"Buông ta ra, buông ta ra! A a a!" Trên mặt Phong Vân Nhã bị Vương Phúc dùng cái gì đó che kín, để cho thị vệ mặc hắc y bọc lại, bắt nàng ta mang vào đại sảnh.
"Phong Vân ngạo, ngươi là tiện nhân! Tiện nhân!"
"Làm cho nàng ta câm miệng!” Lãnh Thiên Lạc nhìn Phong Vân Nhã, không dấu vết bĩu môi. Lãnh Thiên Lạc không biết thói quen của mình lại bị người phúc hắc ẩn hình nào đó nhìn thấy được, mà còn vừa mới bắt đầu liền chú ý. Toàn thân Lãnh Thiên Lạc run lên, tại sao lại lạnh như vậy? Vẻ mặt khinh bỉ nhìn thoáng qua Phong Vân Nhã, cách nàng ta thật xa.
"Hu hu” Ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo cực kỳ phẫn hận, nhìn Loan Như tràn đầy ủy khuất, trong mắt mang theo nước mắt. Loan Như che miệng khóc lớn, cũng không có lại gần.
"Để cho nàng ta mở miệng, mắng chửi đi, không sao cả, mấy năm nay cũng không phải chỉ mắng một lần. Với ta mà nói không có tổn thất gì, người thân của ta đã sớm chết.” Không có nhìn Phong Chiến Quân, chỉ là nhàn nhạt nhìn Lãnh Thiên Lạc.
"Giải huyệt đạo cho nàng ta!” Lãnh Thiên Lạc nhìn Vương Phúc, ra lệnh.
Vương Phúc vẫn không nhúc nhích nhìn Phong Vân Ngạo, nhìn đôi mắt bình tĩnh của Phong Vân Ngạo, ngừng một chút, sau đó giải huyệt đạo cho Phong Vân Nhã.
"Phong Vân Ngạo, tiện nhân! Ta đã bị ngươi làm hại như vậy, ngươi còn muốn làm cái gì?” Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy phẫn hận, giống như đã quên người cầm độc dược đến chính là nàng ta.
"A? Là ai cầm phấn có độc dược đến? Là ta sao? Hử? Là ai chạy đến viện của ta? Hử?” Phong Vân Ngạo ngồi ở chỗ không xa nhìn Phong Vân Nhã, trong mắt là bình tĩnh, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh.
"Ngươi!" Trong mắt Phong Vân Nhã chợt lóe lên vẻ bối rối, vừa lúc lại bị Lãnh Thiên Lạc bắt gặp, trong lòng mang theo tức giận nhưng không có biểu hiện ra.
"Ta làm sao biết? Phong Vân Ngạo, ngươi đang nói ta cầm phấn có độc dược sao? Hiện tại người bị thương chính là ta.” Phong Vân Nhã nhìn Phong Vân Ngạo, gào lên.
"Vậy ngoại trừ ngươi còn có người nào chạm qua?” Mọi người theo tiếng vọng nhìn ra ngoài cửa, xinh đẹp quyến rũ, y phục màu xanh, mang theo một loại khí chất cao quý, từ từ tiến lại gần đại sảnh.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, tứ công chúa Sở Vân quốc, Lãnh Tử Kỳ, nữ nhi của Lan phi, 16 tuổi. Duy nhất bất đồng chính là nàng ta có thể tự do tiến vào trong điện hoàng thái hậu, có thể tự do xuất phủ công chúa.
Phong Vân Ngạo không dấu vết liếc Phong Vân Nhã, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, khóe miệng nhếch lên. Xem ra lần này ngược lại có thể nhất tiễn song điêu.
"Công chúa điện hạ!"
"Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Vị này là?" Lãnh Tử Kỳ nhì Phong Vân Ngạo, trên mặt tràn đầy tươi cười, giọng nói êm ái tràn vào lòng mọi người “Là nhị tẩu sao?” Mang theo vẻ cười cợt hỏi.
"Tử Kỳ, tại sao ngươi lại ở trong này?” Lãnh Thiên Lạc nhìn Lãnh Tử Kỳ, không dấu vết chau mày, hỏi.
"Vì cái gì ta không thể tới? Vân Nhã tỷ tỷ?” Lãnh Tử Kỳ nhìn người ngồi dưới đất “Thiên Lạc, nàng là Vân Nhã?” Vẻ mặt không thể tin.
"Uh, đúng rồi, ngươi tránh xa một chút. Nàng giấu hủy dung dược, phải mang người phía sau màn ra. Tử Kỳ, qua đây!”
Lãnh Thiên Lạc che giấu ý nghĩ trong lòng, lôi kéo Lãnh Tử Kỳ rời xa Phong Vân Nhã, lại càng chú ý tới ánh mắt của Phong Vân Nhã nhìn Lãnh Tử Kỳ.
"Làm sao có thể? Vân Nhã tỷ tỷ, người nào làm?” Lãnh Tử Kỳ nhìn Phong Vân Nhã, người nào cũng không có chú ý tới, nháy mắt Lãnh Tử Kỳ cúi đầu, hơi hơi nhếch môi, cũng không có ai thấy trong mắt Phong Vân Ngạo lóe ra tia sáng lạnh.
Phong Vân Nhã nhìn Phong Vân Ngạo, đột nhiên trở nên không chỗ nào cố kỵ, mở miệng nói “Ta nói, để cho ta rời đi, không nghĩ muốn như ngươi, không có tâm, không nghĩ muốn độc dược này lây cho người khác.” Nhìn Lãnh Thiên Lạc, trong mắt mang theo nước mắt “Thứ này là Lãnh vương gia ban cho, thủy chung đều nằm trong tay ta, nhưng mà duy nhất một lần đưa cho.....”
Phong Vân Nhã nhìn nha hoàn bên người, thân thể dừng một chút, có dự cảm không tốt, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Phong Vân Nhã, nhìn Phong Vân Nhã nâng cánh tay lên, mọi người đưa mắt nhìn qua “Không phải nô tỳ! Không phải nô ty!”
"Duy nhất một lần chính là đưa cho Tiểu Thất cầm, ngốc vương phi là nghĩa hoài nghi Lãnh vương gia hay là hoài nghi bản tiểu thư?” Phong Vân Nha nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy phẫn hận, mang theo một tia bình tĩnh, nói.
Phong Vân Nhã bị mang đi, mọi người đều nhìn Tiểu Thất, vẫn kêu oan không phải nàng ta làm. Trên mặt Phong Chiến Quân tràn đầy hàn ý “Dẫn xuống!”
"Chậm đã!" Phong Vân Ngạo nhìn Phong Chiến Quân, đưa tay ngăn lại “Dẫn đi?” Nhìn Tiểu Thất “Ngươi nói không phải ngươi làm, có chứng cớ gì không?” Không có nhìn vẻ mặt băng lãnh của Phong Chiến Quân, đột nhiên tiếp sát đến người Tiểu Thất.
"Không, đúng, đúng, là Tiểu Thất làm, bởi vì nhìn tiểu thư không vừa mắt, không có tài đức gì chỉ là một phế vật mà có thể chiếm lấy vị trí dòng chính nữ.” Nha hoàn Tiểu Thất đột nhiên lộ ra biểu tình hung tợn nhìn Phong Vân Ngạo.
Khoé miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn Vân Linh một cái “Bầm thây vạn đoạn!” Môi mỏng hé mở, một mệnh lệnh băng lãnh thị huyết vang vọng trong đại sảnh.
"Ngươi dám!" Phong Chiến Quân nhìn Phong Vân Ngạo, toàn thân tản ra khí tức chiến sĩ cuồng ngạo, đáng tiếc ở trước mặt hắn sớm đã không phải là Phong Vân Ngạo nho nhỏ kia rồi.
"A!"
"Không cần, dừng tay!" Ánh mắt Lãnh Tử Kỳ cứng lại, vươn tay muốn ngăn cản, lại bị Lãnh Thiên Lạc nắm lại.
“Vẫn là ngồi xem diễn là tốt rồi, không cần kéo bản thân vào cuộc.” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc mang theo lãnh ý nhìn Lãnh Tử Kỳ, nói.
