Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Mưa to gió lớn, sấm chớp dữ dội, trời đất tối tăm giống như ngày tận thế.

Trong một con hẻm nhỏ lầy lội của phố Nam Tuyền, mấy. tên đàn ông lực lưỡng đang đấm đá một thanh niên người dính đầy bùn đất.

Người thanh niên lúc đầu còn có thế kêu la vài tiếng. Nhưng một lúc sau liền im bặt.

*Trương Phàm, mày là cóc ghẻ thì đừng có mà mơ tưởng đến việc ăn thịt thiên nga! Tô Nhược Tuyết không phải là người mày có thể đụng vào!”

“Có người nhờ tao nhắn với mày, nếu mày còn dám tiếp tục quấy rầy Tô Nhược Tuyết, cứ nhất quyết không chịu hủy bỏ hôn ước thì lần sau không phải chỉ là đánh một trận như thế này đâu!"

Một nhóm côn đồ buông lời khinh thường rồi nhố một bãi nước bọt vào Trương Phàm đang nấm trên mặt đất, sau đó. mới chịu bỏ đi.

Cơ thể của Trương Phàm khẽ co giật trong màn mưa

Dần dần không còn tiếng động gì nữa.

Đúng lúc này trên bầu trời bỗng dưng có sấm sét dữ dội

Một tia chớp quét qua bầu trời, giống như được dẫn đường, chính xác đánh vào đầu Trương Phàm vốn đã bất đông.

Mưa vẫn đang rơi

Trương Phàm ~ người đang bất động lại khẽ nhúc nhích ngón tay.

Khoảng nửa giờ sau.

Trương Phàm đột nhiên mở mắt ra.

Mặc dù bị mưa tạt vào mặt, Trương Phàm vẫn cười toe toét: “Không ngờ linh hồn của ta lại có thế xuyên qua và trùng sinhf

Hản vốn là đấng tối cao mạnh nhất trong tu tiên giới, uy: hiếp vạn giới, giảm đạp càn khôn, là tồn tại của bậc chí tôn!

Nhưng bởi vì hắn quá xuất chúng nên bị các chí tôn khác ngấp nghé. Mười ba vị chí tôn liên thủ tấn công hắn tại thời điểm hẳn độ kiếp.

Tại thời điểm đó hản không thể địch lại, bị buộc tự bạo thân thể, thiêu đốt linh hồn rồi trốn vào Hư Không Vô Tận.

Hư Không Vô Tận hoàn toàn tĩnh mịch, Phong Thần hủy. diệt linh hồn ở khắp mọi nơi, không ngừng ăn mòn và nuốt chứng linh hồn của hẳn

Sau khi thử đủ mọi cách vẫn không thể thoát khỏi Hư Không Vô Tận, hản không cam lòng nhìn linh hồn của mình cứ: thế mà bị hủy diệt. Hắn lần nữa nghiến răng tự bạo linh hồn. Sau đó hẳn chỉ nhớ lờ mờ là đã xé được một lỗ thủng trong Hư. Không Vô Tận thì liền rơi vào bóng tối mà bất tỉnh.


Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn đã sống lại trong cơ thể người trùng họ trùng tên với hẳn. Mà nơi này được gọi là Địa Câu!

Trương Phàm bật cười sảng khoái, giải phóng ra hết mọi sự chán nản và tức giận trong lòng,

“Vì Thần Hoàng Càn Khôn Kinh” mà ta không chút do dự. liền thủ với mười ba vị chí tôn, lại không ngờ nó lại dẫn đến con đường tuyệt mệnh của ta!"

“Thêm nữa, bản chí tôn lúc trước tự bạo thân thể để linh hồn trốn vào Hư Không Vô Tận. Đám người các ngươi cũng không thể có được “Thần Hoàng Càn Khôn Kinh!”

“Kiếp trước, khi ta có được “Thần Hoàng Càn Khôn Kinh" thì đã thành tiên nên căn cơ không phù hợp hoàn toàn với “Thần Hoàng Càn Khôn Kin”. Kiếp này ta sẽ tu luyện lại từ đầu Khi đạt đến địa vị tối cao, ta nhất định sẽ cùng các ngươi giải quyết cho thật tốt!”

Mặc kệ màn mưa như trút nước, Trương Phàm lập tức ngồi xuống tu luyện

Nhưng ngay sau đó hẳn liền trở nên sững sờ, niềm vui trong nháy mắt rơi xuống đáy.

Bởi vì linh khí xung quanh hẳn mỏng manh đến mức hẳn muốn khóc.

Môi trường này hoàn toàn không thích hợp để tu tiền!

