Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

"Đương nhiên có thế! Vụ án được phá, quả thật ông ấy nên có lời cảm ơn với cung phụng Trương! Tôi lập tức báo cho ông ấy!" Phó Trường Thành không hề gây khó dễ, lập tức gọi điện cho ông chủ Vương Thành của hải sản Thanh Cảng.

Phía Vương Thành vẫn chưa biết tiến triển cụ thể của vụ án, bởi vì thời gian từ lúc thẩm tra Lưu Đại Phúc đến hành động hiện tại rất ngằn. Nhưng ngay sau khi nhận được điện thoại của Phó Trường Thành, ông ta đã lập tức chạy tới cục võ quản.

Trương Phàm không vội gặp ông ta mà để Phó Trường Thành tiếp đón trước.

Vừa hay, kết hợp với lời khai của Lưu Đại Phúc và một số lời chứng thực của Vương Thành, tạo thành chứng cứ từ nhiều bên liên quan.

Đương nhiên, vậy cũng đồng nghĩa nói cho Vương Thành biết về tiến triển của vụ án, cũng để Vương Thành biết rốt cuộc là ai đã xúc tiến cho vụ án.

Xong rồi mới dẫn Vương Thành đi gặp Trương Phàm.

Mà khi Vương Thành gặp Trương Phàm, sự cảm kích và nhiệt tình có thể biểu hiện hết qua hành động nằm chặt lấy tay Trương Phàm: “Trương tiên sinh, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu rất nhiều!”


“Giám đốc Vương, trừng phạt tội ác, giữ gìn công lý vốn là nghĩa vụ của bọn tôi! Tính ra lúc trước vụ án kéo dài không xử lý được thì đáng lẽ bọn tôi phải xin lỗi ông ấy chứ!” Trương Phàm chân thành nói.

“Trương tiên sinh đừng nói vậy! Cảm ơn! Cảm. ơn!" Vương Thành không phải là người ngốc, biết rất rõ vụ án này khó cỡ nào.

Ông ta đã nghĩ dù có phải kéo cả người thân họ hàng vào cũng phải liều chết với Lưu Đại Phúc! Bây giờ gió đã đổi chiều!

Lưu Đại Phúc sẽ chết, gia sản của ông ta thì vẫn có thể nguyên vẹn, trước kia và bây giờ thay đổi lớn thế nào, ông ta hiểu rất rõ.

Thật ra, Trương Phàm không rành trong việc xã giao này, sau khi dùng dẳng với Vương Thành một lúc thì cũng nói thẳng: "Lần này mới giám đốc Vương tới, thật ra là có một số chuyện riêng muốn mời giám đốc Vương hỗ trợ!"

“Trương tiên sinh khách sáo quá, có chuyện gì cậu cứ nói, nếu lão Vương tôi đây nhíu mày một cái tì tôi ra ngoài để xe cán chết luôn!” Vương Thành là thương nhân, còn là một thương nhân vô cùng thành đạt, ông ta hiểu rất rõ, Trương Phàm còn trẻ như vậy mà đã có địa vị cao hơn tất cả mọi người của cục võ quản Thanh Cảng.

Điều này chứng tỏ cái gì, không cần nói ra cũng biết.


Vậy nên nếu có thể làm quen và giữ liên lạc được với Trương Phàm, ông ta không ngần ngại đồng ý.

Bất luận thương nhân thành đạt nào đều sẽ túm chặt lấy cơ hội đang xuất hiện ngay bên cạnh mình! Mà Vương Thành là một thương nhân thành đạt trong số đó.

“Giám đốc Vương, vậy tôi xin nói thẳng! Tôi muốn một mẻ hải sản!” Trương Phàm vừa cười vừa nói.

"Ôi, Trương tiên sinh, nhà tôi không có gì chứ hải sản thì nhiều lắm, cậu muốn bao nhiêu, vận chuyển đến đâu, tôi lập tức chuẩn bị cho cậu!" Vương Thanh nghe vậy thì có hơi thất vọng, bởi vì chuyện này không có gì khó khăn với ông ta hết.

Không khó khăn, cũng tức là không nợ ơn tình.

"Giám đốc Vương, hải sản mà tôi muốn không phải loại bình thường! Ý của tôi là chỉ cần là thứ gì trong nước, bất kể có cho được vào mồm không, tôi đều muốn một con! Không quan tâm số lượng, mỗi loài một con là được! Nhưng phải tất cả các loài! Cho dù ở đây không có, nhưng nơi khác có, hoặc ở nước ngoài có thì đều tính” Trương Phàm biết Vương Thành hiểu lầm nên lập tức giải thích.

Vương Thành sửng sốt, sau đó lại vui như mở cờ trong bụng.

Việc này thì khó hơn rất rất nhiều.

Nhưng ông ta trả lời rất dứt khoát: “Trương tiên sinh, cậu yên tâm tôi về lập tức chuẩn bị ngay, dù là nước mặn hay nước ngọt, chỉ cần là vật sống, tôi chắc chắn sẽ kiếm đủ! Ở nước ngoài có mà trong nước. chúng ta không có thì cũng kiếm đủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận