Tập đoàn Tần thị ở thành phố mặc dù không phải tập đoàn cao cấp gì, nhưng cũng có một chỗ đứng nhất định trong thành phố, tập đoàn này do cha mẹ của Tần Hiểu Hiểu sáng lập, sau khi cha mẹ cô qua đời thì giao lại cho cậu cô quản lý, nhưng dì út của Tần Hiểu Hiểu không cam lòng, muốn tranh quyền quản lý.
Tần Hiểu Hiểu không hỏi tới những thứ này, cho dù đây là tập đoàn cha mẹ để lại cho cô, cô chỉ cảm thấy nếu như cậu thích hợp thì cứ để cậu tiếp tục quản lý, nhưng có vài người muốn gây ra chuyện mới cam tâm, cho nên dù cô không muốn quan tâm, thì bây giờ cũng phải đứng ra giải quyết.
Trong phòng tiếp khách nhà họ Tần, dì và dượng út mặt dày mày dạn của Tần Hiểu Hiểu sóng vai ngồi trên ghế salon đối diện, một nhà cậu mợ ngồi một bên, một bên khác, chú của cô cúi thấp đầu như có điều suy nghĩ, còn cô của cô thì ở nước ngoài không về, luật sự Trương mặc âu phục thẳng thớm đứng bên cạnh Tần Hiểu Hiểu.
Tần Hiểu Hiểu lướt mắt nhìn tất cả những người trong phòng một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi kết hôn rồi.”
Sau đó cô lấy tờ giấy hôn thú trong túi xách ra đặt lên bàn, tiếp tục nói: “Hôm nay mời các vị trưởng bối đến là để làm chứng, được rồi, luật sư Trương, có thể bắt đầu rồi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Luật sư Trương vừa mở miệng đọc thì Trương Mỹ Lan đã phản đối ngay: “Tần Hiểu Hiểu, mày có ý gì, tao uổng công nuôi mày 20 năm giờ mày báo đáp tao như vậy đó sao.”
“Dì út, nói chuyện phải có chứng cớ, hơn hai mươi năm qua tôi đã sống như thế nào tôi nghĩ dì là người rõ ràng nhất, bây giờ lại nói là dì nuôi tôi? Ha, dì không cảm thấy mình nói chuyện rất buồn cười sao, cười xong rồi hãy cẩn thận kẻo cắn trúng lưỡi.”
“Mày———!” Hai tròng mắt Trương Mỹ Lan phun lửa, đứng lên muốn tát Tần Hiểu Hiểu, tiếng tát tai không vang lên, ngược lại có tiếng phụ nữ kêu gào: “Tần Xuyên, anh, anh mau buông tôi ra.”
Tần Xuyên hung ác nhìn Trương Mỹ Lan một cái sau đó hất bà ta ra: “Đây là nhà họ Tần chúng tôi, không tới phiên người bên nhà ngoại là cô la ó om sòm, nếu cô dám động tới một cộng lông của Hiểu Hiểu, cẩn thận tôi đuổi cô khỏi nhà họ Tần.”
Tần Xuyên là chú của Tần Hiểu Hiểu, cũng là trưởng bối yêu thương cô nhất, chẳng qua là hàng năm chú ấy đều ở bên ngoài dốc sức vì quốc gia, rất ít được về nhà, lúc nhỏ Tần Hiểu Hiểu luôn trông chờ ngày mình lớn, bởi vì khi cô lớn thì cô có thể đi tìm người chú yêu thương cô nhất.
Lần này chú về là nhờ phá được một đường dây buôn ma túy lớn, tối hôm qua mới chạy về nhà, bây giờ hai tròng mắt còn vằn vện tia máu, nhưng khi nhìn Tần Hiểu Hiểu lúc nào cũng vô vàn cưng chiều, cô gái nhỏ này đã lớn rồi, nó sẽ không bao giờ…. để người ta bắt nạt bản thân nữa, như vậy thật tốt! Trong lòng Tần Xuyên vui mừng cười
Bởi vì đoạn nhạc đệm nhỏ vừa rồi, Trương Mỹ Lan trở nên đàng hoàng hơn chút, nhưng đôi mắt căm hận và bất mãn của bà ta không giảm bớt, dượng út ngồi bên cạnh lôi kéo vạt áo bà ta, ý bảo bà ta đừng lộn xộn nữa.
