Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
“Cung phụng Trương! Ừm, sư thúc tôi vẫn luôn có bệnh nan y trong người, có thể giúp đỡ xem một chút không?" Ngụy Thành Vân hỏi.
“Có thể nha!” Trương Phàm cười gật đầu. ngôn tình tổng tài
Y thuật của hắn cũng không hoàn toàn bị trói buộc trong cục võ quản.
“Chuyện là, sư thúc tôi, là tông sư..” Ngụy Thành 'Vân nhỏ giọng nhắc nhở.
“Có thể xem một chút! Chỉ có sau khi xem mới có thể nói có thể chữa hay không!" Trương Phàm rất thâm ý nhìn Ngụy Thành Vân một cái.
Hắn hiểu vì sao Ngụy Thành Vân lại cẩn thận như thế.
Nguyên nhân thứ nhất đương nhiên là bởi vì sư thúc ông ta là tông sư Cổ Võ Giả, sợ cấp độ quá cao, Trương Phàm căn bản không có biện pháp trị liệu.
Nguyên nhân thứ hai đó chính là thân phận cung phụng của Trương Phàm ở cục võ quản, dù sao cục võ quản cũng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy thực lực Thánh Võ Tông suy yếu.
Huống hồ còn là một tông sư!
Ngụy Thành Vân đang lo lắng vì sư thúc ông ta là tông sư sẽ khiến Trương Phàm trực tiếp cự tuyệt giúp đỡ trị liệu
“Được! Tôi sẽ mau chóng đưa sư thúc tới!" Ngụy Thành Vân mừng rỡ, trong lòng càng bội phục Trương Phàm không thôi, lòng dạ Trương Phàm thật lớn nha.
Đều do Định Thiên Tông!
Nếu như không phải do Định Thiên Tông bức. bách, sợ rằng Trương Phàm cũng sẽ không gia nhập. cục võ quản đi? Có lẽ đến lúc đó Thánh Võ Tông còn có thể có cơ hội lôi kéo... Đáng tiếc, bây giờ đã chậm rồi.
“Ừ!" Trương Phàm gật đầu, hắn không đề cập đến chuyện tiền khám, dù sao còn chưa biết đối phương đến cùng có triệu chứng gì, hiện tại cũng không có cách nào đưa ra mức thù lao hợp lý được.
“Cung phụng Trương, vậy chúng tôi cáo từ!” Ngụy Thành Vân và Thạch Chí Kiên ôm quyền hành lễ, lễ nghĩ chu đáo.
“Cái kia, Thạch Chí Kiên!” Trương Phàm gi Thạch Chí Kiên lại hỏi: “Các anh vẫn tiếp tục điều tra Đoạt Hồn Tán bên kia à?”
Trương Phàm không quên bản thân mình rốt cuộc đã đi tới cỗ thân thể này như thế nào.
Hết thảy đều bởi vì Đoạt Hồn Tán.
Hắn vẫn luôn không quên chuyện này.
Mà ngoại trừ hắn ra, hiện tại hẳn biết người duy nhất cũng trúng Đoạt Hồn Tán chỉ có Thạch Chí Kiên, cho nên hẳn muốn hỏi một chút, Thạch Chí Kiên có phải còn đang điều tra hay không, hơn nữa có phải có manh mối gì hay không.
Dù sao Thạch Chí Kiên cũng là người của Thánh Võ Tông, thân là một trong những thế lực siêu cấp, chắc cũng có phát hiện gì chứ?
“Cung phụng Trương, tông môn đang toàn lực điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quải”
“Chỉ xác định được là đối phương muốn khơi mào khoảng cách giữa chúng ta và môn phái phụ thuộc, khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn”
Vẻ mặt Thạch Chí Kiên nghiêm túc nói.
Lần trước anh ta thiếu chút nữa đã chết, chuyện này sao có thể bỏ qua như vậy?
Mà anh ta có thể đại biểu Thánh Võ Tông tham gia hội nghị thường lệ của tông môn, có thể nói vẫn phải có thân phận địa vị, cũng không thiếu bối cảnh bên trong ở Thánh Võ Tông.
Cho nên lực lượng Thánh Võ Tông tham dự điều tra rất nhiều... Nhưng đáng tiếc, đối phương thật sự quá giảo hoạt, căn bản không phát hiện được dấu vết để lại.
“Khoảng cách? Như này cũng quá rõ ràng đi!" Trương Phàm rất muốn nói, Thánh Võ Tông các anh đều là kẻ ngốc sao? Anh chết thì sẽ đổ lỗi cho những môn phái phụ thuộc kia à?
“Cung phụng Trương... Mấu chốt là, ngoại trừ cậu ra thì căn bản không ai biết Đoạt Hồn Tán, cũng không ai biết tôi bị Đoạt Hỗn Tán giết chết” Thạch Chí Kiên cười khổ nói.
Trương Phàm lúc này mới giật mình.
Hắn lấy những gì mình biết đi thay thế người khác, điều này dường như rất đương nhiên.
Ngẫm lại Hoa Hưng, đã thực sự có cấp bậc thần y rồi, nhưng khi đối mặt với Đoạt Hồn Tán cũng bó tay hết cách thì không nói, mấu chốt là còn không nhìn ra rốt cuộc có vấn đề gì.
Những người khác có thể còn chẳng bằng Hoa Hưng!
Như thế thì Thánh Võ Tông sẽ không hoài nghỉ những người của tông môn phụ thuộc tham dự tụ hội sao?
Cho dù sẽ duy tỉ lý trí, nhưng nếu như đối phương vẫn tiếp tục gây ra cái chết thì sao?
Một lần lại một lần khiêu khích, nói không chừng có lúc sẽ không tự chủ được mà bị lừa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...