Ông trời ơi, khó khăn lắm hản mới có thể sống lại. Vì sao. lại rơi vào cái nơi không thích hợp tu tiên như Địa Cầu này hả?

Không!!

Trương Phàm đứng dậy, nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm và trở về căn phòng thuê đơn sơ của hẳn.

Sau khi thay quần áo, hắn cầm một chiếc ô rồi đi thẳng đến phòng khám Trung Y Hoa Hưng nổi tiếng gần đó.

"Đây là nhân sâm tự nhiên 100 năm tuổi hàng thật giá thật. Nếu không cần tiền gấp thì tôi cũng sẽ không bán bảo vật gia truyền này! Mười triệu không được, chắc chản phải là mười hai triệu!”

“Mười triệu đã là giá có tâm nhất rồi, đúng là có thế bán đấu giá được mười hai triệu, nhưng trừ đi phí thủ tục và các chỉ phí linh tính khác, cuối cùng cũng không nhận được mười triệu đâu”

"Nếu đem bán đấu giá thì sẽ phải hơn mười hai triệu!" “Mười một triệu, tôi sẽ thêm một triệu nữa!”

Vừa mới bước vào phòng khám Trung Y Hoa Hưng, âm thanh mặc cả đã thu hút sự chú ý của Trương Phàm.

Hắn không nhịn được mà tiến tới nhìn xem một chút.

Nhân sâm trăm tuổi chẳng là gì trong thế giới tu tiên. Kiếp trước dù cho có chất một núi nhân sâm trăm tuổi thì hẳn cũng không thèm nhìn đến. Cấp bậc quá thấp, liếc nhìn cũng cảm. thấy tốn thời gian.

Nhưng nơi này không phải là trong thế giới tu tiên, linh khí của Địa Cầu mỏng đến đáng thương. Một gốc nhân sâm trăm năm tuổi đã là vật phẩm rất tốt và hiếm rồi!


Tuy nhiên, khi nhìn thấy thứ được gọi là nhân sâm trăm tuổi đựng trong chiếc hộp kỳ lạ kia thì Trương Phàm liền trừng to mắt, Kinh ngạc nhìn người mua và người bán đang nghiêm túc mặc cá giá kia, thất vọng läc đầu.

“Anh läc đầu cái gì? Nhìn không hiểu thì mau chóng cút đi"

Mất một thời gian lâu rồi mà vẫn chưa thể chốt giá, chủ nhân của gốc nhân sâm cảm thấy khó chịu, lại nhìn thấy Trương Phàm chỉ liếc nhìn nhân sâm một cái liền lắc đầu thất vọng thì liền nổi giận.

Không hiểu? Nói đùa à! Thật là một câu chuyện hài hước!

Kiếp trước hắn không chỉ là chí tôn mạnh nhất ở tu tiên giới mà còn là đan vương đệ nhất nha!

Người cầu hán luyện đan trải dài khắp vạn giới. Nếu mà xếp hàng xung quanh bề mặt Địa Cầu này thì chắc cũng phải được mấy chục vòng là ít

©ó loại dược liệu nào mà hẳn không thế phân biệt được là thật hay giả?

Gốc nhân sâm trước mặt đúng là nhân sâm tự nhiên, thế nhưng chỉ mới mười năm tuổi mà thôi. Nó đã được xử lý bắng một số thủ đoạn đặc biệt nên nhìn giống như nhân sâm trăm. tuổi.

Cũng giống như người chủ nhân sâm giả vờ nghèo khổ, tất cả chỉ nhằm mục đích lừa gạt

“Tôi có biết một chút về việc giám định nhân sâm!”

Vốn đĩ người này có lửa gạt hay không cũng không liên quan gì đến hẳn. Thế nhưng ông ta lại dám nghỉ ngờ tính chuyên nghiệp của hẳn? Trương Phàm hản thật không nhịn nổi nữa

“Anh? Đi, đi chỗ khác chơi dùm đi" Ông chủ của gốc nhân sâm mất kiên nhẫn mà đưa tay xua đuổi Trương Phàm,

“Làm sao vậy? Ông chột dạ nên không thể đế cho người khác giám định sao?” Người đang mặc cả giá với ông chủ nhân sâm thay mặc Trương Phàm nói một câu. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Trương Phàm

“Anh bạn trẻ, cậu biết cách giám định nhân sâm sao? Cậu thấy gốc nhân sâm này thế nào?”

“Giải” Trương Phàm nhìn ông chủ nhân sâm, dõng dạc nói.

Hừ, dám đẩy hẳn? Vậy thì đừng trách hẳn vạch trần bộ mặt gian dối của tên này!

