Tuyệt Thế Cường Long


492
“Xem ra hôm nay tôi tới đúng lúc rồi, vừa lúc có thể xem Lý Gia Quyền lợi hại tới mức nào!”
Một đạo thanh âm theo đó vang lên, Phó Phong Vân cũng đi ra.

Lý Trường Hồng quay đầu chắp tay nói: “Phó lão khách khí rồi, đây chẳng qua chỉ là nhờ người ngoài nâng đỡ cả, một cái hư danh mà thôi.


Nói xong lời này, Lý Trường Hồng đi vào trong bàn.

“Anh cả!”
Chú hai Lý và chú ba Lý nhìn thấy ông ta thì đều lập tức ôm quyền khom lưng.

“Sư phụ!”
Các đệ tử cũng sôi nổi ôm quyền khom lưng, thanh âm chỉnh tề vang vọng một mảnh, cực kỳ chấn động.

Lý Thiên Lạc hành lễ với Lý Trường Hồng, sau đó nói: “Cha, chính là người này, liên tục nhục nhã Lý Gia Quyền chúng ta còn chưa nói, hắn thậm chí còn tới phá nhà, mời ngài giáo huấn lại hắn một chút thật tốt!”
Lý Trường Hồng chuyển mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hai mắt như điện, nếu người thường mà chạm phải ánh mắt của ông ta thì đều sẽ cảm giác được đau đớn!

Phó Phong Vân cũng nhìn về phía người phá nhà, thấy là Tề Đẳng Nhàn thì hung hăng sửng sốt.

“Đây không phải là Nhị đương gia sao? Cậu có ân oán gì với Lý Gia Quyền hả, chạy tới đây phá nhà người ta thế?” Phó Phong Vân ngẩn người hỏi.

Người của Lý Gia Quyền không muốn để tôi làm ăn phát triển lợi nhuận, tôi đương nhiên cũng muốn để cho võ quán nhà bọn họ không làm ăn được nữa thì thôi!” Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói với Phó Phong Vân.

Lý Thiên Lạc cười lạnh nói: “Rõ ràng là do các người bồi thường không đúng chỗ, trái lại còn đi trách người của Lý Gia Quyền chúng tôi, thật là buồn cười!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: “Ơ kìa, tôi còn chưa nói là chuyện gì đâu, sao anh đã biết rồi?!”
Lúc này Lý Thiên Lạc mới nhận ra bản thân ngôn nhiều tất thất thì sửng sốt, sắc mặt cũng trầm xuống.

Lý Trường Hồng cũng bất mãn liếc Lý Thiên Lạc một cái, ông ta chỉ nghĩ để cho Lý Thiên Lạc theo mình học võ thật tốt, nhưng Lý Thiên Lạc cả ngày toàn nghĩ đến việc khác khiến ông ta vẫn luôn rất bất đắc dĩ.

Phó Phong Vân nhíu nhíu mày, ông ta vẫn còn muốn dựa vào Tề Đẳng Nhàn để đối phó với vladimir đấy, nếu Tề Đẳng Nhàn bị thương trong lúc tranh đấu với Lý Trường Hồng thì ông ta sẽ mất nhiều hơn được.

“Trưởng quán Lý, Nhị đương gia, cho tôi mặt mũi một tý, sự việc đến đây là được rồi.

” Phó Phong Vân nói.


“Hai hổ tranh chấp tất có một thương, thậm chí là có khả năng lưỡng bại câu thương.


“Khoảng thời gian gần đây đang có phong vân tế hội, tôi không muốn hai người vỉ một việc nhỏ như này mà tranh đấu dẫn đến bị thương.


Lời Phó Phong Vân nói khiến Lý Trường Hồng nhíu mày.

Nếu là người khác thì khẳng định ông ta sẽ không nể mặt mũi gì cả, nhưng người nói chuyện lại là Phó Phong Vân, người có được huân chương vinh dự cao cấp nhất của Hoa quốc!
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: “Tôi chẳng sao cả, chỉ cần người của Lý Gia Quyền thành thành thật thật làm ăn võ quán của mình thật tốt, đừng tới gây chuyện phá rối làm hỏng sinh ý của tôi thì tôi đều có thể một điều nhịn chín điều lành.


Lý Trường Hồng cũng thở dài nói: “Phó lão cũng đã nói vậy rồi thì mặt mũi này Lý mỗ đương nhiên không thể hông cho!”
Phó Phong Vân thấy hai người đều nể tình mình thì trong lòng thở nhẹ ra một hơi.

Bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn ông ta đã thấy qua, chỉ có thể nói là rất lợi hại.

Bản lĩnh của Lý Trường Hồng tuy rằng ông ta chưa được tận mắt nhìn thấy nhưng tên tuổi người ta lớn như vậy, hiển nhiên cũng không đến nỗi kém lắm.

Nếu hai người này vì một chút chuyện nhỏ mà tranh đấu với nhau là chuyện mà ông ta không muốn thấy nhất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận