Tuyệt Thế Cường Long

“Này Nhị đương gia, phải xử lý thằng này thế nào đây?” Đồ Phu hỏi.

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, con mẹ nó những người này cũng ngông cuồng quá rồi!

Tốt xấu gì thì Trần Quang Diệu cũng là người phụ trách trực thuộc công ty Đích Lư, cũng là người đại diện cho nhà họ Trần, vậy mà lại bị đối xử thô bạo như vậy hay sao?!

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Quang Diệu rồi lạnh nhạt nói: “Sao Trần Ngư lại chọn một tên ngu ngốc như anh làm người phụ trách buổi triển lãm của Đích Lư nhỉ, đúng là cô ấy bị váng đầu rồi!”

Trần Quang Diệu nghe được câu nói kia mà tức giận tới nỗi đỏ bừng cả mặt, anh ta phẫn nộ nói: “Khiêu khích nhà họ Trần, ra tay đánh đối tác hợp đồng của chúng tôi, lại còn dám mỉa mai tiểu thư, có chín cái mạng cũng không đủ cho cậu dùng đâu!”

Mọi người cũng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ hết sức đáng thương.


Đúng như lời Trần Quang Diệu vừa nói, dù Tề Đẳng Nhàn có chín cái mạng thì cũng không đủ dùng.

Sức ảnh hưởng của nhà họ Trần không chỉ bị giới hạn ở Nam Dương mà vị trí của họ ở nước Hoa cũng vô cùng quan trọng, dù sao nước Hoa bây giờ cũng phải dựa vào nhà họ Trần để thu mua nguyên vật liệu của Nam Dương cơ mà!

“Không bằng cứ cắt lưỡi bọn nó đi, tôi thấy đám vô dụng này ồn ào quá.” Đồ Phu ngáp một cái, có vẻ nhàm chán.

“Có phải tàn nhẫn quá hay không? Tôi thấy giết hết tất cả trong một lượt thì hơn đấy!” Dạ Ma liếm môi, trong mắt tràn đầy ánh sáng tàn nhẫn.

Lời nói của hai người khiến đám người xung quanh đều phải giật mình, da đầu ai nấy cũng tê dại.

Những lời ấy chắc chắn không phải nói đùa, từng người trong số họ đều nghe rất rõ…

Hai người kia thực sự không coi trọng sinh mạng của kẻ khác một chút nào cả!

Đồ Phu nói: “Thằng chim bé này thì giữ lại cũng được đấy, dùng mạng của nó để đổi chút tiền tiêu vặt đi, chẳng phải ban nãy nó huênh hoang khoác lác rằng bố nó rất giàu hay sao?”

Dạ Ma nói: “Tiền thì có gì mà hay ho cơ chứ… Giết luôn đi vui hơn nhiều!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy không còn lời gì để nói, hắn lạnh lùng xen vào: “Cả hai người các anh câm miệng hết đi, còn dài dòng nhảm nhí nữa là tôi sẽ cắt lưỡi hai anh trước đấy!”


Hai vị hung thần ác sát lập tức biến thành bé ngoan mà rụt cổ lại rồi ngậm miệng.

Trong mắt Dạ Ma thoáng qua một chút tiếc nuối, anh ta còn tưởng hôm nay mình có thể khởi động tay chân mà nếm chút máu người… Lâu lắm rồi anh ta chưa được giết một người nào đâu đấy!

“Trần Quang Diệu, anh làm ăn kiểu gì thế? Có mỗi một buổi triển lãm xe ô tô bé tí mà anh cũng không xử lý được, lại còn để người ta tới đây làm ầm ĩ lên à?!”

Ngay đúng lúc này, giọng nói của Trần Ngư truyền đến.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Ngư xuất hiện trong tầm mắt, cô ta mặc quần tây dài màu đen, thân trên là một chiếc áo sơ mi lụa trắng với kiểu dáng rất đơn giản.

Cô ta chỉ cần mặc kiểu phối đồ trắng đen theo trường phái tối giản này mà đã lấn át hết toàn bộ những người mẫu ô tô được tô son điểm phấn lộng lẫy, dường như sự xuất hiện của cô ta đã khiến tất cả những người mẫu có mặt tại hiện trường ảm đạm và mờ nhạt hẳn đi trong nháy mắt.

“Con mẹ nó, con mẹ nó… Chân đẹp, mặt đẹp, rất có khí chất!” Đồ Phu không nhịn được mà âm thầm kêu lên trong lòng, anh ta điên cuồng nuốt xuống vài ngụm nước bọt lớn. “Con mẹ nó, ông đây không biết chữ nghĩa học thức là gì, nhìn thấy mỹ nữ cũng chỉ biết cảm thán con mẹ nó mà thôi, nếu là Nhị đương gia thì chắc chắn cậu ấy có thể ngâm một bài “Lạc thần phú” gì gì đó để ca ngợi nhan sắc của người đẹp!”


Ngay cả cái tên Dạ Ma không có hứng thú gì với đàn bà con gái cũng không nhịn được mà nhìn Trần Ngư thêm vài lần, trong lòng thầm kinh ngạc, dung mạo và khí chất của người phụ nữ kia quả là xuất chúng.

Trần Quang Diệu thừa dịp tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng thì lập tức bò dậy, chạy tới bên chân Trần Ngư, tố khổ: “Tiểu thư ơi, không phải tại tôi vô dụng đâu mà là do những người kia quá mức kiêu ngạo…”

“Bọn họ không chỉ đánh công tử Han của tập đoàn Dang Dae mà còn đánh cả tôi nữa đây này!”

“Tiểu thư, đám người kia không hề để nhà họ Trần của chúng ta vào trong mắt, thậm chí còn ác ý thêu dệt rất nhiều chuyện, cô nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng được!”

Những lời mà Trần Quang Diệu nói ra khiến Trần Ngư khẽ khàng nhướng đôi lông mày lá liễu.

Sau đó cô ta dời ánh nhìn sang phía khác, trông thấy Tề Đẳng Nhàn thì trợn mắt lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận