Tuyệt Thế Cường Long


Chương 479
Tề Đẳng Nhàn căn bản không để ý mấy việc này, giục Dương Quan Quan mau bôi thuốc đi.

“Tôi từng gặp rất nhiều người, họ đều nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng sau khi biết người ức hiếp tôi là người của Dương gia, thì bọn họ đều nuốt lời cả.

” Dương Quan Quan thấp giọng nói, nghiêm túc dùng tăm bông tẩy máu trên lưng Tề Đẳng Nhàn.

“Cô quá nhát gan, có đôi lúc, bản thân phải cứng rắn một chút.

” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Dương Quan Quan ngượng ngùng cười cười, cô cũng biết, nhưng khi đối diện với người Dương gia, cô thật sự cứng rắn không nổi!
Sau khi Dương Quan Quan nghiêm túc xử lý xong vết thương trên lưng Tề Đẳng Nhàn, thì hơi buồn bã nói: “Xin lỗi, là tôi hại anh bị thương.


“Tôi toàn như vậy cả, lúc nào cũng đem đến xui xẻo cho người bên cạnh.



“Đến cả bản thân tôi cũng không biết nên phải làm thế nào…”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng nghĩ như vậy, sai không phải do cô, mà là do đám thân thích của cô kìa.


Dương Quan Quan cảm thấy lòng mình hơi chua xót, đây là lần đầu có người quên mình bảo vệ cô như vậy, cũng là lần đầu có người vì bảo vệ cô mà bị thương chảy máu.

“Gần đây nhớ cẩn thận một chút, gặp phải tình huống không đúng lắm, có thể gọi điện thẳng cho tôi.

” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Ừm ừm…” Dương Quan Quan gật đầu đáp ứng liên hồi.

Chuông cửa đúng lúc reo lên, Dương Quan Quan vừa dòm qua nhìn, không khỏi sửng sốt.

“Là… là Mộng Mộng, anh mau trốn chút đi!” Dương Quan Quan kinh sợ nói.

“Trốn? Sao tôi phải trốn hả?” Tề Đằng Nhàn hời hợt hỏi.

Dương Quan Quan gấp gáp nói: “ y da, bộ dạng hiện giờ của anh làm sao tôi giải thích rõ ràng được, cô ấy sẽ hiểu lầm chúng ta mất! Tóm lại, anh trốn trước đi!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, có hơi khó chịu, hắn không muốn trốn, lúc đến quang minh chính đại, giờ sao phải như trộn trốn đi?
Dương Quan Quan hơi nôn nóng nói: “Coi như tôi xin anh đấy, anh trốn đi chút, đợi cô ấy đi rồi, anh lại đi ra.

Hai người mới ly hôn, muộn thế này rồi anh còn ở nhà tôi, sau khi cỗ nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều, tôi còn mặt mũi gì làm người nữa!”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi vào phòng của Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan vội vàng đóng cửa lại, trong lòng mới thoáng thả lỏng một chút, sau đó ra ngoài mở cửa.

Cửa mở ra, đã thấy Kiều Thu Mộng đứng ở bên ngoài, trong tay còn cầm một cái túi, bên trong chứa mấy bình rượu tây.

“Sao giờ mày mới mở cửa?” Kiểu Thu Mộng cười nói: “Để tao xem xem, nhà mày giấu đàn ông à?”
Dương Quan Quan bị lời này của cô chọc cho tim nhảy dựng, nói ngay: “Sao có thể chứ, mày đừng có nói linh tinh vấy bẩn sự trong sạch của tao.


“Đúng rồi, sao mày lại đến chỗ này tìm tao?”
“Có chuyện gì gọi điện không nói được à?”
Kiều Thu Mộng nói: “Tâm tình tao không tốt, tìm mày uống vài ly không được luôn hả?”
Dương Quan Quan vô thức muốn hỏi cô vì sao không tìm Lý Vân Uyển, nhưng lời này còn chưa kịp nói, cô vừa động não đã biết vì sao.

Lý Vân Uyển hiện giờ có quan hệ không rõ ràng với Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng không nói khỏi miệng, nhưng trong lòng sợ rằng thật sự rất không thoải mái.

Dương Quan Quan để Kiều Thu Mộng vào nhà, cầm ly với một ít đồ ăn vặt ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận