Phong Chiến Quân nhìn Phong Vân Ngạo, thân thể ngẩng ra, thật lâu không nói nên lời, trong đầu lóe lên chính là lời của Vân Nguyệt Nhiễm nhắm mắt nháy mắt nói “Ngươi làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cả đời ta muốn gì ngươi cũng không biết! Trong lòng ta một phần cũng không muốn cho ngươi, ngươi không xứng!” Bước chân lùi lại, từ từ xoay người, trong miệng, máu tươi chợt trào ra.
"Chuyện này giao cho quản gia điều tra, trái lệnh, giai pháp hầu hạ!” Nói xong Phong Chiến Quân đi ra ngoài, lúc ở cửa hắn mở miệng "Ngạo nhi, cẩn thận!"
Phong Vân Ngạo nhìn theo bóng lưng Phong Chiến Quân, chợt phát hiện, từ xưa, tất cả thế gia tướng quân hầu như đều như vậy, chính là ai có thể nói bọn hắn sai? Bọn hắn là anh hùng quốc gia, lại có bao nhiêu người biết? Bọn hắn là ác ma của gia đình! Chẳng qua là đối với Phong Chiến Quân, nàng biết hắn yêu Nguyệt Nhiễm, tất cả hành động của hắn đều có thể thấy được, hơn nữa còn là cực kỳ yêu. Chỉ là cuối cùng, trong lòng hắn lại lựa chọn quốc gia, lựa chọn trở thành người có chủ nghĩa đại nam tử.
Vương Yến không cam lòng rời khỏi, nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt hiện lên tia ác độc, tuyệt không buông tha!
Phong Vân Ngạo nâng mày nhìn trong mắt Phong Vân Ngưng hiện lên tia chột dạ, nảy giờ vẫn im lặng, nàng không nói gì thêm. Mà lúc này, Loan Như chỉ nhìn Phong Chiến Quân, trong mắt không chút nào che giấu tình yêu, càng mang theo đau khổ sâu đậm.
"Chủ tử!" Vân Linh đến gần Phong Vân Ngạo, muốn an ủi mà lại không biết nói gì.
"Có lẽ, có người yêu loại tính cách này của hắn, giống như là người kia!” Chỉ là không biết mẫu thân của nàng là một nữ tử như thế nào.
Thật ra Phong Vân Ngạo không biết, tuy bên ngoài Vân Nguyệt Nhiễm nhu nhược yếu đuối, nhưng nội tâm cực kỳ kiên quyết. Nàng thương hắn, sẽ vì hắn trả giá tất cả, nhưng mà nếu hắn có một tia phản bội, nàng quyết sẽ không yêu nữa. Thật ra cho đến cuối cùng, Phong Vân Ngạo vẫn không hiểu rõ mẫu thân của nàng, tới cùng là một nữ tử như thế nào? Nhưng nàng lại tràn đầy bội phục!
"Khụ khụ khụ. . . . . . Chủ tử!” Không lâu sau, Vân Linh đứng trước cửa nhìn một gương mặt tối đen, không tự giác quay đầu nhìn về phía Phong Vân Ngạo, nói.
"Thế nào?” Nhìn đến sắc mặt Vân Linh tràn đầy vui sướng cùng trêu tức khi người gặp họa, Phong Vân Ngạo không tự giác cảm thấy Vân Linh tuyệt đối là đang mang nàng ra làm chuyện cười, liền đề cao cảnh giác “Nhìn đến dạng quái vật dọa người nào rồi vậy hả?”
"Khụ khụ khụ khụ. . . . . . Phốc. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đúng, là một con quái vật!" Vân Linh nén cười, nhìn gương mặt càng thêm tối tăm, sau đó lại quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo, hồi lâu nói: “Chủ tử, cái kia, cái kia....... là Vân Dạ đến.”
Khuôn mặt Phong Vân Ngạo liền biến sắc, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ, trong bốn người thì người khó đối phó nhất là hắn.
"Ngạo ngạo!" Khuôn mặt Vân Dạ đen kịt từ từ tiến vào trong phòng, đã không còn xinh đẹp giống như trước kia, đôi mắt lên án nhìn Phong Vân Ngạo.
"Tiểu Dạ a, " Phong Vân ngạo khóe miệng vểnh lên, ánh mắt chợt lóe, "Nhà ngươi họ Tử sao?”
Vân Dạ trực tiếp lựa chọn bỏ qua Phong Vân Ngạo, cả người tràn đầy lãnh khí đi vòng qua Phong Vân Ngạo nhìn bàn trang điểm, son, phấn, lược..... ánh mắt u ám, vung tay một cái trực tiếp ném ra ngoài. Phong Vân Ngạo nhìn đồ vật bay ra ngoài bĩu môi, kia đều là tiền bạc đó! Cứ như vậy bị cái tên phá của này ném đi?
Vân Dạ lườm Phong Vân Ngạo một cái, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương, khoát tay “Ông trời! Đại gia, cái này giữ lại đi.” Phong Vân Ngạo đúng lúc ngăn tay Vân Dạ lại, nhìn trong gương đồng, lộ ra một nụ cười khổ, ánh mắt thoáng qua nha đầu Vân Linh nào đó đang che miệng cười trộm, trong mắt tràn đầy hả hê. Đột nhiên Vân Linh phát hiện, chủ tử của nàng cực kỳ đau khổ, còn phải chăm sóc tốt thuộc hạ?
"Vì cái gì muốn gả cho tên ngốc tử kia? Cho dù là ta cũng tốt hơn so với hắn.” Vẻ mặt Vân Dạ lên án, nhìn Phong Vân Ngạo nhẹ giọng nói.
