Nhậm Thiên Dã nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một câu trả lời kinh thiên động địa, chẳng lẽ, chẳng lẽ Lạc Nhi cũng chính là Tần Hiểu Hiểu có quan hệ với người đàn ông kia.
Khiếp sợ, lúc này đây trong đầu Nhậm Thiên Dã chỉ có hai chữ này, giờ nghĩ lại thì thật sự có khả năng này, mấy năm trước Tần Hiểu Hiểu đã từng sử dụng kim đan để giết người, những chiêu thức đó chắc chắn phải trải qua huấn luyện mới có thể luyện ra, hơn nữa vết đạn trên thảm có thể chứng minh phán đoán của anh, thử hỏi có ai vì giết một cô gái mà sử dụng súng giảm thanh loại mới nhất, loại súng đó trừ những người buôn bán súng ống đạn dược thì không ai có.
Đợi chút, Nhậm Thiên Dã đột nhiên nghĩ đến gì đó, nếu nói lần trước tên sát thủ kia là do Tần Thiên Minh phái tới, vậy bọn họ nhất định có thù oán, nhưng sao Lạc Nhi có thể bình yên vô sự trở về, xem ra trong này nhất định là có ẩn tình. Còn có người tự xưng là vị hôn phu của Tần Hiểu Hiểu – A Duy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn yêu Tần Hiểu Hiểu, nếu Tần Thiên Minh và Tần Hiểu Hiểu có thù oán, vậy thì tại sao lại để cánh tay đắc lực của mình lấy cô ấy?
Nhậm Thiên Dã đang suy tư, đèn từ lâu đài chiếu thẳng đến xe anh, anh lấy tay che mắt theo bản năng, không qua mấy giây, một bóng người từ lâu đài đi tới xe anh: “Nếu Nhậm tổng đã tới, vậy sao không vào trong ngồi một chút?”
Người đi tới chính là người đàn ông trung niên đón Lạc Nhi đi, trên mặt quản gia Đường là nụ cười chúm chím, thái độ lễ phép hời hợt: “Xin chào, tôi là quản gia của nhà họ Tần, cậu gọi tôi là Đường được rồi.”
Nhậm Thiên Dã tỉnh bơ quan sát người đàn ông trung niên trước mặt, tuy đã trung niên nhưng vẫn khỏe khoắn vô cùng, không hổ là thủ hạ của Tần Thiên Minh, xem ra ông ta không chỉ là quản gia đơn giản như vậy, mà một thứ bên hông quản gia Đường đã xác nhận suy đoán của Nhậm Thiên Dã, lần này anh đã bị Tần Thiên Minh phát hiện, nếu không đi lên chắc rằng không thể toàn thân trở về.
Lời đồn, Tần Thiên Minh rất nham hiểm, trừ quản gia Đường trước mặt, chắc chắn trong tối vẫn còn không ít người mai phục, Nhậm Thiên Dã âm thầm suy xét, sau đó mở cửa xe bước ra: “Vậy xin quản gia Đường dẫn đường.”
“Được, Nhậm tổng, mời.”
Nhậm Thiên Dã nhịp bước vững vàng đi theo sau, đúng lúc trong lòng mình cũng có nhiều nghi vấn, chi bằng thừa cơ hội này hỏi rõ, tương lai cũng dễ dàng xử lý hơn.
“Nhậm tổng, mời ngồi ở đây, lão gia sẽ tới sau.”
Nhậm Thiên Dã hơi ngẩng đầu, quản gia Đường lễ phép rời đi, không lâu sau có tiếng bước chân vang lên, Nhậm Thiên Dã không quay đầu lại, cho đến khi người kia vòng qua đi tới trước mặt anh, anh mới chậm rãi đứng dậy.
“Lão gia, đây là Nhậm tổng.” Đường đứng bên cạnh Tần Thiên Minh, cung kính giới thiệu: “Nhậm tổng, đây là Tần lão gia.”
“Ngồi đi.” Tần Thiên Minh lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh như nước, rất có khí thế của bề trên.
Nhậm Thiên Dã nhìn thẳng vào mắt ông, trên mặt vẫn là thái độ lễ phép, vừa coi ông là một trưởng bối vừa coi ông là một cấp trên đáng sợ.
“Chắc hẳn lần này cậu tới cũng là vì đã đoán được một phần về mối quan hệ của tôi và Hiểu Hiểu, không sai, tôi là cha của Tần Hiểu Hiểu – Tần Thiên Minh.” Tần Thiên Minh quăng một quả bom nặng ký xuống mặt hồ yên tĩnh, làm cho Nhậm Thiên Dã không kịp tiêu hóa tin tức này,
Đợi khi anh kịp phản ứng thì lập tức cung kính gọi một tiếng: “Bác trai.”
Không ngờ Tần Thiên Minh lại lạnh mặt phất tay: “Gọi tôi là Tần lão gia.”
Trong lòng Nhậm Thiên Dã chấn động, tiếng gọi ‘Tần lão gia’ này và tiếng ‘bác trai’ vừa nghe đã có thể nhìn ra sự khác biệt, xem ra Tần Thiên Minh không chấp nhận thân phận của anh, thậm chí không có hảo cảm với anh, kết luận như vậy, mặt Nhậm Thiên Dã tối xuống, khóe môi bất giác giương lên thành một đường thẳng.
“Tần lão gia, không biết lần này ông tới tìm tôi———?
“Cách xa con bé ra!” Tần Thiên Minh nghiêm trang nói mấy chữ, nói xong không quên nâng chén trà lên nhẹ uống một miếng trà thơm.
Nhậm Thiên Dã đã sớm đoán được chắc chắn ông sẽ nói những yêu cầu bất lợi cho anh, quả nhiên khi anh còn chưa kịp hỏi, ông đã dứt khoát nói cho anh biết, đánh nát suy nghĩ của anh.
Nhưng dù là vậy, Nhậm Thiên Dã vẫn không chút hoang mang hỏi: “Tần lão gia, tôi có thể biết lý do được không?” Đối với anh mà nói, cho dù bị hủy, cũng phải có lý do, bằng không Nhậm Thiên Dã anh sẽ không bỏ qua!
“Lý do rất đơn giản, Hiểu Hiểu rất được người khác yêu thích, điều đó chúng ta điều biết, chỉ tiếc, tương lai con bé phải ngồi vào vị trí này của tôi, cho nên người bình thường không bảo vệ được con bé, và cũng không xứng với con bé!”
Tần Thiên Minh kiêu ngạo cụp mắt nói tiếp: “Vừa nhìn đã biết Nhậm tổng là người thông minh, chắc cũng hiểu lời tôi nói, cho nên mong cậu hãy yên phận, đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa!”
“Tần lão gia, những gì ông nói, tôi đều hiểu, chỉ cần có một thân phận xứng với Hiểu Hiểu, ông sẽ không phản đối đúng không?’
“Tất nhiên.”
“Rất tốt, không biết thân phận bang chủ của Ám Dạ có thể lọt vào mắt của ông hay không?”
Mặt Tần Thiên Minh hơi biến sắc, nhưng vẫn giữ vững tư thái: “Ồ, Nhậm tổng nói nghe thử.”
“Tần lão gia, tôi lấy thân phận bang chủ của Ám Dạ thỉnh cầu ông để tôi và Hiểu Hiểu được ở cùng nhau.”
“Ha ha, người trẻ tuổi, quả nhiên quyết đoán.”
“Ý của ông là?”
“Muốn làm gì thì làm đi, nhưng không nên vượt quá giới hạn.”
Từ lâu đài của Tần Thiên Minh đi ra đã là rạng sáng, sắc mặt Nhậm Thiên Dã vẫn như trước, lái xe rời đi, nhưng không ai biết anh đã đổ mồ hôi lạnh hết cả người, tay cầm vô lăng cũng khẽ run, tình cảnh vừa rồi rất mạo hiểm, dù sao cũng là địa bàn của Tần Thiên Minh, nếu không cẩn thận, sợ rằng không thể toàn thân trở ra.
Vừa rồi anh nói ra thân phận bang chủ Ám Dạ vì hai nguyên nhân, thứ nhất là muốn nói mình không đơn giản chỉ là một thương nhân, thứ hai là vì có thể toàn thân trở ra, dẫu sao ở Châu Á, bang chủ Ám Dạ rất nổi tiếng, nhưng chưa ai thấy được diện mạo thật của anh, cho nên khi Tần Thiên Minh biết thân phận của anh, sẽ kiêng kỵ mấy phần, dù ông không tin, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả, đợi đến khi điều tra rõ mới có thể hành động.
Dĩ nhiên, lần này Nhậm Thiên Dã đã cược đúng, lúc này Tần Thiên Minh ngồi trong phòng khách, đôi mắt u ám không rõ, không ai đoán ra ông đang nghĩ gì, yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng cũng không ai dám quấy rầy.
