Linh thu súng lại, lạnh lùng giễu cợt nói: “Đại tiểu thư của tôi, cô có vẻ không được rồi nha, có muốn tôi giúp cô kết thúc đau khổ không?”
Trên mặt Tần Hiểu Hiểu từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười mị hoặc. Cô không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ tập trung tấn công, không biết lúc nào trong tay cô đã có một cây kim bạc sắc lạnh, trong đêm tối càng thêm quỷ mị, vung tay một cái rạch cổ. Linh hiểm hách tránh né, dần trở nên nghiêm túc, người phụ nữ này đúng là lợi hại, nếu không phải cô ta trúng độc, có thể vừa rồi mình đã bị cô ta giết, nghĩ lại đúng là đáng sợ.
“Sợ rồi?” Tần Hiểu Hiểu cười nhạt đứng cách Linh mấy mét, chỉ cần cô nhanh lên một chút là hắn sẽ mất mạng, nhưng vừa rồi đột nhiên tấn công làm cô hao phí quá nhiều thể lực, hơn nữa khí độc càng lúc càng thấm vào cơ thể. Lúc này, Tần Hiểu Hiểu đã bắt đầu thở nhẹ phát run, trước mắt dần trở nên mờ ảo.
Hình như nghe được tiếng cười của Linh, Tần Hiểu Hiểu rơi vào một vòng ôm quen thuộc: “Anh đến rồi.” Đây là câu nói cuối cùng của cô trước khi hôn mê.
Mơ mơ màng màng, cô cảm giác có một đám người vây quanh mình, nhưng cô mệt quá, mí mắt không nhấc lên được, cơ thể cũng buông lỏng. Cô dần dần khôi phục tri giác, cảm nhận được bàn tay ấm áp quen thuộc thô ráp, đang nắm tay cô, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, làm cô cảm thấy quen thuộc…..
“Em tỉnh rồi?”
Anh vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của cô, yêu thương vuốt ve. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô làm người ta yêu thương, không có nụ cười ngọt ngào mê hoặc, không có mặt nạ hời hợt bất cần, đây mới thật sự là cô.
“Dã, là anh sao, Dã?”
“Bảo bối, là anh.” Anh cho cô một câu trả lời khẳng định, trong mắt là sự kiên nghị. May mắn mình chạy tới kịp, nếu trễ mấy phút, anh không dám tưởng tượng bảo bối của anh sẽ ra sao. Tên Linh đó là một đối thủ mạnh, nhưng đường chủ Ám Dạ là anh cũng không phải ăn chay, hai người đánh kịch liệt, khi Linh móc súng lục mini ra thì anh nhớ lại lỗ súng trên thảm ở biệt thự, xem ra người lần trước muốn hại Hiểu Hiểu chính là hắn.
Nhậm Thiên Dã nheo mắt, người này muốn giết bảo bối của anh, vậy không thể giữ lại. Sát khí hiện lên trong đôi mắt băng lãnh của Nhậm Thiên Dã. Anh ôm Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy tới cửa, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó sải bước về phía Linh. Linh là sát thủ cao cấp, nhưng vừa rồi hắn phát hiện Nhậm Thiên Dã không phải là một thương nhân đơn giản, người đàn ông này rất có thực lực, ra tay tàn nhẫn vô tình, chắc chắn không phải người bình thường.
Không biết lúc nào Nhậm Thiên Dã đã lấy súng lục màu xám đen ra, khi Linh nả đạn, Nhậm Thiên Dã cũng bắn ra một phát. Chỉ nghe âm thanh hai viên đạn chạm vào nhau, tia lửa văng tung tóe.
Linh không phản ứng kịp, hoặc có lẽ bị sự thuần thục của Nhậm Thiên Dã làm kinh ngạc mấy giây. Nhậm Thiên Dã cười lạnh một tiếng, chỉ súng vào mi tâm của Linh, khi Linh phản ứng thì đạn đã bắn về phía hắn. Linh mở to mắt kinh ngạc, khó tin ngã xuống đất, nhìn đóa hoa máu trước ngực, làm sao cũng không ngờ Nhậm Thiên Dã nhắm, lại là ngực của hắn.
Khụ khụ, tiếng ho của Tần Hiểu Hiểu kéo Nhậm Thiên Dã lại, anh dịu dàng giúp cô thuận khí, vén tóc cô qua một bên: ‘Bảo bối, độc tố trong cơ thể em vừa được bài trừ, em còn rất yếu, nên nghỉ ngơi nhiều.”
Tần Hiểu Hiểu không phải người phụ nữ yểu điệu, cô lạnh nhạt gật đầu, cười ngọt ngào. Nhậm Thiên Dã ngây người nhìn cô, không kìm lòng được mà cúi xuống hôn cô một cái, cười tươi như hoa. Đó là nụ cười cưng chiều yêu thương của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, trừ cô, anh sẽ không cho bất kỳ ai nụ cười này.
Ban đêm, anh thêm một cái giường, nằm cùng cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dỗ cô chìm vào giấc ngủ. Tần Hiểu Hiểu ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, nghe nhịp tim của anh, trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ. Hai người đã gắn bó với nhau thật lâu, nhưng không hiểu sao lần này cô lại cảm thấy có một sự sợ hãi vô hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...