"Ta gả cho ngươi, ngươi vui vẻ, ta liền không sao cả!" Phong Vân Ngạo quăng một ánh mắt tới nha đầu nào đó đang vui sướng khi người gặp họa.
Trong mắt Vân Dạ chợt lóe lên một tia sủng nịnh, nhìn Vân Linh, sau đó cười ha ha nói: “Vậy cũng có thể dẫn ngươi đi, tìm người khác, họ so ra còn tốt hơn hắn.”
Cái gì gọi là tìm những người còn tốt hơn so với hắn? Thì ra ngốc vương lại là một người có thể đánh bại những người kia. Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy ấm áp, bọn họ quan tâm nàng, nàng biết. Thật ra đối với nàng mà nói, gả hay không gả cũng không có gì khác nhau, chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi. Cái nàng muốn là yêu cùng không yêu, cho nên, nàng phải báo thù, rửa oan khuất cho gia gia, sau đó nàng sẽ lựa chọn đi vân du tứ hải* tìm đến một nửa thuộc về nàng kia. Lúc này, Phong Vân Ngạo nghĩ muốn chính là một nam tử ôn nhu như tiên giáng trần, chỉ là, sau cùng nàng mới phát hiện, tình nhân trong mộng cùng hiện thực khác biệt rất lớn.
*Vân du tứ hải: đi ngao du, dạo chơi khắp năm châu bốn bể
"Dù là như vậy, ngươi xem, đây là đại hôn của chủ tử, bên người cũng không có ai, chẳng lẽ.....”
"Ngươi có thể hỏi Vân Linh một chút, vừa rồi có rất nhiều người đến, đều bị ta cưỡng chế rời khỏi rồi.” Phong Vân Ngạo quay đầu, ánh mắt mang theo uy hiếp nhìn thoáng qua Vân Linh, làm như không có gì, nói.
Vân Dạ theo dõi ánh mắt của Vân Linh, không có gì, bĩu môi một cái “Ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngốc sao?” Nói một câu, sau đó nhìn Phong Vân Ngạo đứng lên, hỷ phục đỏ như máu, vốn là cảnh tượng náo nhiệt, nhưng lại như vậy thê lương. Trong lòng Vân Dạ mang theo một tia oán hận, nàng vốn là một đóa hoa kiều diễm, cứ như vậy gả cho một tên ngốc tử, mà còn không có người đưa dâu.”
"Có các ngươi là đủ rồi, nếu không phải các ngươi ở bên cạnh ta, có lẽ bây giờ ta....” Giọng nói trong veo mà lạnh lùng thị huyết, câu nói kế tiếp của Phong Vân Ngạo hai người không có nghe thấy, chỉ là nhìn ánh mắt thần bí của nàng, thật lâu không lên tiếng.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi......
"Tam tiểu thư, người Vương phủ tới.” Phong Vân Ngạo ngồi trên ghế nghỉ ngơi, ngay cả ánh mắt đều không có mở, nghe Vương Phúc bẩm báo.
"Đây là ý tứ gì? Để tiểu thư chúng ta ra tiếp đãi hắn sao?” Vân Linh rống to ra tiếng, vốn đã khôn ai chúc mừng hôn lễ, nàng liền tràn ngập không cam lòng, nếu không phải nghĩ đến tâm tình của chủ tử, nàng đã sớm nắm cổ Phong Chiến Quân đến chất vấn, Phong Vân Ngạo không phải là nữ nhi của hắn hay sao?
Vân Dạ không nói gì, nhưng quanh thân tản ra hơi thở u ám biểu thị thái độ của hắn.
"Nhị vương gia còn chưa tới, người tới là Hiền Vương, tiến đến đón Tam tiểu thư.” Không chút nào bị khí thế này áp đảo, Vương Phúc lẳng lặng nói.
"Lãnh Thiên Lạc?” Đôi mắt Phong Vân Ngạo mở ra, tựa tiếu phi tiếu* nhìn Vương Phúc “Thay mặt? Xem ra bây giờ bản thân ta cũng phải chuẩn bị một chút đồ rồi!” Ánh mắt chợt lóe, nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn hồn ra lệnh “Ngươi lui xuống trước đi, yên tâm, bản phi sẽ tự thân đi qua đó.” Khóe miệng giương lên nụ cười làm người ta sợ hãi.
"Dạ, lão nô đi trước phục mệnh." Vương Phúc gật đầu một cái, lúc dẫn một đám nha hoàn chuẩn bị rời khỏi, liền nói: “Tam tiểu thư, những nha hoàn này.....”
"Mang đi đi!" Phong Vân Ngạo không muốn dùng những người này, nhìn chướng mắt.
Vân Linh cùng Vân Dạ nhìn nhau, sau đó nhìn Phong Vân Ngạo “Chủ tử có tính toán gì?”
"Vân Dạ, ngươi đi về trước, chú ý hướng đi gần đây của mọi người, nhất là người trong Phong phủ, sau hôn lễ sẽ có tình huống mới. Vân Linh đi theo ta ra đại sảnh, tiếp đãi Hiền Vương!” Mang theo lãnh ý thấu xương, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng, làm cho thân thể Vân Linh ngẩng ra.
"Dạ.”
"Tuân lệnh."
Vân Dạ nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, liếc nhìn Vân Linh một cái, sau đó thối lui ra ngoài, yên lặng biến mất tại Phong phủ. Còn Phong Vân Ngạo trở lại bên giường ngồi xuống, duỗi tay ra, sau đó nhanh chóng thu hồi lại, khóe miệng gợi lên nụ cười, mang theo Vân Linh đi ra đại sảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...