Nhậm Thiên Dã đi tới trước cửa nhà Lạc Nhi, đêm rất yên tĩnh, một mình anh ngồi trong xe, đốt một điếu thuốc, anh đặt tay lên cửa xe, khói thuốc lượn lờ, anh đã biết nguyên nhân của chuyện Lạc Nhi thay đổi từ chỗ Tần Thiên Minh, bây giờ nghĩ lại không biết nên vui hay buồn, vui vì cô đã trở về thành Tần Hiểu Hiểu, buồn vì cô chỉ quên mỗi mình anh. (@@)
Ánh sáng hừng đông ấm áp mà chói mắt, Nhậm Thiên Dã cầm một cái bình giữ ấm gõ cửa nhà Lạc Nhi, một lát sau có người đi ra mở cửa, thấy Nhậm Thiên Dã, A Duy lập tức không vui.
“Sao anh lại tới đây?”
“Ai quy định tôi không được phép tới?”
Nhậm Thiên Dã không thèm quan tâm vẻ mặt bực bội của ai kia, nghênh ngang đi vào phòng khách, rồi xuống phòng bếp trong phòng bếp vẫn còn mùi súp thịt bò ăn tối qua, ngửi được mùi này, mặt Nhậm Thiên Dã trầm xuống.
Khẩu vị của bảo bối của anh vẫn không thay đổi, nhưng lại ăn đồ người đàn ông khác làm, điều này làm anh rất khó chịu.
“Anh bỏ đồ xuống rồi đi mau!” A Duy hạ lệnh đuổi khách.
Nhậm Thiên Dã không nhìn A Duy dù chỉ là một cái, anh đặt bình giữ ấm xuống bàn ăn, rồi xoay người đi lên phòng khác, ngồi xuống ghế salon, nhìn chăm chú vào cửa phòng ngủ của Lạc Nhi.
A Duy bực dọc kéo Nhậm Thiên Dã, lúc này cửa phòng của Lạc Nhi lại mở ra: “Chào buổi sáng, A Duy.” Lạc Nhi chủ động chào hỏi.
Tay A Duy ngừng giữa không trung, hắn xoay người cười với Lạc Nhi: “Chào buổi sáng.”
Trong mắt hắn tràn đầy vui sướng, Lạc Nhi đã bắt đầu tiếp nhận hắn, nếu tên kỳ đà kia đi khỏi đây, vậy thì càng hoàn mỹ, nhưng hình như người này không cảm thấy mình đang cản trở người khác, ngược lại còn thư thả gác chân lên salon, dáng vẻ quyết tâm.
“Lạc Nhi, anh làm cháo thịt bò, em mau ăn lúc nóng.” Trước một giây khi A Duy tóm lấy mình thì Nhậm Thiên Dã đã xoay người đi tới bàn ăn, anh nhẹ nhàng mở nắp bình giữ ấm, hương cháo thịt bò nồng nặc bay ra, tràn ngập phòng khách.
Khi mở cửa, Lạc Nhi đã chú ý tới Nhậm Thiên Dã, nhưng chỉ nhìn anh như người xa lạ, không có suy nghĩ gì khác, dẫu sao người đàn ông này chỉ đẹp mắt một chút mà thôi, Tần Hiểu Hiểu cô cũng không phải dạng si mê nam sắc, đàn ông đối với cô chỉ là hư không, chỉ như vậy mà thôi, bởi vì từ bé cô đã nhận biết rõ một điều, trái tim cũng đã phủ đầy bụi bặm.
“A Duy, chúng ta ra ngoài ăn.”
“À, được.”
Lạc Nhi không thèm nhìn Nhậm Thiên Dã cái nào, tự ý sửa soạn, A Duy mặt đầy đắc ý nhìn Nhậm Thiên Dã, cười trên sự đau khổ của người khác. Mười phút sau, Lạc Nhi đã sửa soạn xong, cô cầm giày đi tới cửa: “A Duy, đi.”
“Lạc Nhi, còn anh ta thì sao?” A Duy cố ý làm bộ như lơ đãng hỏi.
“Nhậm tổng phải không?” Lạc Nhi mang nụ cười logo của Tần Hiểu Hiểu, nói: “Nhờ anh trông nhà giúp chúng tôi nhé.”
A Duy không ngờ Lạc Nhi lại nói như vậy, hắn còn tưởng rằng cô sẽ đuổi Nhậm Thiên Dã đi, bây giờ chẳng những không đuổi, mà con để Nhậm Thiên Dã ở lại, đây có tính là tự lấy đá đập chân mình hay không.
Nhưng rất nhanh sau đó, câu nói của Lạc Nhi đã chứng minh suy nghĩ của A Duy là dư thừa: “Dĩ nhiên anh cũng có thể từ chối, lúc đi nhớ đóng cửa, không tiễn, gặp lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...