Thân thể Lãnh Tử Kỳ ngẩn ra, rét lạnh nói: “Nàng ta là ai? Dựa vào cái gì quyết định sống chết của người khác?”
"Ngươi hỏi rất hay! Ta là ai? Ta chính là ta, bằng vào ta là Phong Vân Ngạo. Nàng, nhất định phải chết!” Lúc này Tiểu Thất đã bị ném lên không trung, Vân Linh phi thân lên phía trên Tiểu Thất, một chưởng vung xuống Tiểu Thất. Sắc mặt Phong Chiến Quân cứng lại, vận công công kích Vân Linh. Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, thân thể di chuyển, một cỗ lãnh khi ngăn cản hành động của Phong Chiến Quân, hai người sóng đôi mà đứng.
"A a a!"
"Không! A a a. . . . . ." Kèm theo ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Vân Linh theo Tiểu Thất từ không trung đáp xuống, một chưởng đánh nát nội tạng. Nàng ta ngã mạnh xuống đất, toàn bộ xương cốt vỡ vụn.
"Đây chính là kết cục đắc tội với Phong Vân Ngạo ta.” Phong Vân Ngạo nhìn Phong Chiến Quân, băng lãnh nói. Hỷ phục đỏ phối hợp với màu máu đỏ, làm cho trong lòng người tràn đầy hoảng sợ.
Xoay người nhìn Tiểu Thất, khé vươn tay, chân khí tụ lại, vung tay một cái, một chưởng đánh bay nàng ra ngoài cửa, rải lên một chút bột phấn màu trắng. Trước ánh mắt hoảng sợ cùng tò mò của mọi người, vô số dơi từng đàn từ xa bay tới.
"A a!" Mấy người không chịu nổi hôn mê ngã xuống đất, tràn đầy hoảng sợ.
Sắc mặt Lãnh Tử Kỳ tái mét. Phong Vân Ngưng nhìn Phong Vân Ngạo, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. Lãnh Thiên Lạc chau mày cũng có chút chấn kinh.
"Hiền vương, như thế nào? Hôn lễ thấy máu, đại cát, bản phi cực kỳ thích!" Nhếch miệng lên nở ra một nụ cười mê hoặc, nhìn Lãnh Thiên Lạc, mang theo Vân Linh “Vương gia còn không đi sao?”
Sắc mặt Lãnh Thiên Lạc cứng một chút, sau đó khôi phục vẻ mặt xinh đẹp, đi đến phía trước của Phong Vân Ngạo, ngừng lại.
"Ân?” Phong Vân Ngạo nhìn người đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Lãnh Thiên Lạc, dò hỏi.
"Vì sao bổn vương phải nghe lời ngươi? Cắt!” Quay đầu dẩu môi, bước chậm đi phía trước. Phong Vân Ngạo nhìn người này, cảm giác trên người hắn thiếu chút gì, a! Thiếu một cái đuôi.”
Vân Linh vì Phong Vân Ngạo phủ lên khăn voan, săn sóc dìu nàng vào trong kiệu. Trong lúc đó, nhìn Lãnh Thiên Lạc có chút thay đổi, trong mắt đã không còn chán ghét, nhưng mà cũng không có thích.
Phong Vân Ngạo không có để ý, người này không có sai, không có đê tiện như vậy. Hắn làm việc quang minh chính đại, chán ghét là chán ghét, không có chút nào che giấu. Hơn nữa nàng cũng biết, nàng chán ghét hắn, đơn giản là vì nàng yếu đuối, không có sở trường gì, lại chiếm lấy vị trí dòng chính nữ, lấy được sủng ái của phụ thân. Hiện giờ, có lẽ có thể thấy được chút gì nên không còn chán ghét.
Phong Vân Ngạo không nói thêm gì, rời khỏi Phong phủ. Nhìn hai chữ Phong phủ, gia gia, Ngạo nhi sẽ mang người trở về, chờ Ngạo nhi!
Lên kiệu hoa, Phong Vân Ngạo không có chú ý tới, ở chỗ tối, trong mắt Phong Chiến Quân chớp động lệ quang. Càng không chú ý tới, trong mắt Vương Phúc có an ủi. Có lẽ đây là số mệnh, đây là thiên ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...