" Nàng tên Y Xuân, tên đẹp mà người cũng đẹp nữa " Ra ngoài của viện Nguyệt Nhu hai người Hàn Như Tuyết và Âu Dương Thiên Kỳ đi trước, còn Âu Dương Thiên Tuấn thì chậm chạp chưa rời đi.
" Nàng làm nha đầu cho quỷ xấu xí đó làm gì, về với ta, ta cho nàng hưởng hết mọi vinh hoa phú quý " hắn định nắm tay Y Xuân nhưng Y Xuân nhanh chóng tránh được.
" Xin ngài tôn trọng tiểu thư nhà tôi " người như hắn mà muốn nàng rời tiểu thư đúng là mơ tưởng viễn vông.
" Nàng làm thiếp cho ta, suốt đời không lo ăn mặc " hắn không tin nàng không động tâm, mọi cô gái đều không chống cự sự hấp dẫn phú quý giàu sang mà hắn đưa ra.
" Tự trọng, cửa ra ở đó mời ngài " Y Xuân đang kìm chế muốn đánh người đây , muốn nàng làm thiếp của hắn , hắn bệnh hoang tưởng quá nặng rồi đấy.
Đi theo tiểu thư nhiều năm, tiểu thư đã nói các nàng có muốn gả là phải gả cho một nam nhân tốt, phải có tình cảm ta tình người nguyện chứ không được đơn phương thích người , người không thích, nếu như có gả phải 'một đời một kiếp một đôi nhân' người nam nhân đó chỉ yêu một mình nàng không tam thê tứ thiếp, như vậy cuộc sống mới hạnh phúc không có người chen ngang, chứ nói chi tên này kêu mình về làm thiếp cho hắn thật' ảo tưởng sức mạnh '.
Không nói chuyện với hắn nữa chỉ phí thời gian quý báo của nàng.
Y Xuân đi vào trong không thèm quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn sẽ làm cho mắt nàng bị bẩn mất.
Tại tửu lâu lớn nhất kinh thành Hàn Nguyệt lâu, một tửu lâu nổi tiếng nhất thiên hạ, tửu lâu có mặt tại tứ quốc và các nước nhỏ khác quy mô cực lớn, tới giờ chưa ai thấy qua mặt của người sáng lập ra Hàn Nguyệt lâu này, nghe đồn rằng là một nam tử tuấn tú bất phàm, nhưng lại có tin đồn nói rằng là một nữ tử đẹp tựa như Hằng Nga tiên tử nhiều loại tin đồn nói về người đứng đầu của quán nhưng không một ai biết chính sát là người nào.
" Vương gia, lúc nhị tiểu thư phủ Thừa tướng 5 tuổi thì mẫu thân mất, ngày an táng xong cũng là ngày nhị tiểu thư bị truy sát và nhảy xuống vách núi trong khu rừng sương mù " hắn tưởng hắn rất đáng thương không ngờ lại có người đáng thương hơn hắn, mỗi người mỗi cái khổ riêng nghèo cũng khổ mà giàu có quyền quý cũng khổ.
" Ta biết rồi ngươi lui ra đi " một người thiếu niên bạch y nam tử, một nam tử yêu nghiệt , lại mật quần áo trắng như tuyết, tên yêu nghiệt này đâu ai ngoài Nam Cung Hàn Thần, hắn đến đây được vài ngày rồi và cũng tra tin tức hắn cần, đúng như hắn dự liệu chính là nàng nhưng khuôn mặt sao lại thay đổi thì hắn không biết.
" Cho vài người giỏi nhất trong trong ám vệ bảo vệ nàng, lúc cần thiết hả ra mặt " hắn muốn bảo vệ nàng không một chút nào hư tổn.
" Vâng , thuộc hạ đi làm ngay " nói xong tên cận vệ biến mất không tung tích, chứng tỏ người này võ công thuộc hàng nhất đẳng.
Hoàng cung Kỳ Nguyệt, trong ngự thư phòng của hoàng đế Âu Dương Thiên.
" Con , thật là ! ! ! " hắn không ngờ Kỳ Nhi lại từ hôn phế vật đó nhanh như vậy, tuy hắn không đồng ý cho lắm cuộc hôn sự này nhưng cũng không làm quyết tuyệt như vậy.
" Con làm đâu có sai " Âu Dương Thiên Kỳ hắn tuy bị phụ hoàng trách mắng nhưng hắn biết phụ hoàng sẽ không làm gì mình.
" Thôi phụ hoàng không phạt con, nhưng dù gì nhị tiểu thư đích nữ của phủ tể tướng con làm dậy không sợ đắc tội với phủ Thừa tướng sao ? " đứa con này là niềm kiêu hãnh của hắn, cũng là người con hắn thương yêu nhất trong các hoàng tử công chúa, văn võ toàn tài, còn anh tuấn bất phàm.
" Phế vật đó mất , nhưng còn có một quân cờ khác của tướng phủ phụ hoàng không cần lo " hắn nắm chắc Hàn Như Tuyết trong tay, một nữ nhân dịu dàng, tài có sắc có, nhưng là thứ nữ cũng chỉ làm trắc phi được thôi.
" Con nói quân cờ đó là một trong 2 đứa con gái của Thừa tướng đó à " hắn biết con trai hắn có dụng ý riêng đó.
" Đúng
, thưa phụ hoàng "
" Vậy tùy con vậy "
" Không chuyện gì nữa con về phủ trước đây "
"Ừ! ! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...