Tuyệt Sắc
“Hiện tại tôi tuyên bố, chức vị quản lý, liền để cho Phương Tý Thần đảm nhiệm.”
Ba! Tiếng vỗ tay vang lên, Phương Tý Thần kinh ngạc nhìn mọi người rồi lại nhìn bản thân. Chính anh cũng hoàn toàn không nghĩ tới lại như vậy. Tuy rằng vài tháng trước đã có tin đồn anh sẽ là quản lý tiếp theo, nhưng là... anh chỉ nghĩ đó là lời đồn mà thôi.
Tay chân luống cuống bước lên đọc diễn văn, nhưng trong lòng nghĩ bản thân không thể tiếp nhận được.
Chính mình hảo hảo muốn làm một tiểu viên chức, hết thảy chỉ làm người bình thường thật tốt... Chính là hiện tại, lại, lại là một hình phạt khổ sai.
“Quản lí!! Tan ca phải đi uống! Nhất định phải đi a!”
Đồng nghiệp rất nhiệt tình, lập tức làm cho anh luống cuống tay chân.”Ân... Tôi...” Muốn tìm một cái lý do để cự tuyệt, nhưng thật sự không có biện pháp nào cự tuyệt, không thể kháng cự lại sự nhiệt tình đầy uy lực của đồng nghiêp, thật sự là không có biện pháp.
Nhưng mà cũng không thể nói trong nhà còn có đứa con đang chờ cơm a?
Nói đến đây... Phỉ... nếu anh không về hẳn là sẽ lo lắng đi.
“Anh nói anh ở nơi nào?” Cưỡng chế tức giận, miễn cưỡng kiềm chế xúc động, tính kiên nhẫn được phát huy đến cả hắn cũng thấy kinh ngạc, nghe phía bên kia Phương Tý Thần đang cật lực giải thích
“Tôi... tôi ở trong quán bar dưới công ty, đồng nghiệp đem tôi đến đây. Không có biện pháp.” Phía sau lưng âm nhạc ầm ĩ, cùng với âm điệu không dùng lực của anh làm cho Phỉ rất không thích.”Tôi có thể về trễ, vậy cậu... bữa tối cậu tự lo có được không?”
Thật là tình huống khẩn cấp, anh không muốn bị người khác phát hiện anh đang điện thoại, chính mình cảm thấy thật sự là không có công đạo a.
Không nghĩ tới, như vậy lại khiến cho Phỉ tức giận.
“Là như thế này a...”
Nói thực ra, cảm giác ở quán bar khiến Phương Tý Thần cảm thấy vựng huyễn.
Người người gần nhau khiến anh thấy sợ hãi, cảm giác đó lần thứ hai thổi qua từng tấc da thịt của anh.
Nếu có thể nói ra, anh thật muốn lao ra ngoài để ói một chút. Chỉ tiếc, người ta nhiệt tình như vậy, anh không có biện pháp chối bỏ a.
Thế là, một người không giỏi uống rượu như anh, cũng là một ly một ly bồi những đồng nghiệp uống mãi không say đó.
Một đám người vây lấy anh kính rượu, dù sao cũng phải uống a?
Nhưng điều mà anh chịu không nổi là ánh mắt cùng động tác của nữ đồng nghiệp. Có nữ nhân khi anh lơ đãng liền sờ sờ anh, cái loại cảm giác này, hai chữ đáng sợ cũng không có thể hình dung.
Anh miễn cưỡng ngồi ở đó, cảm giác không thoải mái trong lòng càng ngày càng tăng
Hiện tại anh rất muốn kêu Phỉ tới đón anh về nhà. Loại địa phương này, anh không muốn chống đỡ thêm một giây nào nữa.
“Các vị... tôi phải đi trước.” Ngô? Lúc đứng lên đầu sao lại nặng như thế?”Ngày mai tôi còn có việc...” một bên cười một bên nghĩ phải chạy mau ra cửa.
“Quản lí ~ hôm nay là ngày thăng chức của anh... sao có thể về sớm a?” Nhóm đồng nghiệp trưng ra bộ dáng muốn anh tiếp tục, làm cho Phương Tý Thần phải xin tha.
“Không được... Tôi thật sự có việc.” Mỉm cười, ý đồ có thể trốn ra.
“Tôi chở anh về, ta có xe.” Một nữ viên chức bình thường đối với anh không tồi nói, nhợt nhạt tươi cười nhưng mà dụng tâm kín đáo.
Nhưng Phương Tý Thần thầm nghĩ ngay lập tức phải về nhà, liền lập tức đáp ứng đề nghị của nàng.
“A, cám ơn! Nếu không phiền cô...”
Hoàn chương 8
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...