Trong mắt Lưu công công tràn đầy phẫn hận, mắt đỏ như máu tràn ngập cả hai mắt, há mồm quát: “Ngươi đi chết đi!” Câm hận bật dậy xông về phía Phong Vân Ngạo.
“A!” Phong Vân Ngạo lớn tiếng la lên. Bóng người kia vừa đến, đúng lúc thân thể Lưu công công đánh về phía Phong Vân Ngạo. Tay trái Phong Vân Ngạo thần tốc quăng một viên dược hoàn vào trong miệng Lưu công công. Lưu công công mang theo sợ hãi cùng hận ý, nhanh chóng cầm lấy cây phất trần. Thân thể Phong Vân Ngạo lại đúng thời điểm nghiêng người té trên đám hộ vệ trên mặt đất. Lúc này Lưu công công đã sớm bị phẫn nộ che mờ lý trí, bộ phấn trong tay công kích về phía Phong Vân Ngạo.
“Dừng tay!” Lúc này Lưu công công dĩ nhiên nghe không được lời quát ngăn cản, thân thể không dừng được ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, khuôn mặt đỏ bừng liều lĩnh, sát ý từ từ tản ra đánh về phía Phong Vân Ngạo. Mệnh lệnh của Tư Đồ Ninh đương nhiên không thể ngăn cản được.
“Aaaaa!” Lưu công công trách được công kích, tiện đà chuyển hướng công kích ngược lại Phong Vân Ngạo. Thân thể Phong Vân Ngạo cứng lại một chút, ánh mắt chớp lóe, cúi đầu, trong miệng đếm thầm “Ba, hai một!” Cặp mắt vừa nâng, chỉ thấy Lưu công công té ngã trên mặt đất.
“Lưu công công! Hoàng thượng, người không thể đi ra.” Hạ công công nhìn Lưu công công té ngã trên mặt đất, khẩn trương sốt ruột quát lên, ngăn cản Lãnh Doanh vừa đi ra được nửa cánh cửa.
“Sao lại thế nào? Đây là làm sao vậy?” Ánh mắt Tư Đồ Ninh khẽ biến, từ từ đến gần, nhưng không có tiếp sát thị vệ từ bên trong, vòng qua, nhìn Lãnh Doanh nơi cửa hỏi.
“Mẫu hậu, hoàng nhi cũng không biết.” Sắc mặt Lãnh Doanh tái nhợt, ánh mắt có tia đỏ ửng, từ từ cúi thấp đầu che giấu ánh mắt, rét lạnh nói.
“Tiểu Hạ Tử, ai gia vừa mới đến liền nhìn thấy Lưu công công công kích hướng ngươi, sao lại thế này?” Sắc mặt Tư Đồ Ninh rét lạnh, nhìn Lưu công công trên đất, giọng nói ôn hòa vang lên.
“Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Được rồi, nghi thức chi lễ liền miễn đi. Lưu công công bồi bên cạnh ai gia nhiều năm như vậy, lần đầu tiên xuất hiện chuyện thế này, Tiểu Hạ Tử?” Trên mặt Tư Đồ Ninh tràn đầy bi thương. Phong Vân Ngạo chú ý tới trong mắt bà ta tràn ngập rét lạnh, không có một tia đau lòng.
“Lão nô không biết. Bên trong Ngự Thư Phòng, lão nô nghe được tiếng động liền cùng hoàng thượng đi ra, tới nơi liền nhìn đến cảnh tượng này.” Hạ công công quỳ trên mặt đất thấp giọng trả lời.
A?” Tư Đồ Ninh nhin trong đám người, bắt gặp Phong Vân Ngạo liền cả kinh, ánh mắt biến đổi, nét mặt trở nên ôn hòa “Ai gia nhìn thấy chỗ này vẫn còn một người không bị hôn mê.”
Còn không mau truyền ngự y!” Thúy nhi nghe Tư Đồ Ninh nói, liền vội vàng quát lên với người bên cạnh.
“Vâng, tiểu nhân đi ngay, đi ngay.”
Ánh mắt Phong Vân Ngạo nghi hoặc, vừa rồi Tư Đồ Ninh kinh ngạc cái gì? Không lại nghĩ nhiều, trực tiếp đứng dậy, được Vân Linh đỡ, hai người đi về phía Tư Đồ Ninh.
“Ngươi là ai?” Thúy nhi chắn trước người Tư Đồ Ninh, lạnh lùng hỏi.
“Tam tiểu thư Phong gia, nhị vương phi, Phong Vân Ngạo.” Phong Vân Ngạo nâng mày, trong mắt đều là bình tĩnh, nhìn Tư Đồ Ninh đứng phía sau Thúy nhi, nói. Nàng nhìn trong mắt Tư Đồ Ninh không hề có kinh ngạc, trong lòng lại càng nghi ngờ, nhưng không có biểu lộ ra.
“Nhìn thấy hoàng thái hậu còn không hành lễ?”
“Nô tài lớn mật! Hoàng thượng còn đang ở đây, ngươi chỉ là một nha hoàn, hoàng thượng còn chưa mở miệng mà ngươi lại gào to rống lớn trước, còn ra cái thể thống gì. Là muốn cho hoàng gia mất mặt hay là muốn cho thái hậu không xuống đài được?” Sắc mặt Phong Vân Ngạo sợ run nói.
“Nương nương, nô tỳ......”
“Không gì, Thúy nhi, ngươi lui xuống dưới đi.” Sắc mặt Tư Đồ Ninh không thay đổi, ôn hòa nhìn Phong Vân Ngạo “Thì ra là Vân Ngạo, vừa rồi như thế nào không thấy? Thân thể ai gia không khỏe nên dậy hơi muộn một chút, chỉ chớp mắt liền không thấy Vân Ngạo, hiện tại nhìn đến Vân Ngạo ở đây liền yên tâm. Hoàng cung cũng không phải phố xá bên ngoài, cẩn thận một chút.” Giọng nói Tư Đồ Ninh ôn hòa, trên mặt tỏ vẻ lo lắng.
Nếu Phong Vân Ngạo không thấy chỗ sâu nhất trong mắt Tư Đồ Ninh che giấu lãnh ý, nàng sẽ thật sự cho rằng bà ta đang lo lắng cho nàng.
“Thái hậu nói đùa, Vân Ngạo vốn là đã chờ thái hậu hơn một canh giờ, định tiếp tục nán lại chờ nhưng mà hoàng thượng cũng cần gặp Vân Ngạo. Vân Ngạo không có biện pháp cãi lại thánh chỉ cho nên rời đi, vẫn là thỉnh thái hậu thứ tội.” Sắc mắt Phong Vân Ngạo loé lên. Nói nàng sớm rời đi, không giữ quy củ? Ngươi rời giường cần đến một canh giờ? Hừ, dù có ì ạch lê lết thân mình thì cũng đã xong mấy lần rồi. Khóe miệng Phong Vân Ngạo vểnh lên, ngửa đầu nhìn Tư Đồ Ninh, nói.
“Đúng vậy, là nhi thần truyền Vân Ngạo đến, vẫn là thỉnh mẫu hậu thứ tội.” Lãnh Doanh nhìn Phong Vân Ngạo, sắc mặt lóe lên, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp.
Trong mắt Tư Đổ Ninh lóe ra không hờn giận, nhìn thoáng qua Lãnh Doanh, không nói thêm gì nữa, lại nhìn Lưu công công trên mặt đất “Xem bọn hắn bị làm sao, ai gia nhìn đầu thấy đau lòng. Vân Ngạo có thể nói cho ai gia nghe vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngươi đau lòng cái rắm! “Vừa rồi Lưu công công tiến đến muốn mang Vân Ngạo đi, nói là mệnh lệnh của thái hậu, bất kể sống chết. Vân Ngạo tức giận, nói trả lại một câu, Lưu công công liền phẫn nộ công kích về phía Vân Ngạo, sau đó trong lòng Vân Ngạo tràn đầy sợ hãi nên cái gì cũng không biết.” Trên mặt Phong Vân Ngạo không có một tia kinh sợ, lại mang theo một phần mờ mịt, trong mắt tràn đầy lãnh ý cùng tức giận.
Nàng cũng không nói cái gì sai, nàng chỉ mắng một câu, cũng là sợ hãi, chẳng qua chỉ là giả trang mà thôi.
“Làm sao có thể, Lưu công công sẽ không không phân biệt tốt xấu như vậy.”
“Chẳng lẽ ngươi cho là ta đang nói dối hay sao? Là ta giết nhiều người như vậy? Ngươi cho ta là thần sao?” Ta liền đúng là thần! Giết bọn hắn dễ như trở bàn tay. Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy tức giận nhìn Thúy nhi.
Tư Đồ Ninh nhìn vẻ mặt Phong Vân Ngạo, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, lại cũng không có chủ quan “Thúy nhi, lui xống!” Lại nhìn Lưu công công rên rỉ trên mặt đất, “Đi xem, hắn còn sống.”
“Vân Ngạo không sợ hãi sao?” Tư Đồ Ninh hỏi.
“Không sợ, bọn hắn đều đã nằm trên mặt đất, mà nơi này lại còn có nhiều người như vậy.” Độc của hắn còn có thể hại người? Rắm chó!
“Kinh mạch loạn chuyển, cho dù tỉnh lại liền không phải ngu dại cũng không nọi chuyện được.” Trong mắt Thúy nhi mang theo kinh ngạc nói.
Dù là Tư Đồ Ninh, trong mắt cũng chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Bà nhìn Phong Vân Ngạo, lại nhìn Lưu công công “Làm sao kinh mạch có thể chạy ngược chiều như vậy?”
“Nương nương, hắn là luyện ma công, tẩu hỏa nhập ma rồi.” Thúy nhi thở dài một hơi, bẩm báo lại với Tư Đồ Ninh, sắc mặt phức tạp. Phong Vân Ngạo không có sai, nàng vừa xem qua liền thở dài.
“Người đâu, khiêng bọn họ xuống, thu xếp cho tốt. Chờ ngự y ghét qua, xem xét cho bọn họ, xem xem tình huống của họ như thế nào.” Lãnh Doanh phất tay hạ lệnh.
Sắc mặt Tư Đồ Ninh cứng ngắt một chút, không nói thêm cái gì, nhìn Phong Vân Ngạo mở miệng: “Vân Ngạo ghé qua điện của ai gia, cùng ai gia tâm sự.”
“Thái hậu thứ tội, Vân Ngạo còn hôn lễ chưa chuẩn bị, xin thứ cho Vân Ngạo không thể bồi thái hậu rồi.” Phong Vân Ngạo lạnh nhạt cự tuyệt.
Sắc mặt Tư Đồ Ninh khó coi, lại không có làm khó nàng, vẻ mặt tươi cười “Đức nhỏ hiểu chuyện, cẩn thận một chút.” Nói xong xoay người rời khỏi.
Ngay cả trên mặt của Lãnh Doanh cũng ngẩn ra, nhìn bóng lưng Tư Đồ Ninh, ánh mắt lóe lên nghi hoặc cùng khó hiểu, còn có một tia cảnh giác.
Phong Vân Ngạo nhìn thoáng qua Lưu công công trên mặt đất, cúi người ghét vào lỗ tai hắn, nói: “Được chim quên ná, đặng cá quên nơm, kết cuộc sau khi chết của hoạn quan.” Nói xong nàng mang theo Vân Linh dứt khát rời khỏi.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...