Tuyệt Thế Cường Long

*Bài thơ Quan Thư 1 của Khổng Tử.

Nguyên văn:

關關雎鳩、

在河之洲。

窈窕淑女、

君子好逑。

Dịch nghĩa:

Quan quan kìa tiếng thư cưu


Advertisement

Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy

U nhàn thục nữ thế này

Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.

- Nguồn: Thivien-*

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên cũng biết Trần Ngư thẳng thắn thoải mái thả biên giới ra để khuấy đục nước sẽ gánh chịu bao nhiêu áp lực, đừng nhìn hào khí của cô ấy vượt mây, kì thực cũng giống như đang đi trên băng mỏng vậy.

Lần này thế lực Triệu gia nhắm vào chuyện của Trần Liệt, làm cho Trần Ngư có cảm giác vô cùng khẩn trương.

Trần Liệt một khi được đưa đến đế đô, quyền chủ động có thể sẽ nằm trong tay của phe Triệu gia, đến lúc đó rất nhiều sản nghiệp của Trần gia ở Hoa quốc, chưa chắc có thể nguyên vẹn mà lui về.

Một vài ông lớn khó chịu với việc Trần gia vẫn độc bá Nam Dương và Hoa quốc đã bàn một vài điều kiện, ở hành động lần này, tất cả đều ủng hộ Triệu gia.

Nếu không, cũng sẽ không điều động tiểu đội Ác Triệu để làm chuyện này.

"Tôi biết, người của tôi tối nay sẽ đến Ma Đô, hành động của Ngọc Tiểu Long cũng đã triển khai, cô chờ tin tức đi." Tề Đẳng Nhàn an ủi nói.

"Vất vả rồi, chờ tôi tới Hoa quốc, sẽ mời anh ăn một bữa cơm lớn." Trần Ngư cười nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không cần khách khí đâu, hướng đi của Từ Ngạo Tuyết, cô mà rảnh rỗi thì cũng có thể nói cho tôi một chút đi. "


Trần Ngư nói: "Ừm... Hôm nay cô ta đi tiếp xúc với một quân phiệt, quân phiệt này ở Nam Dương chúng tôi rất có danh tiếng, thế lực cũng lớn. Tham vọng của cô ấy không nhỏ đâu, và thủ đoạn cũng lợi hại, xứng đáng được nghiêm túc đối xử!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Có gì không thích hợp, cô cũng đừng nóng vội động thủ, trước tiên phải thông báo cho tôi.”

Trần Ngư cười nói: "A, thương hương tiếc ngọc sao? Anh yên tâm đi, cô ta rất thông minh, biết Trần gia ở Nam Dương đại biểu cho cái gì, trong thời gian ngắn, sẽ không động đến điểm mấu chốt của chúng tôi.”

Tề Đẳng Nhàn ừ một cái, sau khi đại chiến thương mại nhằm vào tập đoàn Hướng thị thất bại, ở một mức độ nhất định còn thúc đẩy Từ Ngạo Tuyết trưởng thành hơn, làm cho cô ta có thể càng khuất phục thêm, càng hiểu được ẩn nhẫn và chờ đợi.

Nam Dương hiện tại nước còn chưa đủ đục, chiêu lớn của Từ Ngạo Tuyết nhất định sẽ giấu kĩ không dùng tới.

Trần Ngư cúp máy.

Tề Đẳng Nhàn ngược lại có thể nghe ra trong giọng nói của cô ấy mang theo một chút mệt mỏi, chẳng qua, các lời vô nghĩa như chú ý sức khoẻ hắn cũng lười nói, hơn nữa, Trần Ngư nhất định sẽ rất biết cách tự chú ý sức khoẻ của mình.

Khoảng tám giờ tối, Tề Đẳng Nhàn dẫn theo Dương Quan Quan ra sân bay đón để người.

Dạ Ma, Đồ Tể, Oán Quỷ ba người đúng giờ đến sân bay Ma Đô.


Tề Đẳng Nhàn đã sớm gọi cho giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Gukoo đến, bảo cô dẫn theo anh em cảnh ngục của mình đi ăn chơi.

Biết được lần này Tề Đẳng Nhàn lại cần người, đám cảnh nguc trong nhà tù U Đô gần như là tranh cướp, lần trước sau khi hai anh em kia trở về, cũng không ít lần nói lớn cho các huynh đệ rằng Nhị đương gia chiêu đãi bọn họ như thế nào.

Oán quỷ là một gương mặt mới, Dương Quan Quan chưa từng thấy qua.

Đây là một trung niên nam tử, nhưng khuôn mặt nhìn qua có chút già nua, thậm chí mang theo chút đau khổ, một tay còn có chút tàn tật, một tay khác thì luôn cầm một chuỗi phật châu.

"Người Kiệt Bành quốc, tên thật thì tôi quên mất gọi là gì rồi, biệt danh gọi là Oán Quỷ." Đồ tể và Dạ Ma hai người bựa bựa kia đều là người quen cũ, Tề Đẳng Nhàn cũng giới thiệu cho Dương Quan Quan một chút lai lịch của Oán Quỷ.

Oán quỷ khẽ gật đầu với Dương Quan Quan, lộ ra một hàng răng có chút vàng ố vàng, nói: "Dương tiểu thư, xin chào. Lần trước khi cô tới U Đô, tôi đã gặp qua cô rồi.”

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy người này cười rộ lên có chút âm trầm, nhưng vẻ tang thương trên mặt lại làm cho người ta cảm thấy hắn đáng thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận