Tuyệt Thế Bá Sủng

Mỗi ngày Nhậm Thiên Dã đều ngủ trong phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc, mặc dù phòng nghỉ ngơi có đầy đủ đồ dùng, có phòng tắm độc lập thậm chí còn có một phòng bếp nhỏ, có lúc anh sẽ mua chút nguyên liệu đặt ở phòng bếp, đến khi tan việc có thể trực tiếp cầm về nhà.

Anh nhìn lịch trên bàn làm việc, cong môi, tâm trạng khá hơn một chút, hôm nay là tròn 100 ngày bọn họ quen biết và sống chung, không biết cô có nhớ không, anh tan việc trước giờ đi đón Tần Hiểu Hiểu, gọi điện thoại cho giám đốc Vương, kết quả không tới nữa phút Tần Hiểu Hiểu đã đứng dưới lầu.

Anh mở cửa xe ra nghênh đón, cho dù cô đi qua anh bước lên xe, anh cũng không có biểu hiện gì, có lẽ không quan tâm trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.

“Anh đã đặt thịt bò em thích ăn nhất ở nhà hàng Long Thành, lần này nghe nói bọn họ có món ăn mới, đúng lúc chúng ta tới nếm thử.”

Nhậm Thiên Dã không nói chuyện hôm nay là kỷ niệm 100 ngày quen nhau của bọn họ ra, bởi vì anh muốn cho cô một bất ngờ nhỏ.

“Thịt bò? Tôi đã chán rồi.”

Tần Hiểu Hiểu không nhìn anh, lạnh lùng nói tiếp: “Tôi muốn về nhà ăn đồ ăn anh nấu.”

Ăn đồ ăn mình nấu?! Mắt Nhậm Thiên Dã sáng lên, những lời này thật sự quá bất ngờ, anh đã nghĩ cô sẽ từ chối anh, nhưng không ngờ là vì cô muốn ăn đồ ăn anh nấu, cái này, cái này, cái này có được tính là bất ngờ cô cho anh không.

Trong lòng anh vô cùng vui vẻ, vì bây giờ quan hệ của bọn họ nóng lên một chút mà tung tăng, nhưng ngoài mặt anh vẫn tĩnh rụi nói: “Được, vậy bây giờ chúng ta đi mua nguyên liệu.”

Tần Hiểu Hiểu không nói gì, mặc cho anh kéo đến chợ, chợ này nằm ở ngoại ô, đa số sản phẩm trong chợ là đồ nông dân tự hái nên rất tươi, có nhiều hộ cũng bán cho siêu thị, nhưng không tươi bằng ở đây.

Vốn dĩ Kim Thuẫn muốn đi theo họ tới đây, nhưng bị cái liếc mắt lạnh lẽo của Nhậm Thiên Dã cản lại, hôm nay là ngày kỷ niệm của anh và vợ, anh không muốn bên cạnh có một cái bóng đèn.

“Bảo bối, em muốn xuống mua thức ăn chung với anh hay ngồi trên xe chờ anh?”

Nhậm Thiên Dã trưng cầu ý kiến của Tần Hiểu Hiểu, nhưng có lẽ đã đoán được câu trả lời của cô, anh cởi dây an toàn của mình, đẩy cửa xe ra định xuống xe, nhưng không ngờ lúc này cô lại lên tiếng.

“Dây an toàn của tôi anh không muốn cởi ra sao?”

Nhậm Thiên Dã vừa mới đặt chân xuống đất, ngay sau đó khó tin xoay người, cô vẫn không chút cảm xúc nhìn phía trước, nhưng tại sao anh lại thấy được ý cười trong mắt cô vậy, anh nhanh chóng cởi dây an toàn cho cô, bởi vì luống cuống mà động tác có chút bối rối, cô đặt tay lên tay anh: “Để tôi làm.”

Sau khi cởi dây an toàn xong anh lại không có ý xuống xe, anh dò xét nói: “Bảo bối, em, em đã tha thứ cho anh rồi sao?”