Lúc này, cậu ngồi ở một bên nói: “Hiểu Hiểu, tập đoàn này vốn là do ba mẹ con để lại cho con, chỉ là giao cho cậu quản lý, bọn họ đã trăn trối rõ, chờ con lập gia đình, tập đoàn sẽ giao lại cho con và chồng con quản lý, bây giờ cậu cũng nên giao lại cho con, bộ xương già này của cậu đã mệt rồi.”
Tần Hiểu Hiểu cong môi: “Cậu đâu có già, cậu của con vẫn còn trẻ lắm, không tin cậu cứ hỏi mợ thử xem.”
Tần Hiểu Hiểu nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt một cái, chọc cho cậu cười ha ha.
Cuối cùng đạt thành hiệp nghị, cậu Tần Hiểu Hiểu tiếp tục quản lý tập đoàn Tần Thị, chỉ là trên mặt cổ phần Tần Hiểu Hiểu nắm giữ 70%, còn 20% cho cậu, 10% cho chú, chú Tần Xuyên vẫn một mực từ chối, nói mình không cần, làm Trương Mỹ Lan ghen tỵ vô cùng, mày không muốn, thì cho bà đây, bà ta cắn răng oán hận nghĩ.
Trương Mỹ Lan cho là Tần Hiểu Hiểu lập gia đình thì cổ phần sẽ bị chia nhỏ lần nữa, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội lấy được cổ phần, nhưng không ngờ Tần Hiểu Hiểu đã sớm chuẩn bị xong tất cả, chẳng qua chỉ đọc trước mặt bọn họ thôi, ngay cả gia sản nhà họ Tần cũng bị Tần Hiểu Hiểu chuyển tới tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, nói tóm lại là bây giờ bọn họ không nhận được một đồng xu cắt bạc nào.
“Dì út, căn nhà này dì ở có quen không?”
Ngay lúc tất cả mọi người định đi, Tần Hiểu Hiểu nhìn về phía Trương Mỹ Lan, trong đôi mắt không nhìn ra vui giận.
Trương Mỹ Lan mừng rỡ trong lòng, chẳng lẽ, con quỷ nhỏ này sẽ để căn nhà lại cho bà ta, trong lòng thầm tính toán mảnh đất và căn nhà này, nghĩ rằng bán cũng kiếm được một khoản lớn, vì vậy bà ta mừng rỡ nói: “Ôi Hiểu Hiểu, lúc nãy dì bậy quá, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy hối hận, con cũng biết mà, dì nói năng chua ngoa nhưng trái tim đậu hủ, con cũng chỉ có một người dì là dì, nghĩ lại, chị hai của dì mất sớm, chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau.”
Nói tới chỗ này Trương Mỹ Lan kêu rên hai tiếng dụi mắt một cái: “Dì biết con có hiếu, căn nhà này dì thật sự đã ở quen.”
“Xem ra dì rất hài lòng với căn nhà này.” Tần Hiểu Hiểu cắt đứt bộ dáng làm bộ làm tịch của Trương Mỹ Lan, cô cười: “Nhưng mời hai người thu dọn hành lý sớm một chút, bởi vì tuần tới tôi sẽ bán căn nhà này.”
Trương Mỹ Lan lập tức bối rối, đợi khi tỉnh hồn lại thì lập tức rống to: “Tần Hiểu Hiểu mày được lắm! Mày là bạch nhãn lang không có lương tâm! Tại sao chị tao lại sinh ra một đứa không có lương tâm như mày chứ! Chị ơi, chị ơi, chị nhanh hiển linh đi, chị nhìn đứa con gái Tần Hiểu Hiểu của chị đang muốn đuổi em gái chị đi đây này! Chị nói thử xem một nhà ba người bọn em phải ở đâu đây!”
“Im miệng! Các người chính là sâu mọt của nhà họ Tần, nếu không vì các người, lần đó điểm của Hiểu Hiểu sẽ không bị kém——-.”
“Được rồi! Chú, không cần nói nhiều với bọn họ.”
Tần Hiểu Hiểu ngăn không cho Tần Xuyên nói tiếp, đi tới trước mặt Trương Mỹ Lan: “Những năm qua nhờ các người ban tặng mới có tôi hôm nay, về tình về lý tôi cũng phải tặng các người một món quà lớn!”
——–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...