“Ông chủ, có muốn đi xuống chào hỏi cô Tần hay không.”
“Không cần, nói đi.”
“Dạ, gần đây chúng tôi phát hiện hạng mục hợp tác với tập đoàn Nghi thị có chút vấn đề, sau khi điều tra thì phát hiện tập đoàn Nghi thị và tập đoàn Xuyên thị có quan hệ khá sâu.”
“Khá sâu? Chẳng lẽ tập đoàn Nghi thị liên hợp với Xuyên thị là có thể chống lại tôi và tập đoàn RT sao?! Đúng là nực cười, xem ra có người muốn trở thành Thất thiếu tiếp theo, cũng tốt, phái người đến tập đoàn Nghi thị hủy bỏ hợp đồng, nói tập đoàn RT sẽ không hợp tác với tập đoàn không trung thành với mình.”
“Dạ, ông chủ, tôi lập tức phái người đi làm.”
“Được rồi, người bận rộn, ra ngoài thì hãy buông công việc xuống đi, nào, uống một ly.” Lãnh Diệc Thần ngồi đối diện nâng ly rượu vang lên, uống một hơi cạn sạch, sau khi để ly xuống còn liếm môi mỏng, trong đôi mắt dần hiện lên chút mập mờ: “Lúc nãy nghe Kim Thuẫn nói cô Tần gì đó, Dã, nếu tớ đoán không sai thì cô Tần đó ngồi ở dưới lầu, phía bên phải, bàn số ba.”
Đôi mắt Nhậm Thiên Dã sáng quắc nhìn bóng dáng xinh đẹp dưới lầu, chỉ ‘ừ’ một tiếng rồi không nói nữa, cô gái dưới lầu bị người đàn ông đối diện chọc cho cười không ngừng, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
“Dã, xem ra, cậu có hứng thú với cô gái kia?”
“Có phải cậu đã nói nhiều quá rồi không.
“Không có hứng thú? Vậy tớ sẽ———–.”
“Cậu, đừng đụng vào cô ấy.” Nhậm Thiên Dã quay đầu, cho Lãnh Diệc Thần một ánh mắt cảnh cáo.
“Được, được, thật khó Dã của chúng ta mới vừa ý một cô gái, sao tớ có thể cướp chứ, nhưng tớ không làm, không có nghĩa là người khác sẽ không làm, đúng không?” Lãnh Diệc Thần ám chỉ nhìn xuống dưới lầu, chép miệng: “Cậu nhìn….”
Dưới lầu, khi Tần Hiểu Hiểu ăn vô tình làm văng nước canh lên người Tư Mộc Thành, cô cầm khăn giấy nghiêm túc lau áo sơ mi cho Tư Mộc Thành, không ngờ lại bị Tư Mộc Thành bắt tay đặt trước ngực không buông, Tần Hiểu Hiểu cũng không ngẩng đầu lên, nhếch môi nói: “Được rồi, Chanh, anh đừng làm rộn, mau buông ra, một chút nữa nước canh thấm vào sẽ không lau sạch được.”
“Hiểu Hiểu, lau không sạch thì không cần lau.”
“Hả? Như vậy sao được.” Tần Hiểu Hiểu ngước đầu đụng phải đôi mắt nóng bỏng của Tư Mộc Thành, sững sốt một chút sau đó cười lớn: “Chanh, vẻ mặt nghiêm túc của anh thật sự quá mắc cười, xin anh đừng có dùng loại biểu cảm này nhìn em nữa, em sẽ, em sẽ cười vỡ bụng mất.”
“Hiểu Hiểu, anh———-.”
Tư Mộc Thành vừa muốn nói chuyện lại bị người đàn ông từ trên lầu đi xuống cắt ngang, anh ta có chút không vui nhìn người đàn ông này một chút, nhưng người đó cũng không thèm để ý tới anh ta, mà vẫn đi tới bên cạnh Tần Hiểu Hiểu, nói: “Cô Tần, thật trùng hợp, lại gặp nhau ở chỗ này.”
Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông đeo khuyên tai kim cương mặc áo sơ mi màu hồng nhạt trước mặt, cô mờ mịt, nói: “Ưm, anh này, xin hỏi anh là ai?”
“Gọi tôi là Lãnh thiếu được rồi, chúng ta không quen nhau, nhưng bạn của tôi lại quen cô, bây giờ cậu ấy đang ngồi trong phòng bao trên lầu chờ cô, cô có muốn đi lên uống một ly hay không?”
“Quen tôi?” Tần Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc chỉ vào mặt mình.
“Ừ, đúng vậy.” Lãnh Diệc Thần nhún vai một cái, tỏ vẻ đồng ý.
“Cũng được, Chanh, theo lễ phép em phải lên lầu chào hỏi người kia, anh chờ em một chút nha.”
“Này———.”
“Anh Tư Mộc, xin anh yên tâm, tôi sẽ đưa cô Tần trở lại an toàn.”
Phòng bao trên lầu: “Dã, người ta đã đưa người đến rồi đây, chuyện còn lại tự cậu xử lý, được rồi, tớ lấy chìa khóa xe nhé, ở nhà điện thoại có chút chuyện cần tớ xử lý, ôi, tiếc quá đi, hôm nay tớ không thể thấy được màn đặc sắc này của cậu.”
“Tên lắm mồm nhà cậu, không ai giữ cậu lại, đi nhanh đi.”
Lãnh Diệc Thần vừa đi ra cửa phòng thì gặp Tần Hiểu Hiểu: “Lãnh thiếu, anh—–?”
“Người bên trong chê tôi chướng mắt, tên đó thấy giai nhân thì đá tôi ngay.” Lãnh Diệc Thần thấy Tần Hiểu Hiểu bỗng nhiên nghiêm túc thì không nhịn được cười ha ha: “Được rồi, cô Tần, tôi giỡn chút thôi, chúc hai người ăn cơm vui vẻ, tôi còn có việc, đi trước.”
“Ặc, được, hẹn gặp lại.”
Tần Hiểu Hiểu vừa mới đẩy cửa phòng bao ra đã bị Nhậm Thiên Dã dùng sức ôm vào lòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau: “Hiểu Hiểu, chúng ta lại gặp nhau.”
Anh thở nhẹ bên tai cô, mùi thuốc lá và hơi thở phái nam nhàn nhạt làm cô đỏ mặt.
Tần Hiểu Hiểu giùng giằng theo bản năng, kết quả lại bị người đàn ông phía sau ôm chặc hơn: “Ngoan, để anh ôm một lát là được rồi.”
Tần Hiểu Hiểu không cử động nữa, mặc cho anh ôm, đôi mắt sáng như sao đột nhiên biến thành lạnh lùng, qua một lúc lâu chỉ nghe cô chậm rãi nói: “Nhậm Thiên Dã, tôi muốn gả, anh dám cưới sao?”
———
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...