Thời gian giống như trôi qua một thế kỷ, Nhậm Thiên Dã gần như tuyệt vọng muốn xuống xe lại bị cô nắm vạt áo kéo lại, anh chậm rãi xoay đầu, môi bị một vật mềm mại chặn lại, mùi thơm của cô chui vào miệng anh, anh ngẩn ra trong chốc lát, sau đó cuồng nhiệt hôn trả, hôn từ nông đến sâu, hai cái lưỡi quấn lấy nhau, anh hận không thể lập tức ăn cô vào bụng, bọn họ đã chiến tranh lạnh nhiều ngày, cuối cùng hôm nay cũng làm lành rồi.


Trong chợ rất ồn, rất lớn, chia làm hai khu vực, mỗi khu lại chia thành sáu con phố, không có cửa rào, khu Đông đa số là rau cải và đồ bách hóa, khu tây là đồ hải sản và các loại thịt.

“Muốn ăn gì.”

Lúc này anh nắm tay cô đi xuyên qua đám người, mặc dù phải chen, nhưng chuyện này cũng không làm gián đoạn sự ngọt ngào của bọn họ, đây không phải là lần đầu hai người nắm tay nhau, nhưng lần này trong lòng lại có cảm giác rất lạ, nếu không phải cần mua thức ăn, có lẽ bọn họ đã về nhà chiên cơm.

“Làm súp thịt bò.”

Không phải ăn chán rồi hở? Anh cười thầm trong lòng, nhưng không nói ra, phải biết rằng quan hệ của bọn họ mới tốt lại thôi, anh không muốn vì mình lắm mồm mà làm đi tông hết.

“Được, thịt bò bên này nhìn rất tươi.”

Nhậm Thiên Dã vừa nói vừa kéo tay cô đi xuyên qua đám người, quần áo trên người hai người hoàn toàn trái ngược với không khí ở đây, làm người đi đường liên tục ghé mắt nhìn.

Anh không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, bởi vì người quan trọng của anh trong thế giới này chỉ có cô——— Tần Hiểu Hiểu.

Thịt bò tươi làm người ta thèm nhỏ dãi, nhìn Nhậm Thiên Dã chen vào quầy thịt không để ý hình tượng, trong lòng cô có một chút chua xót, khó trách mỗi lần anh mua đồ ăn về trên người đều có vết bẩn, bây giờ rốt cuộc cô cũng biết.

Anh là một tổng giám đốc thân phận cao quý, vì muốn cô vui vẻ mà không tiếc hạ thấp thân phận tới chợ chen lấn mua đồ ăn, chỉ vì để cô được ăn đồ tươi, mà âu phục bị dơ, anh sẽ không mặc nữa, ngày hôm sau sẽ để cho người giúp việc mang đi vứt.

Nhưng đồ ăn ở đây làm sao có thể quý giá bằng âu phục của anh, cô đã sớm bị thành ý của anh làm cảm động, bây giờ cô chỉ muốn vứt bỏ tất cả để yêu thương anh thật tốt, liều mạng yêu anh!

“Nghĩ gì vậy?”

“À, không có gì, có mua được thịt không?”

Nhậm Thiên Dã cong môi lắc lắc chiến lợi phẩm trong tay, cười đắc ý: “Còn muốn ăn cái gì?”

“Cua lớn.”

“Được, qua bên kia mua.”

Hai người nắm tay đi khắp đi ra cửa chợ, thu hoạch rất phong phú.


“Bảo bối.”

“Hả?”

“Sau này chúng ta chỉ mua đồ em thích ăn thôi nhé?”

“Vậy còn anh?”

“Anh? Chỉ cần em thích, anh cũng sẽ thích.”

Bốp bốp bốp——-

“Nói rất hay rất cảm động, thiếu chút nữa tôi đã rơi nước mắt.”

Người đàn ông kia càng lúc càng tới gần, trên môi là nụ cười thâm độc.

Nhậm Thiên Dã đóng cửa xe chắn trước mặt Tần Hiểu Hiểu: “Em lên xe trước.”

Anh nhìn ra được, tên này không có ý tốt, từ khi anh biết thân phận Tần Hiểu Hiểu không đơn giản thì đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với tất cả các trường hợp.

Hôm nay là lần đầu tiên anh gặp phải, chẳng qua anh không hiểu, tại sao người đối phương muốn tìm là anh mà không phải Tần Hiểu Hiểu.

Tần Hiểu Hiểu không lên xe, mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, đi qua người Nhậm Thiên Dã, đứng trước mặt anh: “A Duy, tôi cảnh cáo anh, đừng làm bậy!”

“Cái gì mà làm bậy chứ, đây đâu phải là làm bậy.”

Người gọi là A Duy vung tay lên, nhiều người mặc áo đen xuất hiện từ bốn phía của chợ, bọn chúng nhanh chóng chạy vào chợ dọn dẹp những tiểu thương bên trong, náo loạn vô cùng, người đàn ông đối diện thản nhiên tự đắc nhìn cảnh đó tựa như hắn đang nhìn một bức tranh phong cảnh đẹp.

Tần Hiểu Hiểu siết chặc quả đấm, dáng vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống người đàn ông này.

“Cục cưng, anh nói lại lần nữa, trở về với anh.”


A Duy lạnh lùng nói, căn bản không màn đến thái độ của cô, hắn tiến lên kéo tay cô lại bị cô đánh ra.

“Rất tốt, mời vào trong.”

Lúc này chợ đồ ăn đã trống rỗng, những người mua hàng và tiểu thương đã bị đuổi ra hết, không ai dám ở lại, người bán đồ ăn thậm chí còn bỏ quầy chạy ra ngoài, đám người này không thể chọc vào, so với tính mạng thì những thứ kia có là gì.

Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu đi vào chợ, cô cảnh giác nói với anh: “Dã, anh đã chuẩn bị bước vào thế giới của em chưa?”

“Bảo bối, bất luận em là ai, trừ phi anh chết! Nếu không kiếp này Nhậm Thiên Dã anh sẽ không buông em ra!”

“Mày tự đi tìm chết!”

A Duy hét lớn một tiếng vung quyền đấm qua chỗ họ, thấy bọn họ hạnh phúc đứng chung một chỗ, hắn ghen tị đến sắp điên lên, lách mình tấn công Nhậm Thiên Dã.

Nhậm Thiên Dã hiểm hách né tránh, quần áo bị một vật sắc bén trong tay đối phương làm rách.

“A Duy, tôi không cho phép anh hại anh ấy!”

“A—– bảo bối, em là vị hôn thê của anh, mà lại nói chuyện thay người đàn ông này, rốt cuộc trong lòng em anh là cái gì!”

A Duy nheo mắt lại, giơ tay chỉ vào Tần Hiểu Hiểu rống to: “Tụi bây khống chế cô ấy, hôm nay tao muốn giết tên khốn này.”

Giờ phút này trong tay A Duy đã có một cây súng lục, hắn khiêu khích nhìn Nhậm Thiên Dã, nổ súng, sau đó hắn thu súng về, đối đãi với người mình thật sự hận, có lúc nên dùng quả đấm mới có thể hả giận.

Tần Hiểu Hiểu đánh với đám người mặc đồ đen, Nhậm Thiên Dã đơn đấu với A Duy, quần áo của Nhậm Thiên Dã bị rách, nhưng trên mặt lại không có chút chật vật nào, anh có lòng tin mình sẽ không thua tên đàn ông nguy hiểm này, bởi vì trên xe của anh có trang bị hệ thống định vị GPRS tầm xa, nếu trong một tiếng đồng hồ khi xe ở trong trạng thái mở mà không có người đi vào, người bên kia sẽ biết anh đang gặp nguy hiểm, bất luận là ở đâu, bọn họ cũng sẽ chạy tới kịp lúc.

“Mày không tò mò tao là ai sao?”

“Nhậm Thiên Dã tao không rảnh đến mức cảm thấy hứng thú với chó mèo.”

“Mày mẹ nó tự tìm chết!”

A Duy tức giận đấm vào bụng anh, nắm đấm của hắn cực nhanh, nếu là người bình thường có lẽ sẽ bị hắn đánh cho hộc máu, nhưng hắn không biết Nhậm Thiên Dã không phải loại thương nhân bình thường, anh còn có một thân phận thần bí, từ hai tuổi Nhậm Thiên Dã đã bắt đầu rèn luyện cơ thể, bốn tuổi bắt đầu tập võ, anh tinh thông võ thuật, karate, nhu đạo và nhiều loại võ thuật khác, anh sử dụng vũ khí gần như đến mức như uống nước ăn cơm, dĩ nhiên điều này có liên quan đến một chuyện khi anh còn nhỏ.

Nhậm Thiên Dã lắc người một cái nhanh chóng tránh, nhấc chân đá về phía dưới A Duy, A Duy bị ép lui vài mét, trong mắt hắn xuất hiện sự thù hận, móc súng lục trong ngực ra.

Nhậm Thiên Dã không cho hắn cơ hội nổ súng, anh nhanh chóng di chuyển khóa cổ họng hắn, đá bay cây súng, động tác nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng.  


A Duy đưa tay công kích cằm của Nhậm Thiên Dã, Nhậm Thiên Dã nhanh chóng tránh xa mấy mét, A Duy sờ cổ họng thở hổn hển, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, sợ rằng đã sớm bị người này giải quyết, người này ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra hắn cũng không phải thương nhân bình thường, mình phải điều tra sâu hơn.

“Nhậm Thiên Dã, mày, rất tốt, đáng tiếc———.”

A Duy làm một động tác tay, mấy chục họng súng đen ngòm đồng loạt chỉ thẳng vào anh, nếu Nhậm Thiên Dã dám động đậy, chắc chắn đám người này sẽ bắn cho anh thành tổ ong.

Sắc mặt Nhậm Thiên Dã vẫn bình thường, trong mắt anh không có chút sợ hãi nào, nếu có thì chỉ là sự lạnh nhạt, mạnh mẽ đến mức làm người ta sợ hãi.

“Ha ha ha ha ha….”

A Duy cười điên cuồng: “Nhậm Thiên Dã, mày không có gì để nói trước khi chết sao?”

“Điều này, có lẽ làm mày thất vọng rồi.”

Nhậm Thiên Dã chạm vào cúc áo trên tay áo, một đám người Bạch diện lập trức tràn vào, gọi bọn họ là Bạch diện bởi vì bọn họ đeo mặt nạ màu trắng chỉ để lộ đôi mắt, tình thế nhanh chóng xoay chuyển, không chỉ có mười người Bạch diện tràn vào, mà chợ đồ ăn cũng đã bị một đám người đeo kính mát bao vây.

Tất cả họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào A Duy và thuộc hạ của hắn, A Duy kinh ngạc trợn to mắt: “Nhậm Thiên Dã, rốt cuộc mày là ai?!”

Người mặc đồ đen xung quanh Tần Hiểu Hiểu cũng bị khống chế, cô chậm rãi đi tới cạnh A Duy nói gì đó, Nhậm Thiên Dã nhìn bọn họ như vậy, trong lòng có hơi khẩn trương, thậm chí mặt trầm xuống.

Không biết cô nói gì, ngay khi Nhậm Thiên Dã bắt đầu tuyệt vọng cô lại cười ngọt ngào đi về phía anh: “Dã, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Anh ôm bả vai cô, đôi mắt nguy hiểm híp lại: “A Duy, mày không có tư cách biết tao là ai, càng không xứng mơ ước người phụ nữ của tao!”

Nhậm Thiên Dã xoay người làm động tác xử lý, sau lưng lập tức vang lên tiếng đánh nhau, tiếng súng: “Mày nói cô ấy là vị hôn thê của mày, nhưng bây giờ cô ấy là vợ hợp pháp của tao, tao nghĩ hiệu lực của pháp luật càng mạnh hơn lời nói của mày.”

A Duy đang đánh nhau, nghe câu nói sau cùng của Nhậm Thiên Dã thì hoảng hốt, hắn dừng lại không làm gì nữa, Nhậm Thiên Dã nhìn A Duy đang ngây người, những tên mặc đồ đen nhanh chóng tụ lại: “Bảo vệ ông chủ rút lui!”

“Rõ.”

“Bảo bối, chúng ta về nhà hoạt động tý đi.”

“Chiên cơm nhé?”

“Rất hợp ý anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui