Tần Hiểu Hiểu đi vào căn phòng đầy vỏ chai, Nhậm Thiên Dã nằm trên ghế salon ngủ mê man, Lãnh Diệc Thần thấy Tần Hiểu Hiểu đi vào thì đứng lên nhún vai một cái: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi có việc, đi trước.”
Tần Hiểu Hiểu gật đầu, đưa mắt nhìn người đàn ông đi ra cửa, trong con ngươi lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, cô đỡ Nhậm Thiên Dã muốn đi ra ngoài, nào ngờ anh đột nhiên mở đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô, sau đó anh cười lớn: “Ha ha ha, bảo bối, thật sự là em sao? Nhìn đi, anh uống nhiều nên có thể thấy em, thật tốt, thật tốt….”
Tần Hiểu Hiểu không hiểu tại sao đột nhiên anh lại uống nhiều rượu như vậy, hai người đã sống chung một thời gian nhưng cô chưa từng thấy anh uống nhiều như thế này, nhiều đến mức mơ hay thực cũng không phân biệt được, chẳng lẽ anh có tâm sự?
Đôi mắt lim dim của Nhậm Thiên Dã bỗng nhiên mở to nhìn Tần Hiểu Hiểu đang đở mình, đột nhiên anh vươn tay ra, như một con gấu ôm chặt lấy cô làm cô giật mình: “Bảo bối, đừng đi, đừng rời khỏi anh.”
Anh tự lẩm bẩm, cánh tay ôm Tần Hiểu Hiểu càng thêm chặt.
Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông đang say rượu, kéo một cái làm anh choáng váng, đàn ông say rượu đúng là phiền, cô quyết định từ đây về sau không cho anh uống nhiều rượu nữa, mặc dù cô dùng một tay đỡ anh cũng không có vấn đề gì, nhưng cảm giác bị đè rất không thoải mái, Tần Hiểu Hiểu khóc không ra nước mắt, mình bây giờ có khác gì đang gánh núi đâu?! (@@. tềnh yêu bự chà bá)
Đi tới cửa quán rượu cô tìm được chìa khóa xe trong túi anh, sau đó mở cửa xe, mới vừa để anh ngồi vào ghế sau xong thì sau lưng truyền đến một giọng nói khàn nhỏ: “Trùng hợp vậy, cô Tần cũng tới chơi?”
Tần Hiểu Hiểu: “Bụp——.”
Dùng sức đóng cửa xe lại, cô không quay đầu đi về cửa ghế lái, cửa xe vừa mở ra, bị một cánh tay lớn ngăn cản, sau đó xuất hiện một gương mặt làm người ta chán ghét: “Phùuuu———.”
Tuyên Lạc phun một hơi thuốc vào mặt Tần Hiểu Hiểu, cô cau mày, đáy mắt càng lúc càng ác liệt: “Sao hả, vết sẹo hôm đó lành nhanh vậy à? Bây giờ tôi cho anh thêm vài vết nhé?!”
“Ha ha ha——— mùi vị bị xé đau đó, đến hôm nay tôi còn hoài niệm đây.”
Tuyên Lạc cười lạnh muốn nắm cằm Tần Hiểu Hiểu, lại bị cô nhanh chóng né tránh, hắn cũng không giận, chỉ chạch tay vào cái rồi ngữa ra sau: “Không có người phụ nữ nào có thể cho tôi cảm giác này, cô là người đầu tiên, không cảm thấy vinh hạnh sao?”
“Vinh hạnh? Ha ha, đáng tiếc, tôi không lạ gì!”
Hiểu Hiểu thuận tay rút chìa khóa xe, để vào túi, lui về sau một bước, duy trì khoảng cách với Tuyên Lạc.
“Ồ——–?” Tuyên Lạc kéo dài âm thanh, trong đôi mắt lóe lên sự hung ác: “Không lạ gì? À——– cô Tần, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nói xong lập tức đưa tay muốn nắm vai Tần Hiểu Hiểu: “A——-!”
Nhậm Thiên Dã siết chặt cổ tay Tuyên Lạc: “Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám đụng! Mày chán sống rồi!”
Xương cổ tay bị bóp nát: “Lần trước tao đã cảnh cáo mày không nên đụng vào cô ấy, xem ra lần này không cho mày chút dạy dỗ mày sẽ còn tái phạm.”
Tần Hiểu Hiểu đứng sau lưng Nhậm Thiên Dã âm thầm nhìn tất cả, say rượu còn có thể nhạy bén như vậy, xem ra anh không phải người bình thường, mà càng giống sát thủ hơn.
Trong phút chốc cổ tay Tuyên Khải đã bị bóp nát, hắn kêu rên, con mắt trợn dữ dội, Nhậm Thiên Dã xoay người ôm Tần Hiểu Hiểu ngồi vào xe, không nhìn Tuyên Khải thêm một lần nào nữa: “Em lái xe.”
Tần Hiểu Hiểu gật đầu, thắt dây an toàn sau đó khởi động xe đạp ga lái xe đi, anh chăm chú nhìn cô lái xe, tròng mắt từ từ mờ mịt, nghiêng một cái, ngã lên vai cô.
Cánh tay đang lái xe của Tần Hiểu Hiểu ngừng một lát, nghiêng đầu phát hiện anh đã ngủ, cô tưởng rằng anh cố ý, nhưng nhìn anh ngủ an tường như vậy, lắc đầu một cái, vừa rồi anh bị sao vậy, cắn thuốc lắc sao?
Đảo mắt đã ngủ thành như vậy, haizz, Tần Hiểu Hiểu dừng xe đưa tay ra ghế sau lấy áo choàng dài đấp lên cho anh, lúc này anh mở mắt ra, vừa muốn ra tay nhưng phát hiện là Tần Hiểu Hiểu thì thanh tĩnh lại, cô nhìn anh, nói: “Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.”
“Em đang quan tâm anh sao?”
“Dĩ nhiên, anh có thể cho là như vậy.”
Tần Hiểu Hiểu xoay người đạp cần ga chuẩn bị lái xe.
Anh lập tức ôm chặt lấy cô: “Bảo bối, anh chỉ cần em, đồng ý với anh, không bao giờ rời xa anh.”
Tần Hiểu Hiểu nghe những lời này, cơ thể cô lập tức cứng đờ, từ đầu tới cuối không nói gì, cứ lẳng lặng để anh ôm.
Hình như ôm cô không đủ làm anh thỏa mãn, anh hôn lên đôi môi lạnh băng của cô, ngậm vào miệng từ từ làm nó nóng lên, bàn tay to dạo chơi trên người cô, lửa dục dấy lên, anh muốn cô, vô cùng muốn.
Tần Hiểu Hiểu bắt đầu đáp lại anh, mặc dùng không nồng nhiệt nhưng cũng có khát vọng.
“Vù, vù——.”
Tiếng gì vậy? Cô mở mắt ra, phát hiện Nhậm Thiên Dã đã ngủ, anh, anh đúng là không bình thường, Tần Hiểu Hiểu giựt môi, cô chỉnh ghế thành một góc độ thoải mái, đỡ anh nằm xuống, trả lời, cô nên trả lời như thế nào, bên tai giống như vang lên câu nói kia của anh, đồng ý đừng bao giờ rời xa anh.
Xem ra anh đã cảm giác được gì đó, như vậy chuyện kế tiếp phải làm nhanh một chút mới được. (@@)
———-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...