"Giả?" Chủ nhân của gốc nhân sâm nhảy dựng lên, ngón tay như muốn chọc thẳng vào mặt Trương Phàm, tức giận nói:

“Người thanh niên này, ăn thì có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói năng bừa bãi đâu nhé! Gốc nhân sâm này đã được đích thân Hoa Lão giám định. Cậu dám nghỉ ngờ trình độ. của Hoa Lão sao?”

“Tôi nói giả thì nhất định là giá" Trương Phàm lạnh nhạt đáp, vẻ mặt cực kỳ tự tin.


Hân không biết Hoa Lão là ai. Nhưng nếu Hoa Lão đó giám định gốc nhân sâm này là trăm tuổi, vậy thì trình độ Hoa Lão gì đó cũng chẳng đáng nhìn. Hoặc có thể là lão ta cùng một giuộc với chủ nhân của nhân sâm này.

“Cậu nghĩ cậu là ai? Đừng có nói phét!” Ông chủ nhân sâm giận run người, thế hiện giống như đang bị 'vu khống/, sau đó lại bày ra một chiêu khác đế moi tiền:

“Hoa Lão, ông có mua hay không? Nếu ông không mua thì tôi đi chỗ khác bán, đừng tưởng chỉ có ông mới có hứng thú với nhân sâm này”

Hoa Lão hơi cau mày, có chút không vui mà nhìn Trương Phàm, nghiêm giọng hỏi:

“Gốc nhân sâm này là tôi tự mình giám định. Anh bạn trẻ, cậu nói nhân sâm này là giả, vậy có bãng chứng gì không?”

Trương Phàm sờ sờ mũi, hóa ra cái ông lão muốn mua nhân sâm này chính là Hoa Lão. Xem ra là hản đã hiểu lầm ông ấy rồi, ông ấy sao lại cùng một giuộc với người bán nhân sâm giả được chứ.

Ông ấy là đối tượng bị lừa đảo mới đúng! Chà, thật đáng thương!

Nhưng mà... ông lại làm như hản đang nói sai á? Hung hăng như vậy khiến hẳn không vui đâu!

Thế nào? Chẳng lẽ ông lại không thế phạm sai lâm?

Được rồi, hôm nay bản chí tôn hẳn sẽ dạy cho ông một bài học, tuổi lớn hơn không có nghĩa là năng lực cao hơn đâu!

“Lấy một chậu nước muối ra, ngâm nhân sâm vào đó đi!” Trương Phàm nhẹ giọng nói

Ông chủ nhân sâm lập tức trợn to mắt, trong mắt tràn đầy. hoảng sợ, đột nhiên muốn tự tát mình một cái...

Ông ta khiêu khích tên thanh niên này làm cái gì chứ?

Hẳn muốn nhìn cứ để cho hẳn nhìn, muốn läc đầu thì cứ để hản läc, chỉ cần có thể bán được nhân sâm là được, những thứ khác không quan trọng!

Bây giờ thì hay rồi, tên thanh niên này lại thật sự biết giám định nhân sâm. Chết tiệt!

"Hoa Lão, rốt cuộc là ông có muốn mua hay không?” Ông chủ nhân sâm cố gắng giữ bình tĩnh, thúc giục Hoa Lão.

Hoa Lão nhìn ông chủ nhân sâm, sau đó nhìn Trương Phàm, cuối cùng lại nhìn nhân sâm trong hộp kia rồi ngập ngừng nói:

“Lấy một chậu nước muối ra đây!" “Hoa Lão, không phải ông tin lời nói của tên nhóc này chứ? Lỡ như làm hỏng nhân sâm của tôi thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Như vậy rồi còn buôn bán được gì nữa?”

Dáng vẻ của người chủ nhân sâm cực kỳ tức giận giống như bị oan, ông ta cầm hộp nhân sâm lên xoay người rời đi. Chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tâm mắt của mọi người

Hoa Lão sững sờ.

Mặc dù trình độ diễn xuất của tên chủ nhân sâm kia rất tốt, nhưng tình hình hiện tại thì dù cho một thắng ngốc cũng. có thể hiểu sự thật là gì

Vẻ mặt Hoa Lão lập tức trở nên tối sầm, sau một hồi mới miễn cưỡng điều chỉnh, bày ra vẻ mặt xấu hổ mà nói với Trương Phàm:

“Anh bạn trẻ, thật xin lỗi. Lúc nãy đáng ra tôi không nên nghi ngờ cậu. Cám ơn cậu nhé, nếu không có cậu thì lần này. Hoa Hưng tôi đã mua lầm rồi”


Trương Phàm đối với Hoa Hưng có chút tán thưởng. Mặc. dù trải qua một phen chật vật nhưng cuối cùng ông ấy vẫn dũng cảm đối mặt, thắng thản thừa nhận sai lầm của mình. Điều này rất đáng khen. Vì vậy mà Trương Phàm nhẹ giọng đáp lại một câu:

“Không có gÌ!”

“Tôi tên là Hoa Hưng, là chủ của phòng khám Trung Y này. Không biết anh bạn trẻ tên gì?” Hoa Hưng chảp tay nói

"Trương Phàm!"

Trương Phàm nhìn vào trong phòng khám Trung Y, đặc biệt chú ý đến tủ thuốc, thầm nghĩ không biết trong đó có dược: liệu mà hắn cần hay không.

“Ð, hóa ra là Trương tiên sinh. Không biết là Trương tiên sinh làm sao có thể phân biệt được đó là nhân sâm giả vậy?" Hoa Hưng vẫn không nhìn ra được gốc nhân sâm đó giả ở chỗ nào,

Nhưng nó lại thật sự là giả, trong lòng ông rất khó chịu muốn biết được đáp án.

“Mặc kệ là loại dược liệu gì, khi nhìn quá nhiều rồi thì tự khắc có thể phân biệt được thật giả thôi”. Trương Phàm nhàn nhạt đáp.

Phân biệt tính xác thực của dược liệu là kỹ năng cơ bản của người luyện đan.

“Anh thật không biết xấu hố, nói giống như là anh đã nhìn thấy rất nhiều nhân sâm trắm tuổi rồi vậy á!" Hoa Vân vốn đang đứng bên cạnh Hoa Hưng liền bất mãn mà giễu cợt.

Tên này vậy mà lại thản nhiên tiếp nhận lời xin lỗi của ông. nội cô, lại còn làm ra bộ dạng cao nhân đắc đạo. Giả vờ cái gì chứ? Hản không thử nhìn lại xem mình mới bao nhiêu tuổi? Cho dù là học cách phân biệt nhân sâm từ trong bụng mẹ cũng không thể có bản lĩnh liếc mắt liền có thể phân biệt nhân sâm trăm tuổi thật giả như thế được!

Cho nên lần này hản phân biệt được thì cũng chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi!

“Vân Nhị, không được vô lễ! Lập tức xin lỗi Trương tiên sinh đi!" Hoa Hưng cau mày mắng.

Tuy rắng ông ta cũng có nghi ngờ là Trương Phàm thật sự. có bản lĩnh hay chỉ là ăn may. Nhưng dù sao thì lúc nấy hản cũng đã giúp đỡ ông khỏi mất mấy chục triệu. Cho nên về tình hay về lý thì Hoa Hưng cảm thấy vẫn không nên nói chuyện với hắn như vậy

“Ông nội, hản chỉ là mèo mù gặp phải chuột chết mà thôi, ăn may thôi. Còn nói phét cái gì chứ? Cái gì mà nhìn nhiều liền có thế phân biệt được? Đây mà là giám định dược liệu à?* Hoa 'Vân nghiến rằng tức giận nhìn Trương Phàm

Chết tiệt! Vậy mà ông nội lại yêu cầu cô xin lỗi một tên ăn may như vậy. Không thể nào!

Trên mặt Trương Phàm hiện lên một nụ cười khinh thường. Hần không thèm tranh cãi với Hoa Vân. Rất vô nghĩa!

Một phàm nhân tầm thường mà thôi, làm sao có thể nhìn ra bản lĩnh mênh mông của hẳn được.

Thế nhưng nụ cười khinh thường của Trương Phàm đã chọc tức Hoa Vân. Cô nàng nhướng mày, lạnh lùng nói:

"Ông nội tôi có một phương thuốc cổ chưa hoàn thiện. Ông ấy từng treo thưởng cho ai có thế hoàn thành nó nhưng vẫn chưa có ai làm được. Không phải anh nói anh rất lợi hại sao? Nếu anh có thể giúp ông nội tôi hoàn thành được phương thuốc cổ này thì Hoa Vân tôi không chỉ có thể xin lỗi anh, thậm chí bái anh làm sư phụ cũng không thành vấn đề!”

Trương Phàm nhìn Hoa Vân với ánh mắt kỳ quái. Hản thật sự nghỉ ngờ rằng Hoa Vân này là đang muốn nhân cơ hội để chiếm tiện nghĩ của hắn đúng không?

Không phải con mèo hay con chó nào cũng có thể bái hần làm sư phụ đâu!

Hoa Vân này... không có đủ tư cách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui