Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Lúc đó, cả Nam Tuyền sẽ nhìn ông ta với ánh mắt như thế nào? Ông ta còn có mặt mũi nào ở Nam Tuyền nữa không?
“Làm sao mà không thể chứ?” Hoa Vân trầm giọng “Mà bố cũng không thể cứ đi như vậy được, tốt nhất là để ông nội đánh bố trước đi, làm cho mình thê thảm một chút. Nếu không, dù bố có quỳ đến cửa nhà anh ấy đi chăng nữa, anh ấy cũng chưa chắc có thể tha thứ bố!”
“Tao còn không muốn hắn tha thứ đâu! Cùng lắm thì tao không làm kinh doanh kem mọc tóc nữa! Không làm chủ tịch gì đó nữa!” Hoa Văn Xương lòng đang đau đớn, nhưng cái đầu này, ông ta thật không thể cúi xuống được!
Quỳ xuống... Nếu thực sự phải quỳ xuống, dù có thể kiếm lại được nhiều tiền, cũng đã không còn bất kỳ tôn nghiêm nào nữa rồi.
“Không làm?” Hoa Hưng lại giương cây gậy lên. Nhưng lần này Hoa Vân lại túm lấy Hoa Hưng, sau đó nhìn Hoa Văn Xương nói: “Bố, bố thật sự coi đây là một phi vụ kinh doanh kiếm tiền sao?”
“Làm sao?” Hoa Văn Xương nghi hoặc nhìn Hoa Vân.
“Kem mọc tóc là con ngẫu nhiên xin tiên sinh cho! Con tin tưởng trong tay tiên sinh chắc chắn còn có rất nhiều loại thuốc tương tự, điều này đại diện cho cái gì thì bố hẳn là rất rõ ràng! Một đế chế dược phẩm khổng lồ! Đây cũng không phải là vấn đề kiếm được bao nhiêu tiền, mà là sẽ mang lại cho Hoa gia của chúng ta bao nhiêu lợi ích trong tương lai, bố hẳn là có thể tưởng tượng được!”
“Hơn nữa, mấu chốt vẫn là vị tiên sinh này! Đây là một người kỳ lạ khó lường! Kết giao với loại người này là vô cùng quan trọng!”
“Vả lại, bố còn không biết sao? Trần gia, chính là ột mình tiên
Trần gia ở Nam Tuyền của chúng ta, bị sinh trấn áp! Nhiều cao thủ Cổ Võ Giả của Trần gia như vậy đều không thể làm gì được tiên sinh!”
“Bố thử nghĩ xem sự việc này là như thế nào đây!”
“Mà vốn dĩ, gia đình chúng ta và tiên sinh có quan hệ thân thiết nhất, cũng là quan hệ tốt nhất! Nhưng cũng. bởi vì một hành động của bố... mọi chuyện đã rơi hết xuống hồ băng!”
Hoa Vân càng nói càng tức giận.
Hoa Văn Xương sau khi tiêu hóa những thông tin này, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ: “Tiểu Vân à! Bố thật sự biết mình sai rồi! Ngoài việc quỳ xuống, thì không có cách nào khác sao?”
“Bố, sai lầm không gì đáng sợ, nhận lỗi mới là quan trọng nhất! Quỳ xuống hay không quỳ xuống thì chúng ta chưa bàn đến, nhưng thái độ nhận lỗi thì chúng ta tối thiểu nhất phải thể hiện ra!” Hoa Vân nghiêm túc nói.
“Vậy bố phải thể hiện ra thái độ như thế nào?” Hoa Văn Xương khiêm tốn hỏi.
“Đánh cho mày một trận nhừ xương trước!” Hoa Hưng trầm giọng nói.
Hoa Văn Xương: “..."
Từ buổi sáng đến tối khuya, rồi lại đến sáng sớm! Nhìn thấy một đống hơn bốn nghìn khối phỉ thúy, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng trên mặt Trương Duyệt lại tràn ngập nụ cười vui vẻ.
Về việc đã kinh ngạc trước cách chọn lựa nguyên thạch phỉ thúy của Trương Phàm, hiện tại đã hoàn toàn chết lặng.
Ai đã từng trực tiếp trải nghiệm việc cắt đá như vậy có lẽ sẽ không còn choáng váng nhiều nữa.
“Tiểu Phàm, em làm được rồi!” Trương Duyệt nói: "Những phỉ thúy này, nếu bán hết toàn bộ, sẽ có giá hơn mười mấy tỷ đó! Em bỏ ra hơn một tỷ đúng không? Dù sao cũng là một món lời lớn!”
“Chị, em làm những việc này cũng không phải vì kiếm tiền!” Trương Phàm cười nói.
“Không vì kiếm tiền? Vậy em vì cái gì?” Trương Duyệt †ò mò hỏi.
“Chị, chị không cảm nhận được linh khí ẩn chứa bên trong phỉ thúy sao?” Trương Phàm hỏi.
“Linh khí? Không có!” Trương Duyệt cầm một khối phỉ thúy lên cẩn thận cảm nhận, vẻ mặt đầy bối rối.
“Nhưng bên trong phỉ thúy thật sự có linh khí! Thứ em muốn chính là linh khí bên trong phỉ thúy, chứ không phải vì kiếm tiên!”
Trương Phàm thực ra biết Cổ Võ Giả không thể cảm nhận được linh khí ẩn chứa bên trong phỉ thúy, nếu không thì bọn họ đã sớm quay sang chiếm đoạt phỉ thúy rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...