn thân, Khương Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra gọi cho Trương Phàm:

“Trương tiên sinh, hợp đồng đã chuẩn bị xong, khi nào thì anh tới ký?”

“Chờ tôi xong việc đi!”

Trương Phàm thản nhiên nói một câu rồi cúp điện thoại khiến cho Khương Nhạc Nhạc cầm điện thoại rất hỗn độn... Không cần lạnh lùng như vậy chứ?


Trương Phàm đã từng nhìn thấy dung nhan của cô.

Biết cô xinh đẹp tới mức độ nào, nhưng hắn vẫn có thái độ như vậy, điều này quả thực phá vỡ tam quan của Khương Nhạc Nhạc.

Nhưng hết lần này tới lần khác Trương Phàm càng không thèm để ý đến dung mạo của cô thì cô lại càng cảm thấy an tâm.



Cô lập tức thu dọn lại một chút rồi dẫn theo đoàn đội đi thẳng đến nhà Trương Phàm ở ngoại ô phía Tây.

Cô nhất định phải dứt khoát, triệt để trói buộc người này lại ở Nhạc Khang... Nếu không, Khương Nhạc Nhạc có dự cảm là sẽ rất ít có cơ hội được nhìn thấy Trương Phàm nữa.

Mà điều này thì chắc chắn Khương Nhạc Nhạc không có cách nào tiếp nhận được.

Trương Phàm bây giờ quả thật không đem chuyện ký hợp đồng với Nhạc Khang để ở trong lòng.

Không phải là hắn không coi trọng, mà là bây giờ đối với hắn việc nhanh chóng hoàn thành ý tưởng của mình mới là quan trọng nhất. Bất cứ chuyện gì khác, đều phải nhường cho cái này.


“Cô có thể lấy được máy cắt đá không?” Trương Phàm nhìn Hoa Vân hỏi.

“Có thể lấy được, anh muốn mấy chiếc?”

Trong xe làTrương Phàm - người đã mua hai lô nguyên thạch phỉ thuý. Không tính khối phỉ thúy đế vương lục đã cắt ra kia, cũng còn một trăm lẻ hai khối chưa cắt.

Những nguyên thạch phỉ thuý này đương nhiên mua là để cắt rồi.

“Một chiếc là đủ rồi!” Trương Phàm không muốn để cho người khác biết trình độ đổ thạch của hắn, chỉ có thể một mình tự cắt đá, cho nên máy cắt đá cũng không cần nhiều.

“Tôi lập tức đi lấy cho anh một chiếc!” Hoa Vân nhanh chóng gọi điện thoại, sau khi xong việc cô nhẹ giọng nói:

“Trương tiên sinh, bây giờ khẳng định là anh đã bị rất nhiều người theo dõi... Tôi có nơi an toàn, anh có muốn tạm thời tránh đi hay không?”

“Không cần!” Trương Phàm thản nhiên nói.

Hắn muốn dùng phỉ thuý bố trí ở trong sân, nhưng nếu như không có người ở trong sân thì bố trí làm gì chứ?

Hơn nữa, hắn tin là chờ khi hắn bố trí xong thì cái sân kia của hắn sẽ vô cùng kiên cố.

Mà cho dù không bố trí tốt... Hắn có gì phải sợ chứ? Lấy trình độ luyện khí hậu kỳ hiện tại của hắn, đến bao nhiêu thì đánh ngã bấy nhiêu!

Rất nhanh, xe đã tới nhà Trương Phàm ở ngoại ô